Bởi vì vừa mới vận động, cơ thể Tiêu Lang rất nóng, anh mở cửa kính xe, để làn gió mát lạnh thổi vào.  Gió rất lớn, thổi tóc Giang Vũ Phi bay tán loạn, lúc người đàn ông nghiêng đầu cười nói với cô thì đột nhiên nhìn thấy sau tai cô có dấu hôn chói mắt.  Xe đột nhiên dừng lại ven đường, Giang Vũ Phi khó hiểu nhìn anh.  “Sao vậy?”  Người đàn ông khẽ nhếch môi, đôi mắt toát ra sự sắc bén.  Anh tự tay vén tóc cô, Giang Vũ Phi giật mình hiểu ra, cô đột nhiên tránh đi, cô không muốn để cho anh nhìn thấy.  Nhưng động tác của anh rất kiên định, không chút do dự đưa tay vén mái tóc dài của cô, nhìn mấy dấu hôn kia càng thêm chướng mắt, mấy dấu hôn chằng chịt xuất hiện dọc từ sau tai kéo dài đến trên cổ.  Giang Vũ Phi khó chịu kéo tay anh ra, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh.  “Là anh ta làm?” Tiêu Lang hỏi cô, chính là nói đến Nguyễn Thiên Lăng, chồng trước của cô.  Giang Vũ Phi không trả lời, đôi mắt Tiêu Lang âm trầm, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.  Lúc này, mấy chiếc Limousine chạy ngang qua xe bọn họ.  Người ngồi bên trong chiếc xe đầu tiên chính là Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt.  "Làm sao đây, trông rất chướng mắt." Tiêu Lang nói một câu không đầu không đuôi, sau đó cũng khởi động xe chạy đi.  Giang Vũ Phi không biết lời nói đó là có ý gì.  Anh nói dấu hôn trên cổ cô chướng mắt, hay là nói cô và Nguyễn Thiên Lăng chướng mắt?  Tiêu Lang đưa cô đến cư xá, nhìn cô lên lầu rồi mới lái xe rời khỏi.  Giang Vũ Phi về đến nhà, lấy áo ngủ mang vào phòng tắm, tắm rửa.  Cô cởi quần áo ra, khỏa thân. Đứng nhìn thân thể mình trước gương, thấy mấy dấu hôn điểm trên làn da trắng nõn, cảm thấy vô cùng chướng mắt.  Tiêu Lang nói chướng mắt thì ra là nói những dấu hôn trên người cô. Đừng nói là anh thấy chướng mắt, cô cũng thấy chướng mắt.  Cô không ngờ rằng Nguyễn Thiên Lăng cũng sẽ đi trượt tuyết, càng không ngờ anh sẽ nhận ra cô, nếu biết trước như vậy cô sẽ...  Bọn họ đã ly hôn, người yêu của anh là Nhan Duyệt, vốn dĩ cô và anh không có tình cảm, vì sao còn hôn cô?  Anh coi cô là gì...  Giang Vũ Phi mấp máy môi, rũ mắt mở chai dầu hoa hồng ra, đổ một ít vào lòng bàn tay, sau đó chậm rãi xoa lên những dấu hôn đó.  Cô tốn rất nhiều thời gian mới có thể xóa sạch những dấu hôn kia.  Chỉ là da vùng tai và trên cổ sưng đỏ một mảng lớn. Do da cô rất trắng nên nhìn mảng da sưng đỏ có vẻ vô cùng nổi bật, giống như một vết bỏng xấu xí.  Từ từ tắm rửa trong phòng tắm, cô khoác áo tắm đi ra phòng ngủ, chui vào trong chăn, tóc ướt, cô hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.  Hôm nay trượt tuyết cô đã tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm việc gặp phải Nguyễn Thiên Lăng, giờ phút này cô cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời.  Nằm trên giường, cô mệt mỏi đến mức không muốn cử động, thầm nghĩ chỉ ngủ một lát thôi.  Giấc ngủ này, cô ngủ luôn đến tối mới tỉnh lại.  Bầu trời bên ngoài đã tối đen, mái tóc ướt của cô cũng đã khô. Lo sẽ bị bệnh, cô tìm hai viên thuốc cảm trong phòng bếp uống.  Trong tủ lạnh không có gì cả, cô tự nấu một tô mì tôm.  Lúc cô ngồi ăn mì tôm ở phòng khách, Tiêu Lang gọi điện thoại tới cho cô.  Cô nghe điện thoại, người đàn ông nghe thấy cô đang ăn cái gì đó.  “Giờ mới ăn cơm sao?” Anh ngạc nhiên hỏi cô, đồng thời đưa tay xem đồng hồ, đã tám giờ tối.  “Ừ, tôi mệt quá, vừa trở về liền ngủ một giấc.” Giang Vũ Phi để đũa xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng.  “Đang ăn cái gì vậy?” Tiêu Lang hỏi rất tự nhiên, giọng nói ôn hòa, giống như một người anh trai hàng xóm của cô.