Đại thúc thuần khiết không dễ chọc
Chương 1 : Chú đẹp trai, người của chú rất thơm a!
- Chú đẹp trai, người của chú thơm thật đấy, cháu muốn ăn sạch chú!
Mấy lời này lại phát ra từ miệng một nữ nhân, kỳ thật anh nghe thấy chán nản.
Ưu Tư Vũ sau khi được anh mang về nhà thì không ngừng làm loạn trên người anh, ngay cả tư thế vừa rồi cũng không đúng, con ranh này “nằm trên” anh?
Ôn lão đại như anh già rồi sao?
Tuy Tư Vũ có uống rượu nhưng cơ bản vẫn còn ý thức được, cô ngay sau khi gặp Ôn Duệ Hàng liền nổi hứng muốn ăn anh, tố chất thèm khát muốn sở hữu anh lúc này hơn bao giờ.
Đông Hạo Niên không thích cô, hắn ta đem lòng thích Vưu Mạt, bọn họ còn nói sẽ kết hôn, cô đau sắp chết rồi!
Thanh xuân của cô vì một lời hứa ngớ ngẩn mà chờ đợi, cô thấy không đáng một chút nào!
Ưu Tư Vũ nằm sấp lên người Ôn Duệ Hàng, đầu hơi cúi thấp xuống, vừa đủ giữ khoảng cách an toàn.
Nếu như nói Ưu Tư Vũ có ý đồ với anh, thì ngược lại Ôn Duệ Hàng lại thấy mình hồ đồ, tại sao anh có thể tốt bụng đến mức đem con ranh này về nhà để cưỡng bức anh kia chứ?
Ôn đại gia xót xa, nói:
- Cô bé này, em định đối xử như vậy với người đã cứu em hay sao?
Ưu Tư Vũ chớp mắt, cô dùng ngón trỏ ấn nhẹ lên môi anh, bảo anh đừng nhiều lời.
- Nam nhân như các người đúng là ngu ngốc mà, cả chú và tên Hạo Niên đó, tại sao lại không thích tôi chứ? Tôi có gì không tốt? Tôi có gì không tốt chứ? Chú nói đi?
Kẻ say thường thích nói lung tung, anh không thèm chấp nhất, chỉ là, nếu để sự thuần khiết này của anh lọt vào tay một kẻ say thì mặt mũi của anh còn biết để đi đâu?
Thằng bé Ninh Hạo nếu biết được ba mình nằm dưới thì không phải anh khó coi đến chết à?
Ôn Duệ Hàng chán nản nhìn bộ dạng hồ đồ của Tư Vũ, dứt khoát ừ một tiếng:
- Em cái gì cũng tốt, chỉ là tên ngốc đó không biết trân trọng em mà thôi. Bây giờ đi ngủ được rồi chứ?
Ôn lão đại già rồi, anh cần ngủ sớm để lấy lại tinh thần, không muốn đôi co với lớp trẻ.
Mà Ưu Tư Vũ không phải thuộc tuýp người tùy hứng, cô nói là phải làm, cô bây giờ muốn ăn anh, cô muốn ăn Ôn Duệ Hàng!
Nữ nhân nào đó bướng bỉnh ôm cổ anh, cô nũng nịu không chịu buông, nói:
- Cháu không muốn ngủ, cháu muốn ăn chú, người của chú rất thơm, rất thơm chú biết không?
Ôn Duệ Hàng bất lực, anh ôm lấy hông Tư Vũ.
- Được được, qua ngày mai rồi để em ăn tôi có chịu không?
Ưu Tư Vũ lắc đầu, môi cô vẫn đang mải mê hôn lên xương quai xanh của anh, da thịt Duệ Hàng bị cô làm xáo trộn.
Bởi vì cô chưa đủ 18 tuổi, anh mới phải nhịn, nhịn và nhịn!
- Này, em...
Nha đầu vừa cắn vào cổ anh, lập tức dấu răng liền hiện lên, Ôn Duệ Hàng tức giận giữ chắc hông Tư Vũ.
Anh gầm gừ:
- Ưu Tư Vũ, em còn làm loạn nữa thì đừng có trách tôi, bây giờ muốn đi ngủ hay muốn tôi thao hư em?
Các hoạt động như sờ mó, hôn, cắn, của cô sau đó đều dừng lại, Ôn Duệ Hàng cười phỉ báng.
Còn nói là muốn làm chuyện đó với anh, nhóc con như cô đủ trình với anh sao?
Vớ vẩn!
***
Diện tích một căn phòng ngủ ở đây bằng một ngôi nhà nhỏ của cô, chưa kể không gian lại thoáng đạt, giường ngủ lại cực kì êm lưng, Ưu Tư Vũ chép chép miệng mấy cái.
Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại ở trong căn phòng này nữa là!
Nhưng thôi kệ, cô đánh giá nơi ở này 5 sao.
- Đúng rồi, mình ra ngoài cả đêm không về nhà, không biết có trộm lẻn vào hay không nữa?
Cả đêm hôm qua cô không có ở nhà, cửa nẻo lại không người trông coi, tất nhiên không kịp suy nghĩ đến người đàn ông bị cô vùi dập - Ôn Duệ Hàng - trực tiếp thu dọn đồ đạc mà cao chạy xa bay.
Vậy còn người đàn ông “thuần khiết” ấy thì sao?
Hừm!
Tất nhiên là anh vẫn ở trong phòng tắm “kì cọ” sạch sẽ rồi, hôm qua suýt nữa anh bị cô gái nào đó làm hại rồi còn gì?
Ôn lão đại hậm hực:
- Nếu như để tôi biết em bỏ trốn, tôi nhất định dùng cách tàn độc nhất mang em về!
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
94 chương
67 chương
17 chương
97 chương
31 chương