Sắc mặt Bà Nguyễn đột nhiên trầm xuống: "Còn không phải bị Giang Vũ Phi chọc tức!’’
Bà ta không muốn nhắc tới Giang Vũ Phi, tiến lên cầm tay Nhan Duyệt cười nói: "Ông nội không sao, người lớn tuổi, thân thể khó tránh khỏi sẽ gặp vấn đề. Làm phiền cháu có lòng đến thăm ông cụ, sức khỏe cháu cũng không tốt, để bác bảo Thiên Lăng đưa cháu về. "
Nhan Duyệt rất không thích người khác nói sức khỏe cô ta không tốt.
Trong mắt cô ta ánh lên vẻ không thoải mái, ngoài mặt lại khéo léo cười nói: "Bác gái, sức khỏe của cháu không có vấn đề, bác sĩ nói rất khỏe mạnh. Ngược lại là bác, vừa bận chuyện công ty, vừa lo chuyện trong nhà, còn phải tới chăm sóc ông nội, nhất định rất vất vả. Chi bằng bác về nghỉ ngơi trước đi, cháu ở lại chăm sóc ông nội."
Cái này không thể được.
Ba chồng không thích con bé, nếu tỉnh lại nhìn thấy con bé, chẳng phải là sẽ lại tức giận đến ngất xỉu.
Nhưng đứa trẻ này là người rất tốt, đối với người lớn bọn họ vừa quan tâm lại hiếu thảo, thật không rõ vì sao ba chồng không thích con bé.
Bà Nguyễn càng thấy Nhan Duyệt tốt bao nhiêu, lại càng cảm thấy Giang Vũ Phi không tốt bấy nhiêu.
Trong lòng bà ta rất không vui, nghĩ thầm đợi ba chồng tỉnh, liền khuyên ông cho Giang Vũ Phi và Thiên Lăng ly hôn. Nguyễn gia cũng không cần đến đứa con dâu như vậy.
Suy nghĩ đến đây, vẻ mặt bà Nguyễn thản nhiên, hòa nhã nói với Nhan Duyệt: "Bác không mệt, chăm sóc ông vốn là trách nhiệm của bác, các cháu còn trẻ tuổi kinh nghiệm không bằng bác, để bác chăm sóc ông. Đi đi, để bác nói Thiên Lăng đưa cháu về, ông nội tỉnh lại, bác nhất định nói lại với ông là cháu đã đến thăm ông."
Bà ta vừa nói vừa kéo Nhan Duyệt đi ra ngoài phòng bệnh, sau đó căn dặn Nguyễn Thiên Lăng đứng ở bên ngoài: "Thiên Lăng, con đưa Duyệt Duyệt về. Nhớ rõ, nhất định phải đưa đến nhà an toàn."
"Nhưng mà, ông nội còn chưa tỉnh lại…""Dạ." Nguyễn Thiên Lăng gật gật đầu, tiến qua kéo tay Nhan Duyệt: "Đi thôi, anh đưa em về."
"Ông nội tỉnh lại bác sẽ gọi điện thoại nói với cháu ngay, về đi, cháu ở lại cũng chẳng ích gì, chỉ có thể lo lắng vô ích thôi." Bà Nguyễn cười cắt ngang lời cô ta, Nhan Duyệt không phải là kẻ ngốc, cô ta rất nhạy cảm.
Cô ta có thể cảm giác được thái độ của bà Nguyễn hôm nay có chút là lạ.
Thái độ của Nguyễn Thiên Lăng cũng rất kỳ lạ.
Giống như họ đều mong cô ta lập tức rời đi, không mong cô ta ở lại. Chỉ là cô ta có lòng tốt đến thăm ông nội, vừa mới đến chưa được vài phút, không thể vội vã bảo cô ta đi như thế.
Mọi người rốt cuộc là sao, xảy ra chuyện gì sao?
Nhan Duyệt đi theo Nguyễn Thiên Lăng xuống lầu, ngồi vào trong xe của anh, cô ta hỏi anh: "Lăng, rốt cuộc tại sao ông nội lại bị bệnh? Chuyện gì xảy ra, anh hãy nói thật cho em nghe đi."
Nguyễn Thiên Lăng nắm tay cô ta cười: "Không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều."
"Thật không có gì?"
"Thật sự không có gì, tin tưởng anh."
Đúng vậy, có lẽ cô ta nên tin tưởng anh, cho dù có việc, anh giấu giếm cô ta thì cũng là vì tốt cho cô ta. Nhan Duyệt tâm tình không tốt, cũng ngoan ngoãn về nhà, không để cho mọi người thêm phiền.
Về đến nhà, cô ta đi thẳng lên lầu trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm.
"Phu nhân đâu?" Cô quay người hỏi người làm dưới lầu.
"Thưa tiểu thư, phu nhân đang nghỉ ngơi."
Nhan Duyệt lập tức đi đến phòng mẹ, bà Nhan vừa thức dậy, đang sửa sang lại đầu tóc, thấy cô ta vào, cười nói: "Tìm mẹ có việc gì?"
"Mẹ, mẹ đi hỏi thăm một chút, xem Nguyễn gia hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Sao?" Bà Nhan ngưng lại hỏi.
"Ông nội Lăng bị bệnh, con cảm thấy thái độ của bác gái và Lăng là lạ, hình như họ có chuyện giấu con."
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương