Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Lang có vấn đề, nếu anh ta có vấn đề, anh không thể ngồi yên mà nhìn.
Cổ phần công ty Nguyễn thị có thể cho Giang Vũ Phi, nhưng không thể bị những người khác chiếm đi.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi vừa pha cho Tiêu Lang một chén trà để nhâm nhi, điện thoại liền vang lên. Cô liếc mắt nhìn màn hình hiển thị, không suy nghĩ gì đã cúp điện thoại.
Tiêu Lang bưng chén trà ngửi ngửi hương trà, tán thưởng cười nói: "Tay nghề pha trà của cô em rất tốt."
"Chỉ là mấy món vặt vãnh thôi, thật ra không có bản lĩnh thật sự gì." Giang Vũ Phi vừa nói xong, điện thoại của cô lại vang lên.
Người này có bệnh phải không, cô đã không muốn nghe điện thoại của anh, sao anh còn tiếp tục gọi tới.
Cô khẽ cau mày, cúp điện thoại một lần nữa.
Tiêu Lang liếc nhìn cô một cái, anh uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống rồi đứng lên: "Không còn sớm nữa, tôi nên đi, cô cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Giang Vũ Phi cũng không tiện để một người đàn ông ở trong nhà quá lâu, Tiêu Lang thật sự chỉ là đi lên ngồi một chút, uống một ngụm trà liền muốn đi về, cô cảm thấy người đàn ông này rất hiểu lễ nghĩa.
"Tôi tiễn anh đi xuống." Cô đứng dậy đi theo anh ra ngoài.
Tiêu Lang khuyên cô đừng tiễn, nhưng cô kiên trì đưa anh xuống lầu, lại chờ anh lên xe.
"Ngày mai đừng đi làm sớm như vậy." Người đàn ông vừa khởi động xe vừa nói với cô, cô cười gật đầu: "Sẽ không sớm như vậy, tôi sẽ đi làm đúng giờ."
"Tôi đi đây."
"Đi đường cẩn thận một chút." Giang Vũ Phi cười đưa mắt nhìn anh lái xe rời khỏi. Lúc Tiêu Lang lái xe đi ra, vừa khéo thấy xe của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh hơi nhíu mày, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đàn ông trong xe, nhẹ nhàng xẹt qua xe anh.
Giang Vũ Phi cũng phát hiện ra xe của Nguyễn Thiên Lăng, anh tới nơi này làm gì?
Cô quay người muốn lên lầu, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên ấn còi, thu hút sự chú ý của cô.
Cô do dự một chút, đi về phía xe anh. Người đàn ông trượt cửa sổ xe xuống, cô đứng ở bên ngoài lạnh lùng nhìn anh: "Anh tới đây làm gì?"
Nguyễn Thiên Lăng mở cửa xuống xe, cách xe cùng cô mặt đối mặt: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một tiếng, đừng có tùy tiện tin tưởng bất cứ người nào. Người đàn ông kia có ý đồ với cô, cô không nhìn ra sao?"
Anh ta đến đây chính là để nói với cô, Tiêu Lang là người xấu sao?
Giang Vũ Phi thản nhiên nói: "Tôi có mắt, mắt tôi có thể nhìn ra ai là người tốt ai là người xấu. Trong mắt anh Tiêu Lang là người xấu, nhưng mà trong mắt tôi, anh mới là người xấu!"
Anh và Nhan Duyệt đều là người xấu, trên thế giới này, không có người nào xấu xa tồi tệ hơn các người.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên trầm xuống: "Tôi là có lòng tốt nhắc nhở cô!"
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng mà tôi với anh không có bất cứ quan hệ nào, chuyện của tôi không cần anh quan tâm. Anh chỉ cần quản tốt bản thân, chớ quấy rầy tôi là đủ rồi."
Cô không để ý tới sắc mặt âm trầm của anh, quay người muốn đi.
Được vài bước, cổ tay cô đột nhiên bị giữ chặt, ngay sau đó tay áo cũng bị kéo chặt.
Lúc đưa Tiêu Lang xuống lầu, cô chỉ mặc một chiếc áo len, không có mặc áo lông.
Nguyễn Thiên Lăng kéo một phát, làm ống tay áo vốn co dãn rất tốt bị trượt xuống dưới một đoạn, để lộ bờ vai mượt mà và dây áo màu đen của cô.
Bên dưới lớp áo len bó sát, là dáng người nóng bỏng của cô.
Eo Giang Vũ Phi không thể nghi ngờ là cực kỳ thon gọn, người đàn ông nhớ rõ chỗ đó của cô hết sức bằng phẳng, cũng không có một chút thịt thừa nào.
Còn ngực của cô, do ở Nguyễn gia ăn ngon uống ngon, cùng với sự nỗ lực trường kỳ của anh, trở nên càng thêm đầy đặn mê người, đường cong mềm mại đó, xúc cảm trên làn da trắng nõn đó, ký ức anh đến bây giờ vẫn còn mới mẻ.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương