Không kìm lòng nổi, tay nắm chặt cửa xe, cô chủ động nói ra: “Là anh hèn hạ trước, tôi mới gọi điện thoại cho anh, Nhan Duyệt sỉ nhục tôi, tôi phản kháng lại thì có gì sai? Nhưng cô ta là người anh thương yêu nhất, bất cứ ai cũng không thể ức hiếp cô ta, tôi lại khiến cô ta tổn thương buồn bã, cho nên anh mới định chừng phạt tôi đúng không? Nguyễn Thiên Lăng, tôi nói cho anh biết, lần này nếu như anh còn như thế với tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh ân hận cả đời!” Nhục nhã như thế, cô chịu một lần là đủ rồi, lại chịu thêm lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không kiềm chế được nữa, không biết sẽ làm ra chuyện gì. Anh đừng tưởng rằng có quyền có thế thì muốn làm gì cũng được. Nếu như cô đã không thiết gì nữa thì sẽ còn tiếp tục sợ anh sao? “Rốt cuộc cô đang nói gì?” Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt nhìn cô, sắc mặt rất không vui. Giang Vũ Phi hơi ngẩn người ra. Xem dáng vẻ của anh, có vẻ anh thực sự không biết cô đang nói gì. Nhưng mà cô cũng mang thái độ nghi ngờ: “Trưa nay tôi gọi điện thoại cho anh, là Nhan Duyệt nhận, anh không biết sao?” Người đàn ông không trả lời mà trực tiếp lấy điện thoại ra xem lại nhật ký cuộc gọi. Anh xem một lúc, căn bản là không tìm được nhật ký hôm nay. Anh ném điện thoại cho cô, lạnh lùng nhìn cô. Giang Vũ Phi trong lòng có cảm giác không tốt. Cô nhặt điện thoại lên, lướt tìm một chút, trong mắt lột ra vẻ ngạc nhiên. “Sao lại thế này, rõ ràng tôi đã gọi cho anh, tại sao lại không có? Tôi biết rồi, nhất định là Nhan Duyệt đã xóa đi.” “Giang Vũ Phi, lý do này mà cô cũng có thể nói ra được.” Nguyễn Thiên Lăng rút điện thoại về, ánh mắt  đầy vẻ mỉa mai. Anh cho rằng cô đang vu oan cho Nhan Duyệt? “Không tin đúng không? Được, tôi đưa nhật ký điện thoại của tôi cho anh xem.” Cô giận dữ tìm điện thoại mình, Nguyễn Thiên Lăng nhìn dáng vẻ của cô, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. Lẽ nào Nhan Duyệt thực sự tự tiện nhận điện thoại của anh, còn xóa nhật ký cuộc gọi? Giang Vũ Phi lấy điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại hết pin không mở được. Nguyễn Thiên Lăng vỗn dĩ có hơi tin lời cô, thấy cô như vậy, chút niềm tin đó liền biến mất. Anh lạnh lùng cười, đôi mắt dường như thêm vẻ trầm mặc. Giang Vũ Phi hiểu ánh mắt của anh, theo anh thấy, là cô đang cố ý diễn kịch trước mặt anh. Nói không chừng anh còn cho rằng điện thoại cô hết pin là do cô cố ý làm vậy. “Lời tôi nói đều là thật, Giang Vũ Phi tôi trước giờ chưa từng coi thường hãm hại ai, anh không tin thì thôi.” Tuy nói như vậy nhưng cô vẫn tháo pin ra, lắp lại lần nữa, nhưng vẫn không mở được. Điện thoại đáng chết này, sao lại hết pin vào đúng lúc này. “Thế nào, không còn gì để nói à?” Người đàn ông nhướn mày, ngữ khí càng thêm mỉa mai. Giang Vũ Phi nhụt chí cất điện thoại đi, không giải thích gì thêm nữa. Anh đã không tin cô, vậy thì dù cho cô có giải thích thế nào cũng không có tác dụng. Cô lặng im, theo như người đàn ông thấy thì chính là ngầm thừa nhận. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, anh xoay chuyển tay lái, xe chạy hướng về một con đường lạ lẫm. Giang Vũ Phi phát hiện có gì đó không đúng ở đây, liền nhíu mày lại. “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nguyễn Thiên Lăng không trả lời, bất kể cô hỏi gì anh cũng không trả lời. Xe chạy vào đường cao tốc, chỉ có chạy về phía trước, không có cơ hội quay đầu. Giang Vũ Phi cảm thấy cảnh vật chung quanh càng ngày càng vắng vẻ, cô bất an đề cao cảnh giác, rất sợ anh sẽ làm ra những chuyện như là giết người. Càng nghĩ như vậy, cô càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Anh một lòng muốn ly hôn với cô, nhưng ông nội không đồng ý, anh lại không thể kháng lệnh ông nội.