Thế Gia 2
Chương 27 : (Tt)
Nguyệt Dao nghe được tin tức, nói Tứ cô nương đúng là mất trí nhớ rồi. Hiện tại còn đang nhận thúc từng người trong phủ đâu. Nguyệt Dao khe khẽ cười, mất trí nhớ, nàng mất trí nhớ chính là do không muốn tưởng nên cố ép quên đi thôi. Tứ cô nương mất trí nhớ lại là bởi vì đụng đầu. Cũng không biết làm sao lại có một biến cố như thế.
Nguyệt Dao ngày thứ hai liền mang theo Chính ca nhi đi gặp lão phu nhân. Chính ca nhi vẫn còn có chút sợ hãi người lạ, bất quá có nhờ Nguyệt Dao bên người tế thanh tế ngữ nói chuyện với hắn, Chính ca nhi vẫn là lấy hết dũng khí, toàn bộ lòng can đảm mà hành lễ với lão phu nhân, xem chừng cũng là có quy có củ.
Lão phu nhân hãy còn nhớ kỹ lần đầu tiên thấy Chính ca nhi, lúc ấy cả người hắn như hận không thể lui hết vào trên người Vưu di nương. Cả người một cổ khiếp nhược thật sự làm cho bà nhìn không thuận mắt chút nào, hơn nữa bà vốn dĩ đã không thích hắn, bởi vậy cũng không để ý đến. Hiện tại tuy rằng cũng có chút khiếp nhược, nhưng so sánh với trước cũng đã tốt lên không phải là ít. Quy củ cũng đã tốt, tin tưởng tiếp qua đoạn thời gian sẽ tốt hơn. Lão phu nhân đối với lần này phi thường hài lòng: "Tam nha đầu, con dạy rất khá."
Nguyệt Dao khom người nói: "Tổ mẫu, Nguyệt Dao nhất định tận tâm tận lực giáo dưỡng Chính ca nhi." Giáo dưỡng Chính ca nhi, thật sự là cần đến mười phần kiên trì cùng nghị lực. Cái này cũng may mà nàng đã từng ở chùa miểu ngây người mười năm, kiên trì và nghị lực không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nguyệt Dao nói muốn dẫn Đình Chính đi gặp Nguyệt Hoàn, lão phu nhân lắc đầu: "Quá hai ngày nữa hãy đi. Đại phu nói Tứ nha đầu cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Chờ thêm hai ngày ổn định hơn con lại đi cũng không muộn."
Nguyệt Dao liên tục gật đầu, sau đó mang Chính ca nhi trở về Lan Khê viện. Đại bá mẫu hiện tại quan hệ không thân thiết gì, Nguyệt Dao cũng không có cái khái niệm muốn đi cấp Đại bá mẫu vấn an.
Lão phu nhân có chút cảm khái: "Nếu như hài tử này vẫn có thể tiếp tục tiến bộ, như vậy Tam nha đầu về sau cũng có một chỗ dựa vào rồi." Lão phu nhân vốn cho Chính ca nhi là một khối gỗ mục, không thể nào khắc. Bây giờ nhìn đến Nguyệt Dao để ý như vậy, có lẽ sau này không thể cùng với Đình Lễ và Đình Nghi so sánh, nhưng cứ cố gắng như vậy, biết đâu sau này thực có thể chống đỡ được môn hộ của chi thứ hai.
Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao thật sự quay về Lan Khê viện, không định tới thăm nhìn Tứ cô nương. Liền có chút lo lắng: "Tiểu thư, nô tỳ nghe được ngày hôm nay Đại cô nương cùng Nhị cô nương đều đi xem Tứ cô nương. Tiểu thư nếu lại không đi, đến lúc đó người trong phủ đệ đều sẽ nói lời nhàn thoại." (lời ong tiếng ve bậy bạ)
Nguyệt Dao cười nhạt, nhàn thoại, nàng từng bị rất nhiều ngời nói lời nhàn thoại. Trước kia khi đang êm đẹp những người này lại vô duyên vô cớ đem chuyện tổ mẫu chết đỗ lỗi lên trên người nàng. Làm hại nàng khổ sở không ngớt. Nhàn thoại, muốn nói gì nhàn thoại cứ việc nói, nàng có đảm nhiệm hay không đảm nhiệm, chỉ cần là Mạc thị cố tình, thì khắp nơi trong phủ đệ này đều có lời nhàn thoại về nàng mà thôi. Nàng mặc dù đang có danh tiếng bên ngoài, cũng không phải nàng để tâm yêu quý vài thứ vụn vặt . Thế nhưng nàng tuyệt đối sẽ không bị danh tiếng làm liên lụy.
Hoa Lôi thấy thần sắc của Nguyệt Dao, cũng không dám mở miệng nói cái gì nữa rồi.
Nguyệt Dao ban ngày một bên chỉ bảo Chính ca nhi nhận chữ, một bên tự mình nhìn bảng chữ mẫu mà luyện tự. Vừa mới bắt đầu vào học, Nguyệt Dao nhớ kỹ học Mai Hoa triện yếu quyết "Nghịch phong khởi bút, trung phong hành bút, hồi phong thu bút." Nói là nói như vậy, nhưng để học được thực sự không dễ dàng chút nào.
Học chừng mấy ngày, dù là Nguyệt Dao có cố học cũng thấy hết sức khó hiểu, viết phỏng lại cũng thực khó khăn. Cũng may Nguyệt Dao đã chuẩn bị tư tưởng trước. Nàng quyết định, mặc kệ người ta đồn đãi Mai Hoa triện khó học như thế nào. Nàng cũng nhất định muốn bắt chước cho được.
Nguyệt Dao không biết là, Mai Hoa Triện khó học là khó học ở chỗ phải biết xem hoa tựa như hoa, xem chữ giống như chữ (chả hiểu gì hết hoa là hoa chữ là chữ còn gì nữa mà bảo xem). Rất nhiều người khó nắm chặc được cái gọi là tinh túy, học thường chỉ có thể viết thành tự mà không thành được cái thần chủa chữ. Đây là nguyên nhân chủ yếu mà vị cô nương kia châm chọc ở kiếp trước. Hơn nữa học tập Mai Hoa triện, không chỉ cần đến mỗi cái gọi nghị lực, còn cần có bản lĩnh cực kỳ thâm hậu. Nguyệt Dao chỉ trong vòng mấy ngày liền sờ soạng được đến gần biên (điểm cận biên, điểm gần kề), cái này phải quy toàn bộ công cho bản lĩnh luyện chữ hơn hai mươi năm kiếp trước của nàng. Liễu tự thể nàng đã luyện đến tiêu chuẩn nhất lưu. Mà cơ sở trong thư pháp đó là vạn biến không rời (có vô số biến chuyển cũng k thay đổi đc), kiến thức cơ bản của Nguyệt Dao lại vô cùng vững chắc. Càng đáng được ăn mừng chính là Nguyệt Dao không chỉ là có bản lĩnh hơn hai mươi năm thư pháp, còn có bản lĩnh hơn hai mươi năm hội họa. Mai Hoa tự thể, yêu cầu viết xuống được, cũng cần đến kỹ xảo hội hoạ.
Nguyệt Dao vốn muốn lấy Mai Hoa triện làm kỹ năng bàng thân, thế nên nàng không có khả năng dễ dàng mà buông tha như vậy. Bất quá nàng luyện tự cũng không có như trước kia sao chép kinh thư, liều mạng mà luyện. Ngày nào cũng vào buổi sáng cùng buổi tối đều luyện tập một canh giờ. Những thời gian khác đều dành để đọc sách. Nàng hiện tại không định tiếp tục xem sách thi từ ca phú. Nàng bây giờ muốn xem chính là những loại sách có tính thực dụng.
Nguyệt Dao ở thư phòng cha nàng chọn tới chọn lui, sau một hồi chọn lựa đúng quyển《 Tư Trì Thông Giám 》. Chọn quyển sách này, là do nàng nhớ kỹ cha từng nói qua với nàng, quyển sách này kiến thức bác đại tinh thâm, nếu là có thể nghiên cứu thấu triệt, cả đời chắc chắn thoải mái vô hạn.
Nàng xem một giờ sau cũng phải cảm thán, cha nói quả không sai, quyển sách này quả thực bác đại tinh thâm, bởi vì bên trong chính là nói đến chuyện tranh đấu, chém giết. Tất cả tranh đấu, đều bất ly bất khí một chữ, “Dục” . Bởi vì có “Dục” mới đưa tới tham luyến, từ tham luyến thân dẫn vô số tội ác.
Kỳ thực quy kết tỉnh lược lại chính là hai chữ, “ nhân tâm ”, lòng người tham luyến dẫn phát ra tầng tầng lớp lớp rắc rối, tội ác.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
6 chương
55 chương
30 chương
72 chương
10 chương