Thế Gia 2
Chương 106 : Chương 56.2
--> Liễu bà tử nghe theo di ngôn của ngoại tổ mẫu, trăm cay nghìn đắng phòng bị Trình thị hãm hại đại biểu ca, tận tâm tận lực xử lý viện tử của biểu ca, có thể nói rất xứng với từ vừa có công lao vừa có khổ lao. Đối đãi với người như vậy, chỉ có thể vinh dưỡng, Nguyệt Dao cũng tin tưởng Trang gia đại cô nương sẽ không luyến tiếc chút tiền bạc đó. Thế nhưng Trang gia đại cô nương chắc hẳn sẽ cự tuyệt không cho phép Liễu bà tử ở bên người. Vấn đề không phải là do Trang đại cô nương không khoan dung, mà là do vị trí Liễu bà tử đặc thù quá mức, không phải trưởng bối, không thể dùng lễ của trưởng bối mà đối đãi; nhưng cũng không thể đối xử theo cách dành cho hạ nhân.
Đương nhiên, Nguyệt Dao nghĩ Trang gia thông tuệ như vậy, nhất định có thể giải quyết thỏa đáng. Nàng nói ra lời này thuần túy là xem vào phân thượng Liễu bà tử tận tâm tận lực chăm sóc biểu ca lớn lên, có thể có được người hầu trung thành như vậy, chính là phúc khia của biểu ca, Nguyệt Dao cũng mong Liễu bà tử có được cuộc sống tốt. Nếu Liễu bà tử nghe theo, vậy là mọi người cùng vui, nếu không, nàng cũng đã tận tâm rồi.
Xảo Lan từ tiền viện sang đây, nói với Nguyệt Dao: "Cô nương, người không biết đâu, cữu lão gia hạ sính lễ cho Trang gia tới 128 đài."
Đặng ma ma lấy làm lạ, 128 đài, sao lại hạ nhiều sính lễ như vậy? Của cải của Mã phủ không phải là đều bị lấy sạch rồi chứ.
Nguyệt Dao nghe thấy Đặng ma ma kinh ngạc thốt lên như vây, cũng chỉ bật cười. Hạ 128 đài sính lễ cho Trang gia đại cô nương, sau này cũng sẽ thành đồ cưới của Trang gia đại cô nương. Chỉ cần Trang gia đại cô nương không đồng ý, đừng nói một kế mẫu như Trình thị , coi như là mẹ đẻ cũng không có quyền sử dụng. Như vậy cũng tốt, bất kể như thế nào, vẫn có thể bảo toàn một phần tiền tài.
Mã gia vung tiền mạnh tay như vậy, cũng có thể chọc tức Trang phu nhân Bảo thị. Dưới tình huống bình thường, nhà trai tặng bao nhiêu sính lễ, chắc chắn nhà gái cũng phải đưa sang số lượng của hồi môn tương ứng để bồi gả, bằng không mặt mũi cũng không tốt. Bây giờ Mã phủ không dựa theo lẽ thường ra bài, đưa 128 đài sính lễ, những sính lễ đó trị giá năm, sáu vạn lượng bạc, nói cách khác, của hồi môn Trang gia cũng phải có giá trị cỡ năm, sáu vạn lượng bạc như vậy.
Nàng ta không những không thể nuốt những sính lễ làm cho nàng đỏ mắt này, mà còn phải bỏ ra nhiều đồ đạc để làm của hồi môn như vậy, nghĩ tới đây, trong lòng Bảo thị như đâm từng phát một đau vô cùng.
Bảo thị có tức giận hơn nữa cũng không có thể cắt giảm của hồi môn. Bảo thị cùng Trang đại nhân là phu thê đã nhiều năm, tính tình của trượng phu nàng cũng biết nhất thanh nhị sở. Trượng phu là người thích sĩ diện muốn đẹp mặt, chắc chắn sẽ nghiến răng đồng ý cho ra nhiều của hồi môn như vậy. Nếu nàng ta nói ra, không những chọc cho trượng phu mất hứng, của hồi môn lại vẫn phải bỏ ra y như vậy, đến cuối cùng cũng thành không công nhận một trận oán giận.
Đối với việc Mã gia ra tay mạnh mẽ như vậy Trang đại nhân cũng thật bất ngờ, chẳng qua trong lòng hắn đã có tính toán rồi: "Của hồi môn của Lỗ thị tất cả đều giao cho Nhược Lan, lại lấy thêm 40 ngàn lượng bạc trong công trướng đặt mua đồ cưới, hẳn là đủ hết rồi." Năm đó đồ cưới của Lỗ thị cũng là 128 đài, thêm 40 ngàn lượng bạc trong của công, gom góp cộng hết lại, cũng có hơn mười vạn lượng bạc, vậy là quá đủ rồi.
Bảo thị giật thót tim: "Toàn bộ đồ cưới của tỷ tỷ đều đưa cho đại cô nương? Vậy đại thiếu gia làm sao bây giờ?" Đồ cưới của Lỗ thị dù cọng lông nàng cũng chưa được chạm qua. Cái làm nàng lo lắng nhất lúc này chính là, nếu tất cả đồ cưới của Lỗ thị đều cho Nhược Lan, vậy sau này sính lễ của Trang Xương Hách tất cả đều lấy từ trong công quỹ ra à.
Trang đại nhân cực kỳ vui mừng nói: "Hôm nay Xương Hách đến nói với ta hắn hy vọng có thể đưa toàn bộ đồ cưới của nương hắn cho Nhược Lan, còn hắn thì một phần hắn cũng không muốn. Còn nói nữ nhi gia có nhiều đồ cưới gả đi cũng đứng vững ở nhà chồng hơn." Trang đại nhân nhìn một đôi nhi nữ yêu thương lẫn nhau rất vui mừng, đặc biệt nhi tử còn nói với hắn sau này hắn cũng có thể tụ mình mua lại một phần gia sản tốt hơn, điều này làm cho điều này làm cho hắn hết sức vui mừng. Đương nhiên, câu nói phía sau, chắc chắn hắn sẽ không nói với Bảo thị.
Nghe xong những lời nói này Bảo thị đã không phải là đầu miệng đau, mà đã muốn ngất đi rồi. Trang Nhược Lan không những mang đi đồ cưới của Lỗ thị, còn muốn mang đi 40 ngàn lượng bạc trong công quỹ. Sau này Trang Xương Hách thành thân, khẳng định không dưới hai, ba vạn lượng bạc. Phần còn lại chỉ có một chút này, đến lúc đó nhi nữ của nàng muốn gả cưới vậy lấy bạc ở nơi nào? Nàng mới vừa muốn mở miệng uyển chuyển nhắc nhở trượng phu, lại không nghĩ rằng trượng phu đã đi ra ngoài.
Ngón tay của Bảo thị đều trắng bệch cả lên. Nha hoàn bên người vội vã khuyên lơn: "Phu nhân, lão gia cũng không có cách nào. Cho dù lão gia không có ý nghĩ cho của hồi môn nhiều như vậy, thế nhưng Mã phủ đã hạ sính lớn như thế, bên cạnh lại có phủ Quốc Công nhìn chằm chằm, coi như trong lòng lão gia có không muốn, cũng phải vì mặt mũi mà đáp ứng, phu nhân tuyệt đối không thể ầm ĩ với lão gia vào lúc này, bằng không sẽ đúng ý của đại cô nương."
Bảo thị hận đến cắn môi bật máu. Nàng hận mà, cực hận Lỗ thị kia đã qua đời rồi, chết nhiều năm như vậy rồi lại vẫn bám dai như đỉa, mấy năm nay, nàng cẩn thận xử lý gia vụ, nỗ lực tăng thu, giảm chi, kết quả là toàn bộ những việc này đều thành may áo cưới cho người, tiện nghi cho bạch nhãn lang kia.
Thiếp thân nha hoàn cũng hơi hơi thở dài, đồ cưới của tiên phu nhân Lỗ thị phong phú như vậy, là người thì ai nhìn vào cũng sẽ động tâm. Đáng tiếc Quốc Công không phải nùười suy nghĩ dễ dãi, trực tiếp lấy lí do không tin kế thất có thể đối đãi tốt với con cái của vợ đầu mà nhận đại thiếu gia và đại cô nương qua đó; còn nói thẳng không yên tâm đồ cưới quá phong phú của nữ nhi sợ sẽ bị người khác nhớ thương, trực tiếp phái người chuyên trách tới xử lí đồ cưới của Lỗ thị. Phu nhân nhà nàng đừng nói là muốn chiếm chút lợi lộc, ngay cả sờ còn chưa sờ được nữa là, Quốc Công phu nhân cũng vô cùng tinh thông tỉ mỉ, tiền lời hàng năm của những đồ cưới này, phủ Quốc Công cũng đều cho người bàn giao trực tiếp cho đại cô nương.
Mặc dù ở bên ngoài phu nhân thuận lợi đủ diều, thế nhưng vừa trở lại kinh thành, cái gì cũng đều không vừa ý mình. Đại cô nương dưới sự chăm sóc dạy bảo của Quốc Công phu nhân, chỉ là một nhân nhi nhỏ tuổi vậy mà đã tinh khôn khiến người ta phải sợ. Mấy năm nay, đại cô nương dựa vào tài đại khí thô cùng chỗ dựa là phủ Quốc Công, vẫn luôn đối chọi với phu nhân nhà mình. Tuy rằng phu nhân chiếm ưu thế về địa vị, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa chiếm được chút béo bở lợi lộc gì từ tay đại cô nương. Cũng may chỉ cần phu nhân nhà mình mặc kệ chuyện của nàng và đại thiếu gia, đại cô nương ngược lại cũng không trêu chọc phu nhân. Đáng tiếc, cũng là phu nhân không cam lòng, luôn muốn tính kế đại thiếu gia và đại cô nương, không nghĩ tới kết quả chính là, lại để Nhị cô nương ngã vào đó.
Bây giờ thật vất vả mới chờ tới ngày đại cô nương đính hôn, qua nửa năm nữa thì xuất giá, không nghĩ tới trước khi đi, đại cô nương còn muốn gài cái bẫy lớn như vậy, mang đi nhiều tiền tài như vậy, này chẳng khác nào cắt thịt của phu nhân, đại cô nương thật là độc ác.
Nhược Lan nghe nói tất cả đồ cưới của mẫu thân đều cho mình, lập tức tức giận mắng Trang Xương Hách: "Đệ cái tên ngốc này, đồ cưới của nương tỷ đệ chúng ta chia mỗi người một nửa, chỗ thiếu hụt còn lại thì cứ để cho Bảo thị lấp vào, đệ lại hào phóng như vậy làm cái gì hả!" Cũng không phải Nhược Lan thật muốn số tiền này. Chỉ là có thể làm cho Bảo thị đau lòng, thì cả trái tim nàng đều thoải mái, lại nghĩ tới tổ mẫu sắp đến kinh thành, trong mắt Nhược Lan xẹt qua vẻ châm chọc.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
6 chương
55 chương
30 chương
72 chương
10 chương