Thế Gia 2

Chương 105 : Mã Bằng Đặt Lễ Đính Hôn

--> Nguyệt Dao luyện chữ tới mệt, bèn ra ngoài đứng nhìn chú cá nhỏ đang tự do tự tại bơi lội trong vại nước đặt giữa sân , không nhịn được mà đưa tay vào trong nước, mặt nước theo đó mà gợn lên từng đợt sóng. Chính ca nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cười híp mắt, thỉnh thoảng cũng đẩy cành thủy tiên trong vại nước, làm chú cá dưới đó lộ ra. Hiếm khi Hoa Lôi nhìn thấy tỷ đệ hai người thả lòng vui đùa, cũng nhẹ nhàng cười. Từ lúc Đình Chính thiếu gia tới đây sống, nụ cười trên mặt cô nương cũng càng ngày càng nhiều. Mấy ngày nay, trông cô nương tinh thần không những tốt hơn trước đây, mà thân thể cũng cao lên và tăng cân không ít. Bây giờ nhà cữu lão gia lại liên tiếp có được hai việc vui, đối với cô nương mà nói đây quả thật là chuyện tốt tới liên tục, Hoa Lôi cảm thấy chuyện nàng lo lắng đã không còn tồn tại nữa rồi. Ngày đặt lễ đính hôn đã được định ra, Mã phủ hạ thiệp mời đến Liên phủ, chỉ cần hạ định (đưa sính lễ), chờ xác định xong hôn kỳ, liền thành hôn. Người đến đưa thiệp mời, cố ý nói rõ lão gia nhà mình mong muốn biểu cô nương có thể qua đó. Mã Thành Đằng cho rằng Mã Bằng có thể có được mối nhân duyên tốt thế này, Nguyệt Dao là người có công vô cùng to lớn. Nếu không có Nguyệt Dao, chắc chắn hắn sẽ không đưa nhi tử ra ngoài giải sầu, lấy trạng thái này của nhi tử có vào phòng thi thì cũng không thi đậu, mà không trúng cử vậy người nói coi làm gì có được thân gia hôn sự tốt như Trang gia. Vốn lão phu nhân định từ chối, nhưng vừa nghĩ tới phụ thân của con dâu sắp vào cửa Mã gia là Thị Lang Trung Thư Tỉnh, đó là một quan to trong tay cầm thực quyền, cần phải tạo quan hệ thân thiết. Sau khi suy nghĩ kỹ, lão phu nhân quyết định vẫn để cho Nguyệt Dao đi. Mạc thị biết Mã gia muốn Nguyệt Dao đi qua đó, sắc mặt vô cùng khó coi: "Lão phu nhân, trên người Nguyệt Dao còn đang mang tang giữ hiếu, để như vậy đi Mã gia không thích hợp." Nào có thể cho một người đang giữ hiếu đi tham gia đính hôn. Nhận được tin tức này Mạc thị liền có phần không thoải mái, bởi vì trước đó nàng cũng nhìn trúng Trang gia cô nương, từng âm thầm đề cập qua với Trang phu nhân. Chỉ là Trang gia phu nhân nói mình không làm chủ việc này được, nên tới sau cùng chuyện này không giải quyết được gì. Con trai của nàng lớn lên tốt đẹp, điều kiện các phương diện khác nhau so với Mã gia không kém tí nào, hết lần này tới lần khác Trang gia cô nương cự tuyệt nhà bọn họ, lại nhận Mã gia, bảo nàng sao có thể thoải mái được. Sao mà lão phu nhân không biết tới lí lẽ này: "Ta đã nói với người của Mã gia, thế nhưng hắn ta nói Mã đại nhân nói không ngại chuyện này. Người Mã gia đều đã nói như vậy, có bị người nói không may mắn cũng không phải là lỗi của chúng ta." Mã Thành Đằng không kiêng kỵ, nhất định phải đòi cho Nguyệt Dao sang Mã gia, thì đó là chuyện của bọn họ. Mạc thị không nói gì, đây chính là sự khác nhau của nhà có nữ chủ nhân cùng không có nữ chủ nhân, nếu có nữ chủ nhân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Thật ra là do Mạc thị suy nghĩ nhiều. Loại chuyện kiêng kỵ này, coi như không có nữ chủ nhân, thì đương gia là nam nhân cũng tự biết, chớ đừng nói chi tới cho người viết danh mục quà tặng cùng xử lí tình huống. Mã Thành Đằng kiên trì muốn Nguyệt Dao qua đó, điều này là vì sự cảm kích khác. Mã phủ làm lễ đính hôn khá là khiêm tốn. Không có phung phí mở tiệc chiêu đãi tân khách, chỉ mời gia đình quen thân, Mạc thị cũng không tự mình qua đó, mà lại để Nguyệt Dao mang theo lễ vật sang, đưa lễ đến là được. Nguyệt Dao đến Mã phủ, thấy xe ngựa trước của vô cùng huyên náo. Nguyệt Dao không tới tiền viện, mà trực tiếp đi tới Hải Đường Uyển. Ở Hải Đường Uyển, Nguyệt Dao an tâm luyện chữ, dựa theo phỏng đoán của Nguyệt Dao, chắc chắn phải chờ đến tối mới có thể nhìn thấy cậu và đại biểu ca. Rất nhanh, một tiểu nha hoàn qua đây nói: "Cô nương, Liễu bà tử đến thỉnh an cô nương." Nguyệt Dao chịu giúp đỡ giải quyết Trình Lệ Tư, Liễu bà tử cũng cảm kích Nguyệt Dao vạn phần. Nếu không phải có biểu giúp đỡ, đại thiếu gia nhà mình còn không phải chịu thiệt cưới con cọp mẹ Trình gia kia sao. Cưới một nữ nhi Trình gia, cả đời đại thiếu gia chẳng khác gì phá hủy. Bây giờ thì tốt lắm, thiếu gia trúng cử rồi, lại đề thân được một của hôn sự tốt thế này, bà không còn gì mà lo lắng nữa. Nguyệt Dao vốn không muốn gặp Liễu bà tử, thế nhưng Đặng ma ma lại nói: "Cô nương, nếu không phải nhờ cô nương giúp đỡ, bây giờ đại thiếu gia còn không biết như thế nào. Việc tới cảm ơn này, cô nương nhận được." Ý tứ của Đặng ma ma, là phải khiến cả lão gia và đại thiếu gia đều thừa nhận phần tình cảm này, người của Liên phủ không đáng tin cậy, bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng vào Mã gia mà thôi. Nguyệt Dao suy nghĩ một chút bèn đồng ý gặp Liễu bà tử, đối mặt với cái dập đầu cảm ơn của Liễu bà tử, Nguyệt Dao gật đầu cười nói: "Ta nghe nói đại cô nương Trang gia là do Lỗ Quốc Công phu nhân tự mình giáo dưỡng. Bất kể là quản gia xử lý công việc, hay giao thiệp xã giao, Trang gia đại cô nương đều tốt nhất. Cho nên, ta cũng vui thay đại biểu ca." Nguyệt Dao nghe Đặng ma ma nói Trang gia đại cô nương giỏi giang thông tuệ, dáng vẻ dung mạo lại rất tốt, thật lòng vui mừng cho Mã Bằng. Liễu bà tử cảm thấy lời này có chút ý vị gì đó không đúng, làm sao nghe vào lại có cảm giác thoại lý hữu thoại* đây! Thế nhưng biểu cô nương lại không có ý định nói tiếp. Sau khi rời khỏi đây Liễu bà tử không nhịn được hỏi Đặng ma ma: "Cô nương nói vậy là có ý gì à?" *Thoại lý hữu thoại: trong câu có ẩn ý khác. Đặng ma ma đã trải qua tương đối nhiều chuyện, lại là người hầu hạ bên cạnh Nguyệt Dao, có thể đoán được ý tứ trong lời này của Nguyệt Dao, thế nhưng những lời này lại khó mà nói. Chỉ có thể cười nói: "Cô nương cảm thấy vui vẻ cho đại thiếu gia, nào có gì gì nữa chứ." Mình có thể suy nghĩ ra được đương nhiên là tốt, cân nhắc không ra được, đó cũng là chuyện của bản thân Liễu bà tử. Sau khi Liễu bà tử đi về, cũng không hiểu thấu được ý trong đó, đều nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Liễu bà tử nói chuyện này với con dâu mình. Con dâu Liễu bà tử thoáng chốc đã hiểu được: "Ý của Biểu cô nương là muốn nói chờ đại thiếu phu nhân gả qua đây, bà bà có thể tháo gánh nặng xuống, sống cuộc sống thanh nhàn." Sắc mặt Liễu bà tử thay đổi liên tục, lời này của biểu cô nương có ý tứ là muốn bà từ chức, giao quyền lực quản lý sự vụ trong viện ra. Tức phụ của Liễu bà tử thấy sắc mặt của bà bà nhà mình vội vàng nói: "Bà bà, biểu cô nương thật lòng muốn tốt cho bà bà. Nếu không, cũng sẽ không nói với bà bà những lời này." Đại thiếu phu nhân tương lai rất có thủ đoạn, nhất định có thể áp chế được Trình thị. Thế nhưng cũng giống vậy, chắc chắn cũng không hy vọng nhìn thấy bà bà nhà mình người có công lao vất vả bực này ở bên người hầu hạ đại thiếu gia, cái này cũng không có ý nói đại thiếu phu nhân tương lai không thể chấp nhận người khác, mà đổi lại là ai đi nữa họ cũng mong muốn dùng người của chính mình hơn. Ý tứ của con dâu Liễu bà tử là, thay vì chờ đại thiếu phu nhân tương lai chán ghét suy nghĩ biện pháp đuổi bà bà nhà mình đi. Còn không bằng để bà bà tự động cáo lão, như vậy sau này trong tương lai chỗ đại thiếu phu nhân có gì tốt, thì những vãn bối như bọn họ cũng có thể được nhờ. Liễu bà tử cũng biết lời con dâu mình nói rất có lý. Thế nhưng ngươi nói coi bà chờ đợi lo lắng mười mấy năm, mãi mới chờ đến lúc đại thiếu gia có mối hôn sự tốt, định bụng chờ thêm mấy ngày nữa sẽ được mở mày mở mặt. Bây giờ lại giáng một gậy vào đầu, muốn bà rời khỏi, loại chênh lệch này không phải người bình thường nào cũng có thể chấp nhận cho được. Không nói tới Liễu bà tử nghĩ như thế nào, chỉ riêng Đặng ma ma trở lại trong phòng: "Cô nương, những lời này cô nương không nên nói, cô nương có thể để ta đi nói với Liễu bà tử." Bà biết cô nương nói vậy không phải vì muốn tốt cho Liễu bà tử, mà là vì tốt cho biểu thiểu gia, lại càng là vì biểu thiếu phu nhân sắp vào cửa. Thế nhưng mấy lời này cô nương thật sự không nên nói. Nguyệt Dao cười nói: "Ta nói gì rồi? Ta chỉ nói là, ta cũng vui vẻ cho đại biểu ca." Nàng cũng không có mở miệng trực tiếp nói gì. Đặng ma ma hơi hơi thở dài, lại không nói gì. Nguyệt Dao nhẹ nhàng cười: ""Ma ma, không có chuyện gì." Ý ngoài lời của Nguyệt Dao đúng ý tứ này, lui hay không lui thì phải xem chính Liễu bà tử.