Anh sững sờ trong giây lát, cảm giác có chút phức tạp. Ngày xưa anh bị bệnh, người ngồi bên giường trông chừng anh chỉ có mẹ.
Bây giờ đổi lại là một người phụ nữ khác, anh cảm thấy kì cục làm sao, so với cảm giác có mẹ bên cạnh thật không giống nhau.
Anh không thể diễn tả đó là cảm giác gì.
“Tỉnh rồi hả? Có muốn uống nước không?” - Giang Vũ Phi hỏi anh.
Anh ta chống tay ngồi dậy gật gật đầu, cô đi rót cho anh một ly nước, uống xong anh lật tấm chăn định ra khỏi giường.
“Anh muốn làm gì? Bệnh của anh chưa hết, tiếp tục nằm xuống nào.” - Giang Vũ Phi vội nói.
Nguyễn Thiên Lăng nói ấp úng: “Tôi phải đi xả nước!”
“…”
Đợi anh bước ra từ nhà vệ sinh, Giang Vũ Phi liền đưa một cánh tay về phía anh, trong lòng bàn tay trắng nõn của cô là mấy viên thuốc.
“Anh uống thuốc đi, nếu không thì sẽ khó chịu hoài. Tôi đã chuẩn bị kẹo sữa cho anh, uống thuốc xong thì ăn, sẽ không cảm thấy đắng lắm đâu.” - Giang Vũ Phi dỗ dành anh như dỗ dành một đứa trẻ.
Nguyễn Thiên Lăng đầu óc rối bời, anh hất tay cô ra, mấy viên thuốc lại bay xuống nền nhà.
“Anh!” - Giang Vũ Phi ngỡ ngàng, cảm giác vừa giận vừa ấm ức.
Con người này thật quá khó hầu hạ, còn khó hầu hạ hơn địa chủ ngày xưa!
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn không nhận thức được hành động đáng ghét của mình. Anh leo lên giường, ôm tấm chăn rồi lại nhắm mắt.
Đột nhiên có vật gì đó lành lạnh nhét vào miệng anh, anh bực mình mở to mắt, miệng anh lập tức bị bịt chặt.
“Không được nói chuyện, ngậm vào!”
Bây giờ anh mới nhận rõ vật nhét vào miệng anh là một cái nhiệt kế.
Giang Vũ Phi hờ hững nói: “Tôi đang đo thân nhiệt cho anh, anh không muốn mình bị sốt đến chết chứ!”
Anh trừng mắt với cô, hất mạnh tay cô một cách không khách sáo, nhưng anh không lấy nhiệt kế ra.
Nhìn thấy anh cũng còn có chút phối hợp, Giang Vũ Phi không chấp nhất với điểm đáng ghét của anh nữa.
Vài phút sau, cô rút nhiệt kế ra, nhìn thấy nhiệt độ hiện thị là 38.6 độ, cô chau mày.
“Nguyễn Thiên Lăng, thân nhiệt của anh không hạ bao nhiêu, đây là hậu quả của việc anh không uống thuốc!” - Cô tức giận nói.
Anh ra vẻ không vui nói: “Được rồi, tôi không quan tâm, em quan tâm làm gì? Ra ngoài đi, tôi còn phải nghỉ ngơi.”
Anh xoay lưng lại với cô, không chút gì là tỏ vẻ ghi nhận lòng tốt của cô.
Giang Vũ Phi tức đến nỗi nắm chặt hai tay, trên thế giới sao lại có loại người như vậy?
Thượng đế ơi, anh ta có phải là con của người hay không?
Vẻ kiêu ngạo như vậy, thực chất là không phù hợp với nhân gian, thượng đế nhanh chóng đưa con của người về đi!
Giang Vũ Phi rủa thầm trong bụng một phen, sau đó cô thở hít thở sâu, dặn lòng mình phải thật điềm tĩnh.
“Được, là tự anh muốn tôi ra ngoài, sống chết anh tự chịu!” - Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Nguyễn Thiên Lăng cảm khái, thế giới này cuối cùng rồi cũng được bình yên…
Giang Vũ Phi thực sự không thèm đếm xỉa tới anh, bất kể là ông nội đã khuyên cô như thế nào, cô cũng không chịu lên lầu phục vụ Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Ông lão sợ rằng cháu của mình sẽ trở bệnh nặng, nên gọi điện thoại cho mời bác sĩ đến khám cho anh.
Bác sĩ nghe qua tình hình, quyết định tiêm cho anh thêm một mũi thuốc.
Lần tiêm lần thứ nhất, do Nguyễn Thiên Lăng sốt đến nỗi không biết gì nên căn bản là không biết được có người đang chích thuốc cho mình. Nhưng bây giờ anh đã tỉnh táo, lẽ đương nhiên không cho ai đụng vô người.
Bác sĩ vừa giơ mũi kim tiêm lên, Nguyễn Thiên Lăng đã phóng chiếc gối qua.
“Cút, cút ngay cho tôi!”
Cái gối trúng ngay mặt người bác sĩ, ông giận run người. Nguyễn An Quốc đã quen với cảnh này nên không có gì làm lạ với tính khí của Nguyễn Thiên Lăng lúc lâm bệnh. Chuyện nghiêm trọng ra sao cũng có, việc vứt gối chẳng là gì cả.
Không quăng luôn cây đèn bàn đã là may lắm rồi.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
242 chương
62 chương
26 chương
122 chương