Cho dù trong lòng vẫn còn ghét anh, không muốn tiếp xúc với anh cỡ nào, nhưng chỉ cần đó là lỗi của cô, cô cũng sẽ cố gắng bù đắp.
Giang Vũ Phi ngồi bên mép giường, giúp Nguyễn Thiên Lăng đắp chăn, theo lời dặn của bác sĩ bốc mấy viên thuốc, rồi lại rót một ly nước ấm đem đến, gọi Nguyễn Thiên Lăng dậy uống thuốc.
Nguyễn Thiên Lăng bực mình mở trừng mắt, cũng bởi nguyên nhân sốt cao, đôi mắt anh bị một lớp màng che lại, mất đi vẻ sắc sảo và lạnh lùng thường ngày, nhìn có vẻ vô hại.
“Tôi không uống thuốc!” - Anh nhất mực từ chối, quay lưng về phía cô tiếp tục ngủ.
Giang Vũ Phi cạn lời, tính khí của người này còn tệ hơn con nít.
“Anh không uống thuốc sao được, mau uống đi!”
“…” - Căn bản là anh chẳng thèm đếm xỉa đến cô.
Giang Vũ Phi đặt ly nước và thuốc xuống, đưa tay kéo người anh lại: “Nguyễn Thiên Lăng, mau uống thuốc đi, đừng có trẻ con như vậy!”
“Tôi không uống!” - Anh trừng mắt nhìn cô, gân cổ lên không đồng ý.
Đây là đại thiếu gia con nhà ai đây?
Đại thiếu gia này tính khí cũng thật quá rồi đó!
“Không uống thuốc thì sao hết bệnh được?” - Giang Vũ Phi bắt đầu thấy giận, cô xưa nay chưa biết rằng, khi Nguyễn Thiên Lăng giận dỗi lại khó hầu hạ đến như vậy.
“Tôi cứ không uống!” - Anh lầm bầm, kéo tấm chăn ôm chặt.
Giang Vũ Phi thật đau đầu, cô trực tiếp nắm lấy thuốc, đứng dậy rồi nhét vào miệng của anh. Nguyễn Thiên Lăng chỉ vùng vẫy một cái, đẩy cô ra, nắm thuốc có viên rơi xuống giường, có viên rơi xuống đất.
“Anh…” - Giang Vũ Phi tức đến muốn đánh người: “Anh không uống thì thôi vậy!”
Nói xong, cô tức giận hầm hầm đóng sập cửa bỏ đi.
Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy cuối cùng thế giới cũng được bình lặng, anh ôm chặt tấm chăn, chau mày khó chịu tiếp tục ngủ.
Bị bệnh thật không dễ chịu chút nào, anh thật ghét cái cảm giác này.
Ông lão đang ngồi dưới phòng khách xem tivi.
Nhìn thấy Giang Vũ Phi mặt hầm hầm đi xuống, ông không hề ngạc nhiên, mà còn cười hỏi: “Sao rồi, nó không uống thuốc sao?”
Trong đầu Giang Vũ Phi là một màu đen tối.
Thì ra ông nội đã biết Nguyễn Thiên Lăng tính khí khó chiều, muốn cô chăm sóc anh, nhất định là muốn xem cô bị cái tên đó làm cho tức điên.
“Ông nội, cháu không cách nào khiến anh ấy uống thuốc, ông lên mà khuyên anh ấy đi.” - Giang Vũ Phi bất mãn nói.
Nguyễn An Quốc cười ha ha: “Ông nội mới là người không dám đi đây, ông tuổi đã cao, ngay lúc này không dám đến gần nó. Phải biết là nếu nó thấy bực mình, rất có thể đánh người cũng nên. Lúc còn nhỏ ông nội và ba nó có thể trấn áp nó, bây giờ nó khỏe mạnh lực lưỡng, ai mà dám mạo hiểm thân mình chứ.”
Giang Vũ Phi hoa cả mắt, điều này quả phô trương quá đáng.
“Cháu phải biết rằng lúc bị bệnh Thiên Lăng yêu ghét thất thường, nghĩ đến gì là muốn cái đó, nếu không nó quậy đến trời cũng phải sập. Thật ra, cũng là tính tình nó hơi gắt gỏng, rất ghét cảm giác bị bệnh.”
“Vậy thì phải làm sao? Không uống thuốc thì làm sao hết bệnh được?”
Ông lão nói: “Cháu đi khuyên nó xem sao, nó có yêu cầu gì thì cháu cũng cố gắng đáp ứng. Nếu như nó thực sự không uống thuốc, cháu ngồi trông chừng, đắp chăn đàng hoàng đừng để bệnh tình thêm nghiêm trọng.”
Giang Vũ Phi rất hối hận, đáng lẽ cô không nên kiếm chuyện này để làm.
Nhưng mà, cũng đã hứa với ông nội là sẽ chăm sóc anh rồi, cô đành cắn răng mà đi hầu hạ ông cụ non này.
Giang Vũ Phi lại trở về phòng, Nguyễn Thiên Lăng đã ngủ say.
Cô không biết phải làm sao thì anh mới chịu uống thuốc, chỉ biết ngơ ngác ngồi một chỗ canh chừng, ngăn không cho anh hất chăn ra.
Cứ như vậy canh chừng hết cả buổi chiều, cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì để anh ngoan ngoãn uống thuốc.
Mà lúc này Nguyễn Thiên Lăng đã tỉnh ngủ, anh mới mở mắt ra đã thấy Giang Vũ Phi ngồi trước mặt.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
113 chương
37 chương
63 chương
240 chương
60 chương
120 chương