Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 20 : Khoảng cách 0,5 mét

Một hồi nữa sẽ phải trở về nhà mình, Mạc Tạp đem cái áo khoác của Thần Cách treo ở trong phòng thận trọng xếp vào trong vali. Cậu sắp xếp đồ trong vali lại, sau đó đứng lên liếc mắt nhìn lịch treo ở trên tường, liền đi ra ra ngoài ban công, đưa mắt nhìn xuống. Cậu dùng một chân đá lan can một cái. Không biết Thần Cách bây giờ đang làm gì? Có phải đang thu dọn đồ đạc hay không? Mạc Tạp cảm giác suy nghĩ của mình gần đây nếu không chú ý sẽ lại bay tới trên người của Thần Cách. Đây là một biểu hiện không tốt, thích thầm một người đã là một chuyện thống khổ, mà thích thầm một đối tượng tất cả mọi người đều thầm mến lại còn đau khổ hơn. Nói không chừng, lần này sang năm hắn liền đụng phải một nữ sinh hợp ý, từ đây về sau sống vui vẻ, hạnh phúc. Được rồi, vậy mình cũng chỉ còn cách chúc phúc hắn. Mạc Tạp muốn nghĩ như vậy, nhưng mà cậu thật ra lại nghĩ: "Không thể được! Tốt nhất nữ sinh kia vĩnh viễn đừng xuất hiện." Mình nên mua cái gì cho mẹ bây giờ? Mình cũng không có nhiều tiền lắm, hay là đi xuống dưới mua cho mẹ một ít đồ ăn mang về, tránh để mẹ trách cứ dài dòng là không mua thứ gì về. Mạc Tạp quét sạch những đồ ăn linh tinh ở chợ, xách theo túi lớn túi nhỏ liền hướng đi trở về. Mới vừa đúng lúc đi vào thang máy, cậu ho một tiếng liền thấy Thần Cách đi tới. Mạc Tạp thừa dịp cửa thang máy chưa đóng lại, trong nháy mắt nhảy ra khỏi thang máy: "Ngại quá, mọi người đi trước." Thần Cách mắt lạnh nhìn Mạc Tạp. "Nhìn cái gì vậy? Mới vừa rồi thang máy cực kỳ chật chội, cậu cho rằng tôi là muốn chờ cậu cùng đi sao?" "Tôi đâu nói gì." Mạc Tạp vì mới vừa tự mình bại lộ có chút hối hận, tựa như có chút giận dỗi đem tất cả túi đồ ăn đều nhét vào trong tay của Thần Cách: "Thật là không có tình người. Nhìn tôi xách nhiều đồ như vậy cũng không mở miệng nói giúp." Xem ra Mạc Tạp ngày càng mặt dày. Thần Cách ngược lại không có cự tuyệt giúp Mạc Tạp xách đồ. Thang máy từ từ xuống, Mạc Tạp nói: "Cậu thu xếp đồ xong rồi sao?" "Không có." "Vậy cậu chuẩn bị lúc nào thu dọn?" "Hình như chuyện không liên quan tới cậu." "Hỏi một chút không được sao?" "Không được." Cửa thang máy mở ra, Mạc Tạp đi vào trong thang máy. Trong thang máy, hai người đứng cách nhau 0,5 mét. "Nhớ mang theo những thứ cần thiết, chẳng hạn như máy sạc điện thoại. Những thứ đồ này rất dễ quên đem theo, sau khi thu xếp xong còn phải kiểm tra một lần nữa, xác định có mang đủ đồ hay không. Sau đó nên dọn dẹp phòng một cái, trước khi đi phải đóng cửa sổ lại, nếu không bụi sẽ bám vào." Thần Cách nhìn Mạc Tạp đang dặn dò mình với gương mặt nghiêm túc, bất đồng với sắc mặt tựa như đang cười. Rất nhanh đã đến lầu 18, Thần Cách đi ra ngoài. Mạc Tạp vẫy tay chào: "Này, vậy tôi đi lên trước." "Cậu muốn đi đâu?" "Còn chuyện gì? Đồ của tôi vẫn còn ở trên tay cậu sao?" Mạc Tạp đi ra thang máy, đưa tay từ Thần Cách ở đó cầm lấy đồ. " Vậy tôi đi a! Ừm, cái đó, gặp lại sau." Mạc Tạp xoay người đang chuẩn bị đi, lại bị một tay của Thần Cách kéo trở lại, cũng đem cậu kéo vào phòng: "Ai muốn với cậu gặp lại sau." " Làm gì vậy?" "Thu dọn đồ đạc." "Bản thân cậu không có tay không có chân sao? Tại sao phải giúp cậu thu dọn đồ?" Mạc Tạp nói rất tức giận, nhưng túi thức ăn trên tay đã để xuống, vén tay áo lên: "Tớ cho cậu biết, đây là gần sang năm mới đáp ứng giúp cậu dọn dẹp." Mạc Tạp thật đúng là một người mạnh miệng. "Nói dài dòng!" "Cậu còn đông tây nói tôi. Tôi ở đây thu dọn đồ đạc, vậy cậu làm gì?" "Xem cậu thu dọn đồ đạc." "Này, này!" Mặc dù Mạc Tạp có chút không phục, nhưng vẫn là thận trọng giúp Thần Cách thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng hỏi một chút những thứ nào hắn cần mang theo, những không muốn mang theo. Thần Cách mở ti vi, ngồi ở trên ghế sa lon. Thái độ nhàn nhã này làm cho Mạc Tạp xem thường. Thật bất công, lão tử ở chỗ này khổ sở cùng bận rộn, hắn rãnh rỗi ở chỗ đó xem ti vi, lợi dụng nhược điểm mình thích hắn, thật là đáng ghét. "Thần Cách, chừng nào thì cậu đi?" "Tuần sau đi, đi nước ngoài." Mạc Tạp dừng lại một chút, nước ngoài? Thật là xa á: "Hôm nay mọi người đã về quê hết, vậy không phải một mình cậu rất nhàm chán sao?" "Chuyện này không cần cậu quan tâm." "Ai quan tâm chứ? Tốt nhất là cậu nhàm chán chết đi!" Đồ của Thần Cách không nhiều lắm, một hồi đã được Mạc Tạp làm xong: "Đồ đã thu dọn xong." "Ừ!" Mạc Tạp vẫn đứng ở trong phòng khách không động đậy, Thần Cách quay đầu thấy Mạc Tạp đang nhìn mình chằm chằm: "Cậu lại dùng biểu lộ như vậy nhìn tôi." "Tôi mới không có." "Có phải cậu không bỏ được tôi hay không?" "Không, không có! Được rồi, tôi có một chút thôi. Dù sao tôi với cậu quen biết lâu như vậy, cũng giống như tôi cần Hác Suất." Mạc Tạp nói láo. Cậu sợ Thần Cách nhìn ra tình cảm của mình, cậu sợ Thần Cách chán ghét mình. Thần Cách đứng lên hướng Mạc Tạp đi, đưa tay nâng càm Mạc Tạp lên: "Vậy cậu cũng dùng loại này biểu lộ này nhìn hắn sao?" Mạc Tạp nhanh chóng bỏ qua một bên đầu: "Cậu đừng mang tôi ra đùa giỡn. Tôi không hiểu cái đùa giỡn này, giống như, giống như nụ hôn lần trước vậy. Mặc dù tôi biết đây là chỉ là chúc ngủ ngon giữa bạn bè với nhau, nhưng tôi cũng không phải là người ngoại quốc." Mạc Tạp đã không biết mình đang nói gì. "Tùy cậu nghĩ như thế nào thì nghĩ." Thần Cách mặt vô biểu tình. Cái gì vậy, nói tức giận liền tức giận, thất thường là hắn mới đúng chứ. Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian một chút: "Cậu có muốn tiễn tôi không?" "Không muốn." "Gần sang năm mới rồi, cậu hãy thu lại tính khí đại thiếu gia kia đi. Tôi cũng đã giúp cậu thu dọn đồ đạc rồi, cậu không thể đưa tiễn tôi sao? Chờ một chút, tôi đi lên phòng mang hành lý xuống." Mạc Tạp đã tự làm chủ, mình ở trên đó tưởng tượng hai ngày nay Thần Cách cô đơn đích một mình, Mạc Tạp cũng có chút như đưa đám, bỏ người mình thích lại là một chuyện rất khó. Đứng ở dưới lầu, Mạc Tạp nhìn trước chỗ chờ xe taxi, dù sao mang theo vali nhiều như vậy mà đi xe buýt không phải là lực chọn tốt. Hai người đều không có nói chuyện, Mạc Tạp không biết nên nói gì, cái loại tâm tình không rõ ràng đó đã nổi đầy trong lòng cậu. Trên mặt giống như không có chuyện gì xảy, nhưng ngụy trang là một chuyện thống khổ, không cẩn thận sẽ tiết lộ toàn bộ. Xe taxi dừng ở trước mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp đem hành lý bỏ vào sau xe, sâu hoắm nhìn Thần Cách một cái, khóe miệng muốn nói cái gì nhưng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, cuối cùng quyết định chui vào trong xe. Sau khi nói cho tài xế địa chỉ liền bắt đầu nổi lên cổ một tâm tình bi thương. Thần Cách cũng đi theo ngồi vào xe. "Cậu đang làm gì vậy?" "À, nếu hôm nay, ngày mai đều không có chuyện làm, vậy thì đến nhà cậu chơi." Lời từ trong miệng Thần Cách nói ra, tựa hồ như một câu nói bình thường hắn vẫn dùng, không chút ngượng ngạo. Nhưng đối với Mạc Tạp mà nói không hoàn toàn giống nha. Đầu tiên là đầu óc cậu trống không, ngay sau đó đầu óc nóng lên, tiếp theo nữa là đầu óc cũng không nghe được gì: "Gì? Tại sao tôi phải mang cậu đến nhà tôi?" "Cứ quyết định như vậy." "Một mình cậu ở đây quyết định cái gì, có nghe lời tôi nói hay không? Này!" Xe đã chạy, Mạc Tạp có nói gì cũng đã trễ, cậu len lén lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ. "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" "Đánh mạt chược." "Chuyện gấp, mau trở về dọn dẹp nhà cửa." "Không rãnh!" "Thật vô cùng vô cùng cấp bách!" Chờ tin nhắn hồi âm của mẹ cậu giống như mò đá rơi xuống biển, rốt cuộc là không có bất kì tin nhắn nào. Thần Cách nhìn chằm chằm Mạc Tạp đang lo lắng: "Này, cậu không muốn tôi đi sao, Mạc Tạp?" Được, thật là đáng ghét. Biết rất rõ mình thích nghe hắn gọi tên mình, hắn nhất định là cố ý nhiễu loạn lòng người. Mạc Tạp bắt lại quần của mình thật chặc, ổn định, hồi lâu Mạc Tạp khẽ cắn răng đem đầu nghiêng qua một bên. Đột ngột như vậy liền đến trong nhà người khác, người này thật đúng là tùy tiện. Mạc Tạp len lén dòm Thần Cách bên cạnh, trên khuôn mặt dễ nhìn biểu tình gì đều không có, đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Cũng đúng, nếu quả thật có thể đoán được lời của hắn, mình cũng không cần khổ cực như vậy. Thật ra thì, làm bạn tốt với hắn so với tưởng tượng của Mạc Tạp còn mệt mỏi hơn. Nếu như mình một mực không nói, Thần Cách lúc nào mới có thể chú ý tới tình cảm của mình đối với hắn đây? "Đúng rồi, lúc cậu đi ra có khóa cửa kỹ không?" "Coi như là có đi." "Cái gì coi như có? Cậu có thể cảnh giác với tài sản của mình được không?"