Anh còn tưởng rằng cô chỉ là bề ngoài gai góc, không ngờ cô lại cũng có những tính toán này nữa.
Buổi yến tiệc hôm nay, chắc là cũng cố ý làm nhục Nhan Duyệt như vậy.
Cho dù xem màn hình giám sát, anh cũng có một chút thái độ hoài nghi. Giờ xem ra, cô chính là kiểu phụ nữ có tâm địa, anh thật sự đã nhìn lầm cô!
Nguyễn Thiên Lăng nheo cặp mắt lạnh lẽo, trầm giọng cảnh cáo cô: “Cô nghe kỹ cho tôi, lần sau còn dám giở trò trước mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Nói xong, anh giận dữ cúp điện thoại, sự nóng giận trong lòng dù giấu thế nào cũng vẫn lộ ra. Hứng cơn gió lạnh lồng lộng ở sân thượng, nhưng cơn nóng giận trong anh vẫn nguyên vẹn, không cách nào thổi bay đi được.
Giang Vũ Phi giở trò trước mặt anh, anh cần gì phải tức giận như vậy.
Thủ đoạn nhỏ này của cô, anh hoàn toàn không để vào mắt, chưa thủ đoạn nào mà anh chưa từng gặp, nói thực, thủ đoạn của cô quá ngây thơ, làm người khác không khỏi khinh thường.
Nhưng mà anh lại tức giận như thế, anh không rõ anh giận chính mình bị cô đùa bỡn, hay là giận cô làm anh thất vọng.
Nguyễn Thiên Lăng cảnh cáo cô một câu liền tắt điện thoại, Giang Vũ Phi nghe tiếng tút tút trong điện thoại di động, nhếch môi cười lạnh.
Anh cho rằng tôi muốn giở trò như thế trước mặt anh sao?
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhìn thấy các người tôi liền nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó. Cái tôi muốn chính là các người đau khổ, chính là các người không thoải mái.
Tuy tôi không thể làm gì các người, nhưng có cơ hội trả thù, tôi sẽ không bỏ qua đâu!
Có điều từ nay về sau, tôi sẽ cố hết sức để tránh các người, nếu có thể, cả đời cũng không gặp các người!
Đêm giáng sinh xảy ra quá nhiều chuyện, Giang Vũ Phi không hề cảm nhận được không khí của đêm giáng sinh chút nào.
Một đêm qua đi.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, cô đã mở mắt ra.
Ngoài cửa sổ là màu trắng hơi mờ, bầu trời vẫn tối tăm mờ mịt. Dưới lầu cư xá vang lên tiếng bày quầy bán hàng, ở khu cư dân gần đây, từ sáng sớm người dân đã thức dậy, bắt đầu đẩy những chiếc xe ba bánh đi bán đồ ăn sáng.
Trong căn phòng của Giang Vũ Phi không có lò sưởi, cô cuộn người trong chiếc chăn ấm áp không muốn dậy, nhưng cô lại ngủ không được.
Trong nhà chỉ có một mình cô, thứ gì cũng một vẻ lạnh lẽo buồn tẻ, vách tường xám trắng trông rất cũ kỹ, một mùi ẩm mốc vẩn lên quẩn quanh căn phòng cũ kỹ này.
Trong phòng ngủ chưa đầy hai mươi mét vuông, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một chiếc tủ quần áo cũ kỹ.
Đây không phải là căn nhà vàng son lộng lẫy ở Nguyễn gia, đây chỉ là nơi trú ngụ bình thường của một con người độc thân trong một tiểu khu bình thường của thành phố A.
Ở đây không có vẻ xa hoa thoải mái của Nguyễn gia, có thể nói căn nhà nhỏ này rất đơn sơ. Nhưng cô lại cảm thấy ở Nguyễn gia không thể nào cảm nhận được sự tự do thả lỏng, và chút ít cảm giác như ở nhà.
Về sau nơi này tạm thời chính là nhà của cô.
Tuy căn phòng rất đơn sơ, nhưng đây chỉ là tạm thời, cô tin chắc rằng cô sẽ dựa vào hai tay của chính mình để sống tốt hơn, ở một căn nhà tốt hơn.
Giang Vũ Phi nhìn trân tráo lên trần nhà, trong lòng xuất hiện một ý chí chiến đấu kiên định.
Cô không thể uổng phí thời gian của mình được, cô nhất định phải cố gắng phấn đấu, thể hiện giá trị bản thân, không thể để người khác xem thường khinh bỉ, cũng không thể để mặc cho người khác coi thường.
Nghĩ vậy, cô vội xoay người dậy, mặc đồ vào, rửa mặt, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Sáng sớm mùa đông, trời luôn sáng rất trễ.
Lúc Giang Vũ Phi đi trong khu cư xá, sắc trời vẫn âm u, có vẻ như sắp đổ mưa.
Cô bước nhanh tới trước một sạp bán bánh rán, mua một cái bánh rán vừa làm xong.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương