Nếu như bây giờ không ly hôn, thật không biết cô có còn cơ hội ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng hay không. Hơn nữa, cô đã sớm không còn tư cách ở lại Nguyễn gia, cô có muốn ở lại cũng không được. Ly hôn là tâm nguyện lớn nhất của cô, nguyện vọng sắp được thực hiện, cô còn gì để do dự nữa. Giang Vũ Phi nhận lấy bút người đàn ông đưa cho, chỉnh lại tư thế ngồi, người hơi cúi xuống, viết tên của mình lên giấy thỏa thuận ly hôn. Cô đưa cả bút và giấy thỏa thuận ly hôn cho Nguyễn Thiên Lăng, anh nhận lấy, nhìn nét chữ đẹp của cô, anh hơi ngẩn người ra. Sắp sửa ly hôn rồi, đây là chuyện mà anh mong đợi từ lâu. Thế nhưng vào thời khắc này, tâm tình của anh lại rất bình tĩnh hờ hững, căn bản là không chút gợn sóng nào. Anh cũng không có vẻ gì là mừng rỡ, ngay cả cảm giác nhẹ nhõm cũng không có. Nguyễn Thiên Lăng viết tên của mình, chữ của anh không giống với chữ của Giang Vũ Phi. Rồng bay phượng múa, mạnh mẽ, liều lĩnh giống như con người anh. Còn nhớ ông nội từng nói với anh, ông nói: “Cháu xem chữ của Vũ Phi, đoan trang chỉnh tề, mặc dù không đẹp bằng chữ cháu, nhưng chữ của cháu quá bộc lộ tính cách. Học tập Vũ Phi nhiều vào, bổ sung thêm một chút, thu bớt sự sắc sảo trên người lại. Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, nhớ không?” Ông nội nói không sai, chữ của Giang Vũ Phi cũng giống như con người cô, đoan trang giữ quy củ, luôn tuân thủ nghiêm ngặt với bản thân, sống ổn định. Anh mặc dù không làm được tiêu chuẩn đó, nhưng anh hy vọng cô có thể kiên trì giữ vững chính mình, là chính bản thân cô. Từ nay về sau, cô sẽ không còn là vợ anh, anh cũng không còn là chồng cô. Hai người họ mất đi giao điểm, họ sẽ sống cuộc sống mà mỗi người mong muốn. Nguyễn Thiên Lăng ký đơn ly hôn xong, luật sư Hoàng Phủ tiếp nhận, đứng lên nói: “Bây giờ tôi đi làm thủ tục ly hôn, trong hôm nay sẽ có kết quả, các vị cứ chờ nhé.” Cứ như vậy, luật sư Hoàng Phủ rời đi.“Luật sư Hoàng Phủ, làm phiền ông.” Nguyễn An Quốc nói với ông ấy, ông ấy cười: “Lão thái gia đừng khách sáo, đây là chức trách của tôi.” Nguyễn An Quốc vừa ra viện đã lo việc ly hôn của họ, bỏ ra không ít công sức. Ông mệt mỏi, liền bảo người làm dìu ông đi nghỉ. Giang Vũ Phi vội vàng bước lên trước nhận việc của người làm, nhỏ giọng nói với ông: “Ông nội, để cháu dìu ông nhé.” Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được chăm sóc ông nội. Nguyễn An Quốc cảm thấy vui mừng thanh thản, ông cười hiền từ với cô. Nhưng hành động của cô trong mắt bà Nguyễn lại là kiểu ra vẻ nịnh bợ. Bà ta hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ Giang Vũ Phi cơ mưu thật không nhỏ, biết nịnh nọt người có quyền nhất trong Nguyễn gia. Lần này nó được 10% cổ phần, trong lòng nhất định vô cùng vui sướng. Nhưng may mà nó ly hôn với Thiên Lăng, nó sẽ không thể có được một phần lợi ích nào từ Nguyễn gia nữa. Sau này Thiên Lăng cưới Nhan Duyệt, Nguyễn gia sẽ càng thêm hoàn mỹ. Sau khi giúp ông nội đi nghỉ, Giang Vũ Phi liền đi lên lầu thu dọn đồ đạc của mình. Cô lấy ra một cái va li, chỉ xếp vào một ít quần áo, liền đóng va li lại. Lần trước bỏ nhà đi, cô đã mang đi hết những thứ cần thiết, cho nên lần này không cần mang nhiều đồ. Nguyễn Thiên Lăng mở cửa bước vào, nhìn thấy va li hành lý trên giường, ánh mắt anh xẹt qua thoáng vẻ khó chịu. “Những thứ khác đưa cho người làm xử lý đi, tặng cho họ cũng được, vứt đi cũng được, tùy họ giải quyết.” Giang Vũ Phi nói với anh. Nguyễn Thiên Lăng khẽ đáp một tiếng, tiến lên đưa cho cô một tờ chi phiếu.