Vừa đến nơi, Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy anh một mình nằm lẻ loi giữa vũ trường rộng lớn. Khuôn mặt đỏ au nhưng ngũ quan vẫn vô cùng sắc sảo, làm người đối diện bị thu hút đến mức không thể nào rời mắt. Thẩm Nguyệt nhanh chóng bước tới, vỗ nhẹ vai anh, ngập ngừng nói: "Thiên Hàn, chúng ta...về thôi!" Anh nửa tỉnh nửa mê, giương mắt nhìn cô, khóe môi cong lên. "Bảo bối, em đến rồi sao?" Hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu, thế nhưng giọng nói vì hơi men lại vô cùng quyến rũ, nghe như đang mê hoặc người khác. Thẩm Nguyệt đỡ anh ngồi dậy, cố bước ra ngoài xe. Cả cô và bác tài xế phải dìu anh ngồi vào trong. Âu Thiên Hàn dường như mất hết dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, lôi thôi đến mức nhìn như người nghiện rượu. Thất tình quả thực rất ghê gớm. Cô ngồi vào ngay bên cạnh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Âu Thiên Hàn nghiêng đầu dựa vào vai cô, ngủ ngon lành. Cả quãng đường anh đều nắm chặt tay cô không rời. Đôi bàn tay to lớn, ấm áp của anh làm cô cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nếu thế này thì sao cô có thể quên anh được đây chứ? Xe đã về đến khu chung cư cao cấp. Cô phải để tay anh khoác lên vai mình, cố nhích từng bước một. Vừa vào đến thang máy, Thẩm Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe thấy Âu Thiên Hàn gọi tên mình liên tục, trong lòng cảm thấy thật thương xót. "Thẩm Nguyệt, sao em lại tàn nhẫn thế chứ? Âu Thiên Hàn này nhất định sẽ không sợ em đâu!" Thẩm Nguyệt nghe thấy lời nói ngốc nghếch này của Âu Thiên Hàn thì bật cười. Cửa thang máy mở ra, cô lại dìu anh bước vào nhà. Thẩm Nguyệt đưa anh vào phòng ngủ, cởi giày và vớ ra cho anh, nới lỏng cà vạt. Cô đắp chăn cho anh, sau đó cứ chăm chú nhìn Âu Thiên Hàn say giấc. Cô cố trấn tỉnh bản thân bằng cách lắc đầu thật mạnh, xoay người định ra về. Nhưng chưa được hai bước, cánh tay của Thẩm Nguyệt đã cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh. Âu Thiên Hàn đưa tay giữ cô lại, kéo ngã xuống giường, ôm chặt lấy. "Thẩm Nguyệt, đừng rời xa anh có được không?" Thẩm Nguyệt có chút động lòng, khóe mắt rơm rớm nước. Cô không kiềm nổi nữa, bèn chủ động ôm lấy anh. Hương thơm đặc trưng này chỉ mình anh mới có. Cô hít lấy hít để như để vơi đi nỗi nhớ nhung bao nhiêu ngày nay. Thẩm Nguyệt vùi đầu vào cổ anh, hôn một cái. Hai người cứ thế ôm nhau nằm ngủ qua một đêm. Âu Thiên Hàn nhất định không buông lỏng tay một giây phút nào. Sợ Thẩm Nguyệt sẽ lại đi mất. Cô nằm trong lòng anh, yên giấc. Đây là đêm đầu tiên sau khi xa anh, cô ngủ ngon đến vậy. Thẩm Nguyệt lại siết chặt tay, cố tận hưởng hết niềm vui hiện tại. Bởi ngày mai, khi anh tỉnh dậy, mãi mãi sẽ không còn như thế này nữa.