Đúng vậy, chính xác là anh cứu cô, nhưng mà anh cứu cô là có mục đích.  Giang Vũ Phi cười khẩy, cười một cách bi thường, cảm thấy bi thương cho chính mình.  “Nguyễn Thiên Lăng, anh cứu tôi là có mục đích, chính là muốn dùng chuyện này để nhanh chóng ly hôn với tôi. Thực sự anh không cần phải làm như vậy, so với anh, tôi còn nóng lòng muốn được ly hôn hơn nữa! Tôi chỉ không ngờ được, anh có thể sử dụng cách hèn hạ này để hãm hại tôi!” Giang Vũ Phi oán hận nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự phẫn hận và khinh thường, còn có cả sự mỉa mai vô tận.  Nguyễn Thiên Lăng tựa như bị giẫm lên cái đuôi, thay đổi sắc mặt lạnh lùng nói: “Ai bảo cô đến tòa án trình đơn xin ly hôn! Nếu cô không làm như vậy, tôi sẽ như vậy với cô sao?”  Giang Vũ Phi cười lạnh lùng.  Hóa ra  anh cũng biết việc cô trình đơn ly hôn.  Thật là buồn cười, chỉ vì lý do cô trình đơn ly hôn, mà anh tính toán hại cô như vậy, anh đúng thật là tàn nhẫn.  Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhếch môi hỏi lại: “Trong mắt anh, rốt cuộc tôi là gì?”  “…”  “Chẳng là gì gì cả, đúng không? Nguyễn Thiên Lăng anh có quyền có thế, đối phó với một người phụ nữ không hề có gì quả thực là dễ như trở bàn tay. Chúc mừng anh, anh đã thành công rồi, anh đã thành công trong việc làm tổn thương tôi với kế hoạch mà anh đã sắp xếp, anh đúng thật là đáng tự hào!”  “Cô…” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tái xanh vì tức giận, anh đến gần cô, đôi mắt  lóe lên nét lạnh lùng.  “Giang Vũ Phi, tôi đã quá nhân từ với cô!”  Nếu là người phụ nữ khác, đã sớm xuống địa ngục rồi!  Như Kim Bối Nhi chính là ví dụ tốt nhất.  Cô ta chỉ nói sai mấy câu đã bị trừng trị, hiện tại cũng không biết đã thành bộ dạng gì nữa.  Giang Vũ Phi đối với anh, đâu đơn giản là chỉ nói sai như vậy.  Mấy tháng qua cô phản kháng, cô phản kích anh, là điều chưa từng có trước đó.  Anh có thể tha cho cô, cô nên đi thắp nhang cầu nguyện mới đúng, chứ không phải ở đây mà chỉ trích anh!  Nguyễn Thiên Lăng luôn cho mình là nhất, cao cao tại thượng, trong thế giới của anh không có những từ như bình đẳng, tôn trọng tồn tại.  Anh chỉ biết người có thể thích ứng mới có thể sinh tồn, mạnh được yếu thua!  Thế giới của Giang Vũ Phi lại hoàn toàn hi vọng có được sự đối đãi công bằng và nhận được sự tôn trọng, đương nhiên là nảy sinh xung đột rất lớn với cách nghĩ và cách làm của anh.  Nghe anh nói năng một cách hùng hồn, cô lại cười khẩy một cái.  Quan niệm của anh, thế giới của anh, cô không hiểu, cũng không muốn hiểu.  Cô không thể tranh cãi được gì với anh, dù sao điều gì anh cho là đúng thì nó là đúng, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.  Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, khẽ cười hỏi: "Để tôi đoán xem mục đích của anh là gì, tôi nghĩ anh định để tôi chủ động đến yêu cầu ông nội đồng ý việc ly hôn của chúng ta trước, nếu như thành công, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa. Nếu như không thành công, anh sẽ tiết lộ chuyện tôi đã bị phó cục Hoàng cưỡng hiếp, như vậy ông nội cũng sẽ không thể dễ dàng chấp nhận tôi, có đúng không? Thế nhưng anh không nghĩ đến việc tôi cầu xin ông nội, sẽ làm ông nội tức giận mà ngất xỉu. Anh không dám làm tiếp hành động sau đó, anh sợ ông sẽ xảy ra chuyện. Nguyễn Thiên Lăng, nếu lúc ấy ông nội thật sự gặp chuyện không may, anh nên làm thế nào?”  Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lập tức trở nên khó coi, tâm tư của anh đã bị cô đoán trúng!  Nhưng cô cũng không đoán trúng toàn bộ.  Anh đã từng suy nghĩ như vậy, nông nội không đồng ý, anh sẽ tiết lộ chuyện cô đã bị cưỡng hiếp.  Có điều, suy nghĩ đó chỉ xuất hiện trong đầu anh, anh thật sự không có ý định làm như vậy.  Anh thừa nhận, anh làm việc rất thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần đạt được mục đích, có một số việc anh không phản đối.