Giang Vũ Phi ý thức mơ mơ màng màng, lúc thì tỉnh táo lúc thì lại mê man trong bóng tối.
Cô cảm giác có người đặt tay trên trán cô, sau đó vang lên tiếng nói của một chàng trai: "Hơi sốt một chút... Tôi sẽ tiêm cho cô ấy một mũi... Chỗ thuốc này ngày uống ba lần..."
Là ai đang nói chuyện?
Cô cố gắng mở to mắt, đối diện với khuôn mặt của bác sĩ Hồ, bác sĩ của Nguyễn gia.
"Cô tỉnh rồi? Đừng sợ, tôi tiêm cho cô một mũi, cô sẽ không còn khó chịu nữa" Bác sĩ Hồ thân thiết mỉm cười với cô, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh ta, cơ thể Giang Vũ Phi không khỏi thả lỏng rất nhiều.
Nguyễn Thiên Lăng tiến đến vén tay áo của cô lên, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo.
Nhìn thấy cổ tay cô, phản ứng đầu tiên của người đàn ông chính là cô rất gầy, gầy đến mức có thể thấy rất rõ ràng mạch máu màu xanh trên cánh tay.
Gần đây cô đang ăn những gì, sao càng ngày càng gầy!
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày lại gần như có thể kẹp chết cả con ruồi.
Bác sĩ Hồ liếc nhìn biểu cảm trên mặt anh, trong mắt có một tia vui vẻ. Anh ta cầm ống tiêm, kim tiêm đâm vào mạch máu trên cánh tay Giang Vũ Phi.
Kim tiêm bén nhọn đâm vào trong mạch máu, Giang Vũ Phi cảm nhận được cơn đau buốt kia, trên mặt không có một chút biểu cảm. Cô vốn sợ tiêm, nhưng bây giờ, cảm giác đau buốt đối với cô mà nói hoàn toàn không có nghĩa gì.
Bởi vì trong lòng cô sớm cũng đã đau đến chết lặng, bây giờ thân thể cô cũng trở nên chết lặng theo.
Bác sĩ Hồ khám bệnh cho cô xong liền rời đi, Nguyễn Thiên Lăng giúp cô cởi quần áo bên ngoài, lúc đang định cởi áo len trên người cô, cô đột nhiên nắm chặt cổ áo, không cho anh tiếp tục cởi ra.
Người đàn ông nghi hoặc nhìn về phía cô, đúng lúc bắt gặp vẻ hoảng sợ không giấu được trong mắt cô.
Anh lập tức dừng lại, kéo chăn qua phủ lên người cô, không tiếp tục cởi quần áo cho cô nữa.
"Tôi bảo người làm chuẩn bị cho cô ít đồ ăn, cô ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi." Giống như không có thói quen nói những lời quan tâm người khác này, anh nói không được tự nhiên lắm.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, quấn chăn thật chặt, thân thể cũng co lại, đây chính là một tư thế tự bảo vệ mình.Giang Vũ Phi lạnh nhạt nhắm mắt lại: "Không cần."
Nguyễn Thiên Lăng lẳng lặng chăm chú nhìn đầu cô lộ ra ngoài, nhìn mái tóc đen nhánh của cô, trong mắt anh lóe lên một tia ảm đạm không rõ.
"Cô cứ nghỉ ngơi thật tốt, bên phía ông không cần quá lo lắng." Người đàn ông đứng lên, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại cho cô.
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại cưỡng ép bản thân chìm vào giấc ngủ, cơ thể cô rất buồn ngủ, nhưng mà cô làm thế nào cũng không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, đầu óc liền không khống chế được lại nhớ tới tình cảnh uống rượu tối hôm qua.
Những người đàn ông kia, rối cuộc là ai?
Giang Vũ Phi đầu đau như muốn nứt ra, trong lòng vừa khủng hoảng vừa khó chịu, cảm giác khủng hoảng giống như cô làm sai chuyện gì đó, ngay cả cơ hội sám hối cũng không cho cô, lại muốn bắt cô đi ngồi tù.
Trong lòng cô cũng hối hận vô cùng, đáng lẽ cô không nên đến công ty đó làm việc, không nên đến!
Nếu không đi, đêm qua cũng sẽ không bị người ta…
"A…" Rốt cuộc Giang Vũ Phi cũng không chịu nổi nữa, cô đột nhiên ngồi dậy, phẫn hận thét to lên.
Ngay lập tức có người đẩy cửa ra, Nguyễn Thiên Lăng bước đi vào, cánh tay nắm chặt bả vai cô: "Làm sao vậy?"
"Đừng động vào tôi, cút ngay, cút! Đàn ông các người không có một ai là thứ tốt, đều không phải thứ tốt, tại sao các người không chết đi, tại sao không chết đi!" Giang Vũ Phi giãy giụa giống như nổi điên, xé ruột xé gan hét lên.
Giờ phút này, cô hận không thể lật trời đạp đất, hủy diệt thế giới.
Oán hận trong mắt cô, đột nhiên làm mắt Nguyễn Thiên Lăng đau đớn.
Không phải là không có người hận anh, rất nhiều người đều hận không thể giết chết anh.
Nhưng mà cho tới bây giờ, oán hận của những người kia, anh không để vào mắt. Thế nhưng oán hận của Giang Vũ Phi, tuy không hoàn toàn là hướng về phía anh, nhưng anh đã vô ý thức tự cho rằng đều là hướng về phía anh.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương