Chuyện ăn không ngon thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện. Mỗi khi cô ăn không ngon, sẽ ăn một chút món ăn khai vị, mới có thể miễn cưỡng ăn một chén cơm. "Có lẽ là dạ dày có vấn đề, sắp xếp thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút đi." Ông nội dặn dò cô, cũng không suy nghĩ đến điều gì khác. "Vâng." Giang Vũ Phi gật gật đầu, nghĩ thầm nếu không  ăn được nữa, vậy thì đi mua thuốc về uống. Sau đó, cô gặp phải ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng. Ánh mắt anh sâu thẳm, Giang Vũ Phi lạnh nhạt dời mắt đi, không thèm liếc anh một cái. Ăn cơm xong, cô lại lên lầu vào phòng ngủ, mở ti vi xem phim. Nguyễn Thiên Lăng không cho cô đi ra ngoài làm việc, cô không có việc gì để làm, cũng chỉ có thể dùng phim bộ để giết thời gian. Chỉ lát sau, Nguyễn Thiên Lăng cũng đẩy cửa đi vào trong phòng ngủ. Giang Vũ Phi ngồi trên giường, dựa vào đầu giường xem ti vi không chuyển mắt, cũng không thèm liếc anh một cái. Nguyễn Thiên Lăng cầm một quyển sách, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, đọc sách rất nhàn nhã, cũng không nói chuyện cùng cô. Quan hệ vợ chồng của bọn họ chỉ là trên danh nghĩa. Mỗi ngày trôi qua đều bằng mặt không bằng lòng như vậy, kỳ thật cũng không khác ly hôn là mấy. Hôm nay mặt trời không tệ, nắng ấm áp, Giang Vũ Phi xem phim truyền hình buồn tẻ, chỉ chốc lát sau liền ngủ thật say. Giấc ngủ của cô đang rất sâu, cô cảm thấy có thứ gì đó đè trên người mình. Nặng vô cùng, giống như một ngọn núi, cô bị ép tới mức không thể thở nổi. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang nằm trên người cô, đôi mắt sâu kín nhìn cô. "Anh làm gì thế, tránh ra!" Giang Vũ Phi không thoải mái đẩy người anh. Nguyễn Thiên Lăng thuận thế nằm ở bên người cô, anh nghiêng người quay mắt về phía cô, miệng cười vui vẻ. "Cơ thể không thoải mái à?" Anh đột nhiên hỏi Giang Vũ Phi chống người dậy, vén tóc ra sau tai. "Lúc ăn cơm tôi thấy cô không có khẩu vị gì, tinh thần cô lại không tốt, đoán là sinh bệnh.""Không có!" Cô thản nhiên đáp lại. Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn về phía anh, nhìn anh, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày: "Sao thế?" "Anh đột nhiên quan tâm tôi, có phải uống nhầm thuốc hay không?" Giang Vũ Phi cười nhạt. Anh ta tốt bụng, giống như chồn đến chúc tết gà, khiến toàn thân cô cảnh giác. "Cô là vợ của tôi, tôi quan tâm cô là chuyện bình thường." Nguyễn Thiên Lăng cũng chống người dậy, ngồi ở bên người cô. Giang Vũ Phi nhíu mày: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Đừng quanh co lòng vòng!" Anh chỉ tay vào bụng cô, Giang Vũ Phi cho là anh muốn xằng bậy, như phản xạ có điều kiện, cô tát một cái lên mu bàn tay anh. "Đừng đụng vào tôi!" Cô cau mày lạnh lùng. Nguyễn Thiên Lăng không giận dữ mà ngược lại còn cười: "Tính tình không tốt như vậy, bà dì (1) tới?" "…” Tay Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt bả vai cô: "Hôm nay thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm, chi bằng chúng ta...’’ Anh ghé sát vào cô, động tác và ánh mắt đều truyền đạt một thông tin mập mờ. Anh lại muốn… Giang Vũ Phi khó chịu đẩy anh ra: "Giữa ban ngày, anh bớt mơ mộng!" Cô thầm nghĩ anh đang mơ mộng hão huyền. "Bà xã..." Nguyễn Thiên Lăng lại kéo tay cô, hôm nay anh giống như biến thành một người khác. Bất kể Giang Vũ Phi giằng co với anh như thế nào, anh đều không tha. "Rốt cuộc anh muốn làm gì!" Cô tức giận nhíu mày. "Cô hiểu mà." Nguyễn Thiên Lăng cười bí hiểm. Giang Vũ Phi khó chịu: "Không có hứng thú!" "Vì sao?" "Không có hứng thú thì là không có hứng thú!" Nguyễn Thiên Lăng vẫn muốn gặng hỏi cho rõ: "Vì sao không có hứng thú?" *** (1) Bà dì: chỉ kinh nguyệt.