Sau năm ngày, Nguyễn Thiên Lăng rốt cuộc cũng mở lời vàng ngọc, quyết định đưa cô về nhà.
Chiếc xe thể thao bóng bẩy dừng lại trước cửa nhà.
Cửa xe tự động mở ra, Giang Vũ Phi đi ra ngoài. Vừa mới đứng vững thì Nguyễn Thiên Lăng đã vòng qua đầu xe đi đến trước mặt cô, tay ôm lấy bả vai cô.
“Ngày hôm qua bà cô mới từ Úc trở về, đáng lẽ định về trước sinh nhật ông nội nhưng lúc chuẩn bị đi thì bà cô lại bị bệnh nên phải lùi lại gần hai tháng mới về. Chỉ có một mình bà tới, bà chưa từng gặp cô, lát nữa tôi đưa cô đi giới thiệu với bà.” - Trên đoạn đường đến phòng khách, Nguyễn Thiên Lăng đã nói nhỏ với cô như vậy.
Chẳng trách hôm nay lại mang cô về nhà, hóa ra là có bà cô về chơi.
Hai người đi vào phòng khách, không khí trong phòng rất náo nhiệt.
Một bà lão ăn mặc sang trọng, mái tóc hoa râm đang ngồi trên ghế sofa và cười nói với ông nội.
Mẹ của Nguyễn Thiên Lăng cũng đang ngồi bên cạnh bà cô, trên khuôn mặt luôn giữ vẻ tươi cười tiêu chuẩn. Nguyễn Minh Đào cũng ở nhà, hôm nay cô và Nguyễn Thiên Lăng về, tất cả mọi người đều đông đủ.
“Bà cô!” - Nguyễn Thiên Lăng ôm vai Giang Vũ Phi đi đến chào hỏi trưởng bối một cách thân mật.
Giang Vũ Phi được gả vào Nguyễn gia không lâu thì được biết ông nội có người em gái đã di cư sang Úc. Cả nhà bà cô lúc trước cũng ở thành phố A, mới di cư được mấy năm nay.
Cho nên quan hệ của nhà bà cô và Nguyễn gia rất tốt.
“Thiên Lăng đã về rồi!” - Bà Nguyễn An Giai nheo mắt nhìn bọn họ cười cười, lúc ánh mắt chạm đến Giang Vũ Phi đã hiện rõ sự yêu thích sâu sắc.
“Đây chính là Vũ Phi?” - Bà cô cười nói.
“Bà cô, chào bà!” - Giang Vũ Phi trước nay vẫn luôn kính trọng người già cả hiền từ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô lộ rõ vẻ mặt chân thành vui vẻ, rất dịu dàng và rạng rỡ.
“Nào, đến đây cho bà cô nhìn một chút.” - Bà vẫy tay cô một cách thân mật, Giang Vũ Phi đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà.
Bà Nguyễn An Giai nắm chặt đôi tay cô, đôi mắt trong veo cẩn thận đánh giá cô.
Giang Vũ Phi bị bà nhìn thì cảm thấy rất ngại, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Bà cô cười và nói với người anh trai Nguyễn An Quốc: “Là đứa trẻ ngoan, con bé với Thiên Lăng rất đẹp đôi.”
Giang Vũ Phi không khỏi nghĩ thầm.
Ông nội và bà cô đúng là anh em ruột thịt, đến nói chuyện cũng giống nhau…
Hai người đều cho rằng cô và Thiên Lăng rất đẹp đôi, nhưng bọn họ lại không có chút nào hợp nhau cả.
Ông nội cười gật đầu giống như rất đắc ý về con mắt nhìn và sự lựa chọn của mình.
“Lúc cháu và Thiên Lăng kết hôn, bà có chút việc không đến được. Mặc dù chúng ta chưa gặp mặt nhưng bà cô rất thích đứa cháu dâu này. Cháu cầm lấy, xem như quà gặp mặt của bà cô.”
Bà Nguyễn An Giai tháo chiếc vòng ngọc bích trên tay rồi tự tay đeo vào cổ tay cô. Vòng tay này toát lên khí chất là loại đá quý lâu năm, toàn một màu xanh ngọc, không có một tia tạp chất, vừa nhìn đã biết là món đồ xa xỉ.
Giang Vũ Phi vội lắc đầu từ chối: “Bà cô, cái vòng này quá quý giá, cháu không dám nhận!”
“Cầm lấy, cũng không phải là đồ tốt gì, cầm lấy mà đeo chơi đi!” - Bà giữ chặt tay cô, không để cho cô có cơ hội từ chối.
Bà Nguyễn liếc nhìn chiếc vòng tay, thầm nghĩ Giang Vũ Phi không hề biết giá trị của chiếc vòng. Đây là chiếc vòng Từ Hi Thái Hậu rất thích. Lúc bà ta kết hôn, bà cô cũng không nỡ cho bà ta.
Xem ra Giang Vũ Phi rất hợp mắt hai người già, hai người đều rất thích cô.
“Cám ơn bà cô!”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương