Thế giới thứ hai: vật hi sinh thay đổi

Chương 5 : Ác mộng sắp đến

Xoẹt...đùng đoàng... Những đạo tia chớp vang lên dữ dội nhưng lại không hề có dấu hiệu nào cho thấy mưa sắp tới. Màn kinh dị này cũng được tất cả mọi người chứng kiến rất rõ ràng. Đúng lúc đó,trong một căn biệt thự ở một góc phòng nào đó cũng lóe lên một đạo sáng. Cuộc mở đầu của những ngày tháng khủng hoảng âm thầm bắt đầu. --- ------ ------ ------ ------ ------ ---- Biệt thự Dạ gia... Trong phòng khách của Dạ gia, có tất cả 6 người đang ngồi, có hai nam nữ đã đến tuổi trung niên, còn 4 người còn lại vẫn rất trẻ tuổi. Họ chính là 6 người Dạ Nguyệt, Lăng Ngạo, Bạch Nhi và bạn trai của cô Quân Thương Hồng cũng là nam chủ thứ 1 quyền lực nhất và là gia chủ của Quân gia. Hiên tại họ đang cùng xem một chương trình, mà nội dung trong đó không gì khác chính là thảm họa đang liên tiếp xảy ra ở hầu như toàn bộ thế giới: Động đất, sóng thần, lốc xoáy, thiên thạch...tất cả những thảm họa này bắt đầu từ những đạo sấm chớp diễn ra cách đây không lâu. Nó như một báo hiệu về một thế giới văn minh của toàn nhân loại đang dần dần sụp đổ, thảm họa nối tiếp thảm họa, thiên tai nối tiếp thiên tai. Nó như nói cho con người biết rằng, thế giới mà họ đang cố gằng xây dựng đang bị phá hủy, như muốn nói rằng những thứ ô nhiễm bẩn thỉu mà họ thải ra đang bắt đầu rục rịch muốn nổi dậy trả thù. Đó là một phần của báo ứng... Dạ Nguyệt đứng dậy, xin phép mọi người và bước lên tầng, vào đến phòng của mình, cô ngồi thụp xuống sàn nhà, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía nào đó, miệng thì nhẩm nhẩm: " Đến rồi, nó đã đến rồi...mình phải làm gì bây giờ...thật sợ..." Cạch...cửa mở ra, bước vào chính là Lăng Ngạo, anh nhìn cô rồi thở dài cúi xuống, ôm lấy thân thể bé nhỏ này vào rồi mở miệng an ủi:" Nguyệt nhi đừng sợ, có anh đây rồi, sẽ không có thứ gì có thể làm hại em được đâu...anh hứa...đừng sợ, ngoan..." Cô rúc đầu vào trong lòng anh rồi hít lấy mùi thơm từ cơ thể đó, đôi tai lắng nghe nhịp đập rộn ràng từ trái tim của người con trai đang ôm cô vào lòng, hưởng thụ sự ôn nhu mà anh đang thể hiện. Bất chợt trong lòng cảm thấy bình yên đến lạ, đôi tay không tự chủ mà ôm anh chặt hơn. Bây giờ cô cảm thấy cứ như vậy thật tốt, muốn giữ mãi những giây phút này... Bên Dạ Nguyệt thì trông ấm áp là vậy nhưng bên Bạch Nhi và mẹ của cô lại không như vậy. Ngược lại, không khí tròng phòng lúc này rất trầm trọng và hắc ám. cuộc đối thoại của hai người luôn xoay quanh một chủ đề, cuối cùng mẹ của cô tức là Liên Hoành, bà ta đứng bật dậy cao giọng quát to. - Mày là đồ mất dạy, tao nuôi nấng mày bao năm, vì mày mà làm đủ thứ chuyện, bây giờ mày chống đối mẹ mày như thế phải không!? - Mẹ nói vậy mà chịu được à, cái gì mà nuôi nấng bao năm chứ, không phải là đi chơi bar thì chính là bao trai về nhà. Mẹ có bao giờ chăm sóc con được tí nào đâu, đôi lần con gái mẹ đây bị đánh đập về tới nhà thì mẹ thể hiện thái độ gì...không phải thờ ơ đứng nhìn thì cũng là lạnh nhạt không quan tâm. - Mày câm mồm, tao không nuôi mày thì chả phải mày vẫn kiếm được tiền đó sao, không có công lao thì cũng có khổ lao, tao đẻ mày ra bằng thật, chín tháng mười ngày cũng bằng thật, mày dám chối có tin tao đập cho mày một phát hay không. - Mẹ mới là người phải im...mẹ sinh con ra nhưng không có trách nghiễm nuôi dưỡng, suốt ngày thì lêu lổng...làm gì có ngày nào là cho con với tiểu Mặc một bữa ăn tử tế hay một bộ quần áo tử tế chứ, con với thằng bé chịu biết bao khổ cực, bị đánh đập chửi bới, bị bỏ đói lâu ngày vẫn cố phải chịu, cuộc sống khổ tới nỗi chả bằng một tên ăn xin ngoài đường... - Mày muốn chết hay muốn sống hả con ** này. Tao bảo mày thiết kế cho con tiện nhân Dạ Nguyệt kia mất thể diện trước mặt mọi người thì mày làm ngược lại, tao sai người đi làm nhục nó thì mày báo công an, tao làm gì mày cũng trái ý tao mà làm ngược lại...bây giờ thì hay rồi, mày và hai con nhỏ kia chống đối lại tao bảo vệ con *** đó, mày muốn mẹ mày chết rồi có đúng không... - Mẹ mẹ mẹ... Hai người đang cãi nhau nên không biết rằng, có một người con trai đang đứng giữa hành lang, ngay trước cửa phòng của họ, trên tay cầm một chiếc máy ghi âm, lắng nghe tất cả những gì mà họ đang nói, miệng cười khẩy một tiếng, ánh mắt phát ra nồng đậm sát ý bị che dấu. Bạch Nhi ôm mặt chạy vội ra cửa, trên đường đi của hành lang cô chợt thấy một bóng người quen thuộc, giật mình cô vội vàng đưa tay che mặt đồng thời muốn lau đi những giọt nước mắt trong suốt đang rơi. Thân ảnh kia bước vội về chỗ cô, đưa tay lên ngăn lại hành động này, ánh nhìn xót xa chiếu xuống người con gái mà hắn thương. Quân Thương Hồng nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt đang rơi, ôm chặt cô vào lòng như đang an ủi : " Bạch Nhi có anh đây rồi, đừng buồn khổ làm gì, em chả phải đã có anh ở đây sao, ngoan nào anh thương...đừng khóc nữa anh đau..." Hic hic hic - Thôi nào... Bạch Nhi...ngoan... Nói rồi hắn lại ôm cô chặt hơn, miệng lần mò hôn từng chút một trên khuôn mặt trắng nõn đang ửng hổng, tiến xuống chút nữa, hắn lại hôn lên đôi môi đang phát ra những tiếng nức nở khiến hắn đau lòng kia. Hai người triền miên một lúc lâu mới buông nhau ra, đặt tiểu nhân nhi lên đùi mình, Thương Hồng tìm một chỗ gần đó và ngồi lên, say đắm ngắm cô, ánh mắt luôn không dấu nổi sự yêu thương dịu dàng ngọt ngào. Cảm nhận được ánh mắt đó, Bạch Nhi không khỏi ngượng ngùng, cô thở dốc áp đầu mình vào lồng ngực hắn, lắng nghe trái tim kia đang đập nhộn nhịp, khúc khích cười một tiếng lòng đang trĩu nặng đang vơi đi phần nào, ôm lấy người đó chặt hơn, lòng cô đang nghĩ giá như giây phút yên bình này đọng lại một chút à không mãi mãi. Để cô có thể cảm nhận thấy nó lâu hơn, hưởng thụ nó nhiều hơn... Sự ngọt ngào mà cả hai chị em họ Dạ đang cảm nhận chính là tình yêu sau này của họ, thứ mà họ trân trọng và nâng niu nhất. Đôi khi một tình yêu không cần phải trải qua gió mưa bão táp của cuộc đời để có được mà đôi khi nó cũng chính là sự giả dối. Đôi khi tình yêu chỉ cần thể hiện ở một chỗ yên bình nào đó, người này thương yêu người kia khi họ đau buồn, hãy trao cho họ tình cảm của chính mình, một sự âu yếm nhẹ nhàng và dịu dàng. Cuối cùng bạn đã có thể nắm giữ được tình cảm của người đó, để họ lắng nghe con tim mình...đập vì họ...