Cho nên trang phục của Giang Vũ Phi là một kiểu trang phục của nữ phục vụ rất điển hình.
Đối mặt với sự mỉa mai của Nhan Duyệt, cô cảm thấy rất buồn cười. Cô mặc lên người trang phục của người phụ việc thì chính là người phụ việc sao?
Cứ coi như cô là người phụ việc, cô cũng đang làm việc vất vả để đổi lấy thù lao, không có chút nịnh bợ, không bao giờ nghĩ mình là hạng người thấp hèn.
Trong mắt cô, cô không nghĩ cô thua kém Nhan Duyệt.
Không đếm xỉa đến Nhan Duyệt, Giang Vũ Phi đẩy xe ra ngoài.
Đứng bên cạnh Nhan Duyệt, Hứa Mạn bất ngờ nói với cô: "Đừng đi vội, rót cho tôi ly rượu rồi hãy đi."
Giang Vũ Phi nhìn về phía Hứa Mạn, cô nhớ cô ta rất rõ.
Chính là lần ở nhà hàng Pháp của Tiêu Lang, người phụ nữ này đã buông lời độc địa với cô.
Trong mắt Hứa Mạn không thể giấu giếm sự khinh thường và lạnh lùng, thấy ánh mắt đó của cô ta, cô đã biết rõ cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Giang Vũ Phi có chút do dự, mở một chai rượu và đi đến trước mặt cô ta, rót rượu vào cái ly trong tay cô.
Cô luôn đề phòng Hứa Mạn, cho nên khi Hứa Mạn vừa hành động, chuẩn bị hắt ly rượu vang đỏ vào mặt cô, cô đã nhanh chóng cản tay cô ta lại, bởi vì thế mà chỗ rượu đó bị hắt hết lên người Nhan Duyệt!
Hứa Mạn với Nhan Duyệt sửng sốt, Giang Vũ Phi cũng có chút sững sờ.
Có thể cô đã phản ứng quá khích?
Có lẽ cô nên cầm chặt tay Hứa Mạn, chứ không phải kích động cản tay cô ta lại!
“Giang Vũ Phi!” Hứa Mạn cho cô một cái tát, rất tức giận nói: "Là cô cố ý!"
Giang Vũ Phi che một bên má bị đánh đến đau nhức, cô không ấm ức nhưng rất tức giận!
Cô quá đáng? Rốt cuộc ai mới là người quá đáng!
“Bốp!” Đột nhiên cô tát lại Hứa Mạn một cái, mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, không cam lòng yếu thế nói: “Rốt cuộc ai mới là người cố ý, trong lòng cô rõ nhất!”
“Cô…” Hứa Mạn không ngờ cô sẽ đánh trả, tức đến mức mặt mày trắng xanh.
"Gọi quản lý của các người tới đây, tôi cần anh ta giải thích cho tôi, gọi quản lý của các người đến ngay lập tức!" Cô ta chỉ về phía cô, kiêu ngạo hét lên.
Khách ở sảnh tiệc đều đã phát hiện thấy cuộc tranh cãi chỗ này.
Nhan Duyệt đứng quay lưng về phía mọi người, không gây ra chút tiếng động.
Đôi mắt cô ta lạnh lùng nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm, trong mắt không giấu nổi lòng thù hận của mình đối với cô.
Giang Vũ Phi nhận thấy lòng thù địch của cô ta, trong lòng mỉa mai cười nhạt.
Nhan Duyệt, cô có tư cách gì mà hận tôi, người nên hận phải là tôi mới đúng. Tôi còn chưa làm gì cô, cô đã hận tôi đến vậy, nếu cô trải qua mọi chuyện như tôi, không chừng cô sẽ hận đến độ uống máu ăn thịt tôi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không oán hận cô như thế, bởi vì cô không có tư cách để tôi phải oán hận. Tôi muốn cuộc sống được hạnh phúc và thanh thản, tôi tuyệt đối sẽ không vì các người mà sống trong hận thù.
“Có chuyện gì vậy, cô Hứa?” Quản lý khách sạn rất nhanh đã chạy đến, lễ phép hỏi.
Hứa Mạn thấy anh ta đến, chỉ vào Giang Vũ Phi giận dữ nói: “Nhân viên khách sạn của anh làm đổ rượu lên người cô Nhan, anh nhìn xem, bộ váy hoàn toàn bị bẩn. Nhân viên khách sạn không làm hết trách nhiệm, xúc phạm khách hàng, anh xem nên xử lý như thế nào đây?”
Quản lý nhìn vết bẩn lớn trên chiếc váy đuôi cá màu đỏ của Nhan Duyệt, sốt ruột đến mức trán toát mồ hôi.
“Cô Nhan, thực sự xin lỗi! Tôi đại diện cho toàn bộ khách sạn xin lỗi cô, cô có thể chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi được không?”
Giang Vũ Phi vốn nghĩ rằng quản lý sẽ quát cô thật lớn, nhưng không ngờ lại chịu xuống nước nhận tội. Cô mím môi, cảm thấy có lỗi với quản lý, là cô làm anh ta bị liên lụy.
Nhan Duyệt hơi rủ mắt xuống, không trả lời quản lý điều gì.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương