Qua ngày hôm sau, Thượng ma ma hồi kinh. Tiễn Thượng ma ma xong, Quý thị đến thỉnh an lão phu nhân như thường ngày, nhân tiện nói ý định của Lạc gia với bà, hơn nữa còn thông báo qua lễ tắm Phật họ sẽ vào kinh. Khúc lão phu nhân cũng không lấy làm ngạc nhiên, trong lòng bà biết rõ, với thế lực của phủ Bình Dương hầu, nếu năm đó có thể can thiệp việc Khúc tam gia tục huyền, thì hôm nay cũng có thể nhúng tay vào việc hôn sự của Khúc Thấm. Tuy bảo Khúc Thấm là tiểu thư Khúc gia, nhưng cũng chính là cháu ngoại gái của phủ Bình Dương hầu, Lạc lão phu nhân yêu thương Khúc Thấm như vậy, ắt sẽ không bạc đãi nó. Nghĩ tới đây, Khúc lão phu nhân không nhịn được thầm thở dài. Tiếc là lão thái gia ra đi quá sớm, nếu như ông ấy cố chống đỡ thêm vào năm, có ông giúp đỡ, hẳn hiện tại Khúc đại gia đã nhập các làm quan lớn rồi, mà không chỉ là một tiểu cửu khanh thôi đâu. Tuy rằng có thông gia là Phương gia, vẫn có quan hệ trợ giúp lẫn nhau với Khúc gia, dẫu lão thái gia nhà ấy đã nhập các, nhưng con cháu Phương gia rất đông, đợi Phương lão thái gia lui ra, chắc Khúc đại gia cũng không có cơ hội mà nhập các. Cũng bởi tình trạng Khúc gia có chiều hướng sa sút, mới làm phủ Bình Dương hầu cậy thế đến vậy, ngay việc hôn sự của tiểu thư nhà mình, cũng phải dâng lên phủ Bình Dương hầu xem xét. Đủ các loại suy nghĩ nảy ra trong chớp mắt, Khúc lão phu nhân cười nói với Quý thị: - Vậy thì tốt quá, Loan nhi và Đại bá Nhị bá đều ở kinh thành, đến lúc các con vào kinh cũng có người chăm sóc, tuổi Loan nhi cũng đã lớn, ra ngoài thăm thú cũng tốt. Đến khi xác định việc hôn sự của Thấm nhi rồi, các con mới về cũng không sao. Khúc lão phu nhân bắt đầu lần chuỗi tràng mười hạt gỗ đàn hương thơm ngát trên tay, nói tiếp: - Dù gì đi nữa Thấm nhi cũng là tiểu thư Khúc gia ta, không thể để nó bị tủi thân được. Quý thị cười gật đầu, biết lão phu nhân ủng hộ họ vào kinh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tuy lão phu nhân là người không màng đến mọi việc trong nhà, nhưng dẫu sao cũng là bậc trưởng bối, nếu bà không đồng ý, Quý thị đi cũng không hay, nói chung là dù bốn phòng Khúc gia đã có viện riêng, thì trên danh nghĩa vẫn là người một nhà. Lại trò chuyện với lão phu nhân một lát, thì nghe báo có Khúc đại thái thái và Khúc tứ thái thái đến. Ngày cưới của Khúc Hàm trước lễ tắm Phật, tức ngày mồng năm đầu tháng tư, theo hôn kỳ càng lúc càng gần, Khúc đại thái thái cũng ngày càng khẩn trương, cả ngày không ngừng vội vã như con quay, Khúc tứ thái thái cũng bị kéo đến giúp đỡ, nhưng Khúc tứ thái thái cũng là tự nguyện. Hai người nắm tay nhau đến, đương nhiên là vì việc hôn sự của Khúc Hàm, gặp Quý thị đã đến tự khi nào, Khúc đại thái thái biết rõ trong lòng nên không mấy khó hiểu, Khúc tứ thái thái thì ngược lại không nhịn được liếc bà thêm mấy cái, chỉ là thấy vẻ bình tĩnh của Khúc đại thái thái, trong lòng không nhịn được ngẫm nghĩ. ************************************************************* Thu Uyển cư, Khúc Liễm đang để nha hoàn mang rương hòm gì đó cùng bạc ra tự mình kiểm kê. Là một tiểu thư khuê các, Khúc Liễm trừ lĩnh tiền tiêu tháng từ quỹ công ra, những thứ khác đều là do trưởng bối ban cho, vốn riêng ít đến đáng thương. Nàng tính lại bạc tiêu tháng của mình, mười mấy năm qua, lại thêm mấy đồng vàng đồng bạc trưởng bối ban thưởng dịp lễ tết, cũng chỉ 1302 lượng, số tiền này đối với một tiểu thư thế gia kỳ thật là rất lớn, vẫn là vì hai năm trước theo tỷ tỷ vào kinh, được chỗ phủ Bình Dương hầu cho bạc. Lúc Quý thị gả đến không có hồi môn, vẫn là nhờ Khúc gia thấy mà đặt mua giúp một ít, tuy những năm gần đây bà cũng có ý định để dành hồi môn cho hai con gái, nhưng không bột đó gột nên hồ, chỉ dựa vào sản nghiệp chồng để lại cùng tiền tiêu tháng từ quỹ công, dẫu không phải lo nghĩ vì bạc, nhưng cũng không phải là giàu có. Kiểm bạc xong, lại kiểm mấy món trang sức và đồ sưu tầm được, Khúc Liễm nhanh chóng nắm được tình hình tài chính riêng của bản thân, không thể không cảm khái một chút bản thân thật sự rất cố gắng rồi-so với Khúc Hàm, Khúc Thấm, Khúc Tịch, thật sự cũng coi là khá giả. Khúc Hàm có danh chi trưởng, Khúc Thấm có Lạc phủ, Khúc Tịch có tứ phòng, đều có thể lo cho họ, so ra, thật sự là không ai lo giùm nàng cả. Khúc Liễm hiểu rõ tầm quan trọng của hồi môn đối với nữ tử ở thời đại này, nghĩ lại mình mới 12 tuổi, cuộc sống vẫn còn dài, cũng không cần gấp gáp đến thế. Sau đó lại tìm hoa, tìm được bộ trang sức bảo thạch Lạc phủ tặng mấy ngày trước, định đem bộ trang sức này làm thêm trang cho Khúc Hàm. - Tiểu thư có muốn nô tỳ đi hỏi thử ngũ tiểu thư thêm trang gì cho đại tiểu thư không? Bích Xuân quan tâm hỏi, chỉ sợ Khúc Tịch cho thứ gì quá keo kiệt, đến lúc đó tỷ muội lại mất mặt. - Không cần đâu, đại tỷ biết rõ tình trạng của ta, sẽ không để ý. Khúc Liễm mới không phùng má giả làm người mập đâu (ý chỉ việc quá khả năng) Hai nha hoàn nghe xong, nhìn nhau, đành phải thôi. Khúc Liễm kiểm tra xong tiền riêng của mình, lại sai Bích Xuân, Bích Hạ đem mấy đồ vật này bỏ lại vào rương hòm. Khi Khúc Thấm đến, thấy hai nha hoàn đang bận bịu, nhìn thoáng qua trong phòng, cười hỏi: - Đang làm gì vậy? Khúc Liễm thấy tỷ tỷ đến, tự mình bưng trà cho tỷ ấy, tươi cười nói: - Đại tỷ sắp xuất giá, đến lúc đó ắt phải thêm trang cho tỷ ấy, nên muội tìm xem có gì thích hợp không. Sau khi nghe xong, Khúc Thấm không để trong lòng, xem khuôn mặt tươi cười tươi tắn dịu dàng của muội muội, hơi đăm chiêu. Cô đang nghĩ tới Kỷ Lẫm và Chu Lang, nếu Từ Sơn không nhìn lầm, dường như Kỷ Lẫm và Chu Lang còn chưa rời khỏi đây. Từ sơn chính là gia nhân của mẹ ruột Khúc Thấm Lạc thị, sau khi Lạc thị qua đời, Từ Sơn giúp đỡ quản lý của hồi môn của Lạc thị. Vì Lạc phủ can thiệp, hồi môn của Lạc thị sớm để lại hết cho Khúc Thấm, mà những gia nhân này đương nhiên cũng nghe lệnh Khúc Thấm, Khúc Thấm thỉnh thoảng sẽ dùng họ, rất tiện lợi để cô tìm hiểu việc bên ngoài. Vừa rồi khi Từ Sơn đưa sổ sách đến, bèn nói với Khúc Thấm chuyện ông mới gặp Kỷ Lẫm ở phủ Thường châu. Khúc Thấm rất đỗi quan tâm chuyện của hai người Kỷ Lẫm và Chu Lang, mấy ngày sau sinh nhật của Chúc lão thái quân, nghe Chúc Kiêm nói bọn Kỷ Lẫm đã cáo từ Chúc gia, vốn tưởng rằng họ đã hồi kinh, không ngờ vẫn còn ở lại phủ Thường châu. Trước tiên không kể đến ý định của Kỷ Lẫm khi đến phủ Thường châu, mà Chu Lang kia, không biết thái độ của hắn đối với Chúc Kiêm thế nào. Việc có thể làm cô đều đã làm, nếu Chu Lang vẫn không biết bắt lấy cơ hội như kiếp trước, vậy là do hắn và Chúc Kiêm không có duyên phận, chẳng bằng từ nay về sau hai người không quan hệ gì đến nhau nữa. Nhưng từ sau khi cô biết được từ muội muội việc Kỷ Lẫm tặng nó một khối huyết ngọc, Khúc Thấm đối với việc Kỷ Lẫm đến phủ Thường châu lần này, không nhịn được có một suy đoán. Bấy giờ, Kỷ Lẫm hẳn đã biết nó và muội muội có hôn ước, nên đặc biệt đến phủ Thường châu gặp con bé. Kỷ Lẫm là người biết tính toán, nếu thật sự không thích, dù là hôn ước bề trên định ra, cậu ta cũng có cách để giải trừ. Nếu thật sự yêu thích, ai cũng đừng mong phá hoại. Cô còn nhớ rõ kiếp trước từng nghe muội muội nói qua, thực ra hồi bé nó và Kỷ Lẫm đã từng gặp mặt, nhưng đó là lúc phụ thân qua đời, muội muội bị kinh sợ, Khúc gia khi đó rối loạn, cô được Lạc gia đón đến kinh thành, cũng không ở cạnh cha nương, mà Quý thị là người không dùng được, đệ đệ mới hai tuổi, cũng không ai chú ý có những người nào đến. Có lẽ tuổi muội muội cũng còn nhỏ, nên đúng là không nhớ được cậu ta. Đây chính là duyên phận còn gì. Song, tình hình thực tế lúc phụ thân qua đời ra sao, còn phải tìm được người phụ tá bên cạnh phụ thân lúc còn mạnh khỏe kia, mới có thể hỏi cho rõ ràng được. ************************************************************** Hai thiếu niên mà Khúc Thấm nghĩ đến giờ đang dừng chân trong một gian khách điếm ở phủ Thường châu, đã ở được mấy ngày. So với Kỷ Lẫm cách mấy ngày lại lên chùa Tể Minh bái phỏng Minh Phương đại sư, Chu Lang lại đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, một vẻ du sơn ngoạn thủy, sau đó nhân tiện rẽ vào Chúc gia ở ngõ Song Đào, định đi nhìn trộm. Hôm nay, Chu Lang nghe nói Kỷ Lẫm không ra khỏi cửa, bèn hăng hái bừng bừng đến tìm cậu, tìm được Kỷ Lẫm đang uống trà dưới giàn nho. Thiếu niên ngồi giữa cây xanh gió mát, xinh đẹp trong trẻo, không giống kẻ phàm trần. - Huyên Hòa à, ngươi định khi nào thì hồi kinh vậy? Kỷ Lẫm đang uống trà, hương trà nồng đậm, thoang thoảng bay lên, lấy khứu giác của Chu Lang, có thể ngửi ra trà này hình như hoàn toàn khác với loại trà thường ngày họ uống, không nói rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thoải mái thanh thản, cũng muốn nếm thử. - Qua lễ tắm Phật đi. Kỷ Lẫm ôn hòa điềm đạm lên tiếng, dáng dấp cúi đầu uống trà, cực kỳ xinh đẹp như một bức tranh. - Ta còn có việc thỉnh giáo Minh Phương đại sư, vả lại có lời của tổ mẫu, đem kinh thư đã chép thay tổ mẫu dâng lên Phật tổ trong lễ tắm Phật ở Tể Minh tự, rồi hẳn hồi kinh mà. Nghe nói là do Trưởng công chúa Thục Nghi dặn dò, Chu Lang không chút hoài nghi, sau khi gãi đầu, rốt cuộc nhịn không được đỏ mặt hỏi: - Huyên Hòa, ta hỏi ngươi, ngươi thấy vị tam tiểu thư nhà Chúc gia kia thế nào? - Ta chưa gặp qua, làm sao mà biết được? Kỷ Lẫm lạnh nhạt nói. Chu Lang hơi nóng vội, vội hỏi: - Ta không phải hỏi ngươi cái này, ta muốn nói, nếu ta muốn lấy nàng ấy làm vợ, ngươi xem... - E là Trữ vương phi không đồng ý. Kỷ Lẫm nói thẳng. Chu Lang ngay lập tức thấy mệt mỏi, ngồi ngẩn ngơ tại chỗ như khúc gỗ. Kỷ Lẫm không để ý đến cậu ta, tiếp tục an tĩnh uống trà, ánh mặt trời rọi qua giàn nho, tạo thành nhiều vệt nắng. Bất thình lình, Chu Lang nhảy dựng lên: - Ta phải tranh thủ thử xem, nếu ngay cả chút cố gắng cũng không có, ta còn là nam nhân sao? Kỷ Lẫm nhìn hắn, đôi mắt đen trong trẻo thấu hiểu, khẽ cười thành tiếng.