Lễ Giáng Sinh này có lẽ để lại ấn tượng vô cùng khó quên trong lòng mọi người. Thế nên sau khi đi học lại, mọi người vẫn còn chút chưa lấy lại tinh thần. Buổi tối Nhan Hàm có hẹn với Khưu Qua, trước đó cô đồng ý việc trực tiếp nên đã được sắp đặt. Bởi vì lợi nhuận từ buổi trực tiếp đều sẽ quyên góp cho trẻ em nghèo khó vùng núi, thế nên cô cảm thấy rất có ý nghĩa, bèn đồng ý ngay. Về phần bên Khưu Qua thì đã bắt đầu tuyên truyền từ sớm, buổi trực tiếp đầu tiên của blogger mỹ thực “Thư Nguyên” nổi tiếng. Hồi trước Khưu Qua cũng từng hỏi Nhan Hàm, tại sao tên mạng của mình gọi là Thư Nguyên, cô không cho anh ta biết nguyên nhân. Đây là một bí mật nho nhỏ của cô. Bởi vì cô còn nhớ ngày đầu tiên đi nhà trẻ, cô tự giới thiệu thế này, bố cô tên là Nhan Thư, mẹ cô tên là Tề Nguyên. Thư Nguyên, Thư của Nhan Thư, Nguyên của Tề Nguyên. Ai ngờ khi cô gửi tin nhắn cho Khưu Qua, nói với anh ta mình tan học vào lúc bốn rưỡi, đột nhiên Trần Thần hô lên: “Mợ nó, Nhan Nhan cậu lên hot search kìa.” Đáy lòng Nhan Hàm căng thẳng. Phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ vỏ bọc blogger mỹ thực của cô lộ rồi? Cũng không biết là vì ngượng ngùng hay là vì nguyên nhân khác, cô thậm chí chưa từng nói cho Bùi Dĩ Hằng biết. Đến giờ Bùi Dĩ Hằng đều cho rằng cô chỉ thích nấu ăn mà thôi. Ngải Nhã Nhã lập tức sáp lại gần: “Để tớ xem chuyện gì đây.” “Tớ thật phục phóng viên này, bây giờ vẫn chưa có cảnh sát mạng quản lý à? Nói bậy bạ cũng phải có mức độ chứ, mánh khóe này có thể gọi là tin tức sao? Quả thực một chữ cũng không xem nổi.” Trần Thần tức giận cười châm biếm. Chuyện của Nhan Hàm và Bùi Dĩ Hằng, cô không nói mình biết đầy đủ, nhưng họ làm thế nào quen biết nhau, Trần Thần biết rõ. Người phóng viên tên Mạnh Khả này, trong bài viết miêu tả Bùi Dĩ Hằng thành một người yêu đến cuồng si, chỉ vì có thể ở bên bạn gái mình, vứt bỏ thi đấu, tiến vào đại học A. Ngải Nhã Nhã cũng xem xong rồi, nói chắc chắn: “Thanh danh của phóng viên tin tức thật sự bị nhóm người này hủy hoại, làm cho tớ cũng ngại ngùng nói với người khác mình học ngành báo chí.” Các cô đều học ngành báo chí, ở trong trường còn ấp ủ một dòng nhiệt huyết, muốn sau khi tốt nghiệp, trở thành người có thể quan tâm đến đời sống dân chúng, làm người phát thanh chân chính cho người dân, cho xã hội này. Không dám nói tới lương tâm xã hội, nhưng tối thiểu các cô không muốn làm loại người đưa tin dựa theo hư cấu. “Nói thật, nếu có thể kiện cáo, quốc gia chúng ta, ít nhất có một nửa giới truyền thông sẽ ngồi tù vì tung tin đồn nhảm.” Ngải Nhã Nhã dè bỉu nói. Nhan Hàm đương nhiên nhìn thấy bài viết này, chỉ là cô đã thấy từ mấy hôm trước. Cô vốn không coi là gì, nhưng giờ phút này cái tên Bùi Dĩ Hằng nằm trên hot search, còn kèm thêm tên của cô. Dù sao fan của Bùi Dĩ Hằng trong giới cờ vây có tiếng là bá đạo, tác giả bài viết này bị mắng không nhẹ, nhưng Nhan Hàm cũng không may mắn thoát khỏi. “Những phóng viên này sao thế hả, người ta chỉ là đàn chị mà thôi, căn bản không phải bạn gái. Bùi cửu đẳng của chúng ta là độc thân từ hồi mới sinh đó.” “Đúng vậy, Tiểu Bùi cẩu độc thân, chúng tôi không bó buộc, không bó buộc.” “Chỉ có mình tôi cảm thấy, cậu ấy và đàn chị này thực ra rất đáng ngờ sao?” “Oa, nữ sinh này không phải là đàn chị trong buổi liên hoan lần trước ư, ngay cả ảnh tư liệu cũng đẹp như vậy.” Trần Thần xem những bình luận này, lập tức nói: “Nhan Nhan, tớ thấy thầy Bùi nhà cậu có nhiều fan bạn gái lắm, cậu xong đời rồi. Thật đó.” “Wow, siêu chủ đề của thầy Bùi luôn đứng đầu trong danh sách.” Ngải Nhã Nhã dùng weibo nhiều, đương nhiên hiểu những cái này. Nói tóm lại, chỉ là một câu, fan rất nhiều, tương lai rất gian nan. Trần Thần nhìn Nhan Hàm nói: “Bây giờ tớ cũng có thể tưởng tượng, nếu các cậu công khai chuyện tình cảm thì sẽ ùn ùn kéo đến sự phản đối của fan.” Nhan Hàm lắng nghe nở nụ cười, cô thấp giọng nói: “Vậy làm sao đây? Bây giờ anh ấy đã là người của tớ rồi.” Trần Thần: “…” Người của cậu, cậu giỏi lắm. Lúc này Bùi Dĩ Hằng đang ở tại viện cờ vây, sau khi anh quyết định trở về thi đấu thì bắt đầu chuẩn bị đăng ký tham gia dự thi. Bởi vì anh đã nửa năm không tham gia cuộc thi nào, thế nên thứ hạng thế giới của anh đã rơi xuống từ lâu, thậm chí rớt xuống top hai mươi thế giới. Thứ hạng thế giới hiện giờ, đứng đầu là Lý Tuấn Trị cửu đẳng của Hàn Quốc. Mà Tiết Phỉ cửu đẳng của Trung Quốc thì bám sát phía sau. Chủ nhiệm Hàn của đội tuyển quốc gia tỏ vẻ phấn chấn nói: “Cậu có thể trở về tham gia thi đấu lần nữa, chúng tôi thật sự đều rất vui mừng. Hôm nay viện trưởng Trâu vốn muốn đích thân trò chuyện với cậu, kết quả ngày hôm qua phải tạm thời đi Vân Nam.” Bùi Dĩ Hằng nhẹ giọng: “Làm phiền ngài rồi.” Hồi trẻ chủ nhiệm Hàn cũng là kỳ thủ chuyên nghiệp, là bạn cũ của Giang Bất Phàm. Ông ta cười nói: “Sư phụ của cậu hôm qua còn gọi điện cho tôi, dạo này ông ấy khỏe không?” “Sư phụ bình thường ăn uống no đủ, chơi cờ vây.” Chủ nhiệm Hàn vỗ đùi, chợt cười nói: “Ông ấy thích ẩn náu ở nông thôn, muốn thanh tĩnh. Còn cùng những người già ở quê chơi cờ, cậu nói xem có phải ông ấy bắt nạt người ta không.” Bùi Dĩ Hằng cười theo. “Cúp Trung Lan tháng ba năm sau sẽ bắt đầu, cậu là đương kim vô địch, cũng không thể giống như lần trước vắng mặt tại cúp Thiên Tinh.” Cúp Trung Lan là do viện cờ vây Trung Quốc đảm nhận, cuộc thi được tập đoàn Trung Lan tài trợ. Bởi vì lịch sử tổ chức cuộc thi lâu đời, kỳ thủ thế giới đều đặc biệt xem trọng. Cúp Trung Lan là cuộc thi hai năm một lần, hơn nữa thể lệ thi đấu kéo dài. Bùi Dĩ Hằng đã giành được quán quân cúp Trung Lan nửa năm nay. Tháng ba năm sau bắt đầu giai đoạn thi đấu đầu tiên của cúp Trung Lan. Bùi Dĩ Hằng tỏ vẻ khiêm tốn nhận chỉ bảo, anh thấp giọng nói: “Tôi biết, ngài yên tâm.” “Mấy hôm trước nhà tài trợ của cúp Trung Lan còn liên lạc với tôi, người ta cũng sợ cậu không tham gia đấy.” Dù sao Bùi Dĩ Hằng không hề nghi ngờ là ngôi sao tuyển thủ đứng đầu giới cờ vây, anh không chỉ có thực lực mạnh, lại có số fan đông đúc, sức ảnh hưởng rất lớn. Cuộc thi có anh tham gia cùng cuộc thi không có anh tham gia, nhiệt độ chú ý căn bản không thể coi như nhau. Nhà tài trợ cũng không phải người làm từ thiện, người ta đương nhiên mong cuộc thi nhận được càng nhiều sự chú ý càng tốt. Chủ nhiệm Hàn nhận được lời đồng ý của anh, ông ta lập tức cười nói: “Vậy bây giờ tôi có thể cho người ta một thông tin chính xác.” Trước đó ông ta không dám tùy tiện nói ra, dù sao Bùi Dĩ Hằng là một người rất có chủ kiến. Chuyện anh đã nhận định, người bình thường cũng khuyên không được. Lúc trước anh muốn đi học, bao nhiêu người muốn khuyên nhủ cũng vô dụng. Loại chuyện này vẫn là bản thân nghĩ thông suốt mới được. Sau khi trò chuyện xong, chủ nhiệm Hàn đích thân tiễn anh ra văn phòng. Ai ngờ trên đường đi, Tiết Phỉ cùng một kỳ thủ đeo mắt kính từ trong phòng huấn luyện đi ra. Bởi vì Bùi Dĩ Hằng và chủ nhiệm Hàn đã đi qua, thế nên không nhìn thấy hai người này. Kỳ thủ đeo mắt kính kinh ngạc nói: “Đó là Bùi Dĩ Hằng phải không?” Cậu ta nhìn sang Tiết Phỉ, Tiết Phỉ tức giận nói: “Cậu nhìn tôi làm gì, tôi lại không biết.” “Cậu ta không phải muốn trở về đánh cờ chứ?” Kỳ thủ đeo kính vịn gọng kính. Tiết Phỉ ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng. Kỳ thủ đeo kính gật đầu nói: “Cúp Trung Lan sắp bắt đầu, cậu ta chính là đương kim vô địch, trở về tham gia thi đấu cũng phải thôi.” Rốt cuộc Tiết Phỉ lười nghe tiếp, hất tay bỏ đi. Bùi Dĩ Hằng lên xe nhà mình, bảo tài xế đưa anh về trường. Dạo này sức khỏe Trình Di tốt lên nhiều lắm, lại có Bùi Tri Lễ ở nhà với bà, thế nên dạo này Bùi Dĩ Hằng vẫn ở lại gần trường. Dù sao nếu anh thật sự muốn quay về thi đấu, thời gian ở cùng Nhan Hàm sẽ càng ngày càng ít hơn. Tới nhà, anh vẫn chưa vào nhà, mà trực tiếp gõ cửa. Nhan Hàm bắt điện thoại, hỏi: “Sao vậy?” “Em không ở nhà ư?” Bùi Dĩ Hằng hỏi. Nhan Hàm đáp: “Anh từ viện cờ vây về rồi à? Em sắp xong rồi, sẽ nhanh chóng về đến nhà.” “Em đừng gấp.” Bùi Dĩ Hằng nói. Lúc này trong phòng họp, Khưu Qua nhìn cô, mặt không thay đổi nói: “Bây giờ em sẽ không nói với tôi là muốn đi chứ?” “Không phải đã họp xong rồi sao?” Nhan Hàm chớp mắt. Khưu Qua lập tức quát lên: “Còn chưa, còn chưa, chúng ta vừa mới bắt đầu nói thôi.” “Nửa tiếng có thể bàn xong không?” Nhan Hàm hỏi, sau đó cô chắp tay, rất nghiêm túc nói, “Xin anh đấy.” Khưu Qua suýt nữa hít thở không nổi, bị tức chết mà. Nhưng Mẫn Tịnh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lão đại, Bùi Dĩ Hằng thật là bạn trai chị hả?” Khưu Qua đột ngột quay đầu nhìn Mẫn Tịnh, giống như nghe không hiểu cô bé trợ lý này đang nói gì. Nhan Hàm suy nghĩ, nghiêm túc hỏi lại: “Em có thể giúp chị giữ bí mật không?” Mẫn Tịnh lập tức gật đầu, cái đầu giống như đang giã tỏi: “Anh ấy không phải chính là anh trai đẹp đeo khẩu trang lần trước em thấy ở trường chứ?” Lần trước chính là hôm huấn luyện quân sự, Mẫn Tịnh đến trường đón Nhan Hàm, trùng hợp thấy được cô cùng một nam sinh đeo khẩu trang đi tới. Nhan Hàm không ngờ Mẫn Tịnh thế mà còn nhớ rõ như vậy. Vì thế cô cười tủm tỉm lên tiếng: “Chị không nói với em đâu.” Mẫn Tịnh: “…” Chọc mình vui lắm à. “Làm gì hả, làm gì hả.” Khưu Qua ở một bên hoàn toàn bị xem nhẹ bất mãn hỏi han, anh ta quay đầu nhìn Nhan Hàm, vẻ mặt khiếp sợ nói, “Nhan Hàm, em thật sự đang yêu đương ư?” Mẫn Tịnh khoa trương nói: “Anh chuẩn bị đi, lão đại chúng ta sắp truyền ra scandal rồi.” Khưu Qua cười gượng ha ha một tiếng, trước đó Nhan Hàm cũng từng bị truyền ra scandal vô căn cứ, thật là hoàn toàn vô căn cứ. Cơ mà dù sao cô cũng là một blogger mỹ thực, mặc dù mọi người đều biết cô gái này xinh đẹp, nhưng cô đã giấu mặt mấy năm nay. Bởi vậy rất nhiều fan của cô, một mặt là fan lâu năm ban đầu bởi vì nhan sắc của cô mà kiên trì tới giờ, mặt khác thì thật sự thích nấu ăn. Có điều mọi người đều chờ mong có một ngày cô sẽ lộ mặt. Mẫn Tịnh nhìn sắc mặt phớt lờ của Khưu Qua, lập tức nói: “Người ở trong scandal với lão đại chúng ta chính là Bùi Dĩ Hằng cửu đẳng, là thiên tài cờ vây siêu cấp đó, người ta mười mấy tuổi đã là quán quân thế giới, đứng nhất thế giới mấy năm rồi.” Mặc dù đã sớm biết sự xuất sắc của anh, nhưng từ miệng người khác nghe được chuyện về anh, Nhan Hàm vẫn vô cớ cảm thấy tự hào. Đây là người cô thích mà. Người biết đánh cờ vây nhất cả thế giới, xuất sắc độc nhất vô nhị. Thế nên khi Bùi Dĩ Hằng nghe được tiếng mở cửa, mới vừa ngẩng đầu anh liền trông thấy một bóng người hướng qua đây, trực tiếp ôm chầm lấy anh. Gò má Nhan Hàm hơi lạnh, thoáng cái kề sát gương mặt anh. Bùi Dĩ Hằng vươn tay ôm cô, ý cười trên mặt không dứt: “Em về rồi.” “Em rất nhớ anh đó.” Nhan Hàm nửa quỳ trên tấm thảm, ôm lấy anh. Bùi Dĩ Hằng lắng nghe âm thanh êm ái của cô, anh càng ôm chặt hơn: “Anh cũng vậy.” Hóa ra sau khi ở bên một người, quả thật cả đầu óc đều là cô. Mặc dù người chuyên tâm như Bùi Dĩ Hằng, lúc đánh cờ thế mà còn thất thần. Nhưng Bùi Dĩ Hằng cúi đầu, nhìn thấy cô chỉ mang đôi tất trên chân, giọng anh khẽ khàng dỗ dành nói: “Em mang dép vào đi, đừng để cảm lạnh.” Nhan Hàm cười nói: “Thầy Bùi, bây giờ anh chẳng lạnh lùng xa cách chút nào.” Nghe vậy, Bùi Dĩ Hằng phản bác: “Anh vốn không lạnh lùng xa cách.” “Đâu có, anh có biết hồi trước anh cao ngạo bao nhiêu không?” Nhan Hàm lập tức thẳng lưng, cằm hơi hất lên, làm ra vẻ mặt kiêu ngạo, “Trên mặt anh viết bốn chữ, người lạ chớ đến.” Ai ngờ cô vừa nói xong, cơ thể chợt nhẹ bẫng. Là Bùi Dĩ Hằng bồng cô lên, đi tới chỗ huyền quan, từ trên giá giày dép lấy xuống một đôi dép màu hồng nhạt. Nhan Hàm nhìn đôi dép này, quả thật sửng sốt. Bởi vì hồi trước mỗi lần cô đến nhà Bùi Dĩ Hằng đều mang đôi dép dùng một lần, không có dép lê chuyên dùng. Cô chỉ đôi dép, hỏi: “Anh mua hả?” Lúc nói xong, cô đã mang vào chân, dép lê lông xù vừa ấm lại êm. Hơn nữa phía trên còn có hai lỗ tai thỏ đáng yêu, êm ái dễ thương. Vả lại kích cỡ cũng vừa vặn. Nhan Hàm ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Tại sao hồi trước không có?” “Bởi vì hiện tại em là bạn gái của anh.” Chàng trai thấp giọng nói. Nhan Hàm chớp mắt, hóa ra đây là đãi ngộ dành cho bạn gái. Vì thế cô ngẩng đầu lên, chẳng hề ngượng ngùng hỏi: “Bạn gái chỉ có một đôi dép thôi sao?” Ai ngờ cô vừa hỏi xong, Bùi Dĩ Hằng trực tiếp kéo cô đi. Ngay sau đó cô nhìn thấy trên bàn đặt hai cái cốc sứ, một cốc màu trắng một cốc màu hồng, vừa nhìn là biết ngay loại cặp đôi. Sau đó còn có gối ôm trên sofa, cũng là loại gối ôm cặp đôi mềm mại đáng yêu. Nhan Hàm nhìn anh, quả thật giật mình. Bởi vì cô còn nhớ hôm qua tới đây còn không phải thế này, mấy thứ này chẳng lẽ anh mới mua hôm nay ư? Thực ra Nhan Hàm căn bản không tưởng tượng ra dáng vẻ của Bùi Dĩ Hằng lúc đi chọn lựa những thứ này. Khi anh hơi xấu hổ nói ra mình muốn mua đồ đôi, nhân viên bán hàng nhìn thấy dáng vẻ hơi thẹn thùng của anh, đáy lòng quả thật đang đập mạnh. Một chàng trai cao lớn anh tuấn, ở trong cửa tiệm toàn con gái, lựa chọn từng thứ mà bạn gái mình có lẽ sẽ thích, tỉ mỉ chu đáo lại ấm áp như vậy. Hơn nữa lúc anh mua, còn có khả năng nghiêm túc hỏi ý kiến của nhân viên bán hàng. Nhân viên bán hàng quả thật đã nhìn thấy nhiều rồi, bình thường chàng trai cùng bạn gái dạo phố đều tỏ ra không kiên nhẫn, có một số cô gái chọn lựa nhiều hơn, bạn trai sẽ cáu kỉnh hối thúc. Chàng trai trước mặt rất nghiêm túc, quả thật độ ngọt cấp mười. Nhan Hàm đẩy ra cửa toilet, khi nhìn đồ vật trên bồn rửa mặt, cô phát hiện thế mà chẳng có thứ gì có đôi có cặp. Cô nhìn sang Bùi Dĩ Hằng, anh lại theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của cô. Về phần Nhan Hàm, hình như sau khi ở dưới lầu gọi anh mấy hôm trước, ngược lại cô có cảm giác thông suốt. Cô bèn hỏi: “Tại sao trong toilet không có bàn chải đánh răng của em, không có cốc của em, không có khăn mặt của em thế?” Nhưng cô hỏi xong, Bùi Dĩ Hằng vẫn chẳng nói lời nói. Cho đến khi cô đi qua vươn tay kéo ống tay áo của anh, anh rốt cuộc bất đắc dĩ cất tiếng. “Chờ kết hôn rồi, anh đều mua cho em hết.”