The Dark Duet Series
Chương 128
“Ăn sáng ngoài ban công nhé?” Tôi hỏi với vẻ phấn khích nhiều hơn cần thiết.
Anh mỉm cười. “Em nghĩ đây là gì, một kì nghỉ à?” Tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói lên khi anh buông lời trêu chọc. Tôi nghĩ mình thích lên đỉnh thế này hơn. Không phải do lời trêu chọc, mà là do cái cách anh cười khi làm thế.
“Không,” Tôi rụt rè nói.
Anh lại duỗi người rồi đặt hai bàn tay ra sau đầu, sau đó nhìn tôi vẻ hoài nghi. Một nụ cười tươi kéo căng môi anh.
“Em có…hôn tôi vào sáng nay không?” Hơi nóng lập tức dâng lên khiến mặt tôi chuyển đổi phải đến tám sắc đỏ khác nhau. Tôi phải cố gắng lắm mới chống lại được thôi thúc vùi mặt vào gối.
Giết tôi đi. Giết tôi ngay đi!
Tôi thậm chí không thể lên tiếng, chỉ lắc đầu một cách dứt khoát, nhưng
ánh nhìn trong mắt anh cho tôi biết rằng anh biết tôi đang nói dối.
“Có. Em có.” Lần này, sự châm chọc của anh có hơi đau đớn. Tôi thật sự rất xấu hổ, biết rằng anh sẽ không dễ gì cho qua, nước mắt tôi bắt đầu dâng lên.
“Không, tôi không có!” Tôi nói một hơi và cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống má.
Anh đảo mắt rồi ngồi dậy. Đặt một ngón tay dưới cằm, anh nâng đầu tôi lên. “Thật à? Nước mắt sao, Mèo Con? Em đã hôn tôi. Trái với ý tôi, nếu phải nói thêm. Tôi mới nên là người khóc lóc chứ nhỉ?” anh nói. Rồi anh cười rống lên khi tôi vùi mặt vào gối một lần nữa.
“Ôi thôi nào!” anh nói với tông giọng khó chịu và cúi mặt xuống cạnh mặt tôi. “Tôi sẽ bỏ qua chuyện này, được chưa.”
Chầm chậm nhấc đầu lên và chùi nước mắt, tôi thì thầm, “Anh hứa chứ?”
Anh đặt một bàn tay quanh eo tôi, kéo tôi đến gần và lăn tôi nằm ngửa ra. Kinh ngạc, tôi chỉ biết nhìn anh đăm đăm. “Hoàn toàn không,” anh nói. Tôi cố dịch người một cách cẩn trọng, nhưng sức nặng của anh lại ấn tôi xuống đệm. “Đến lúc này, em nên hiểu tôi luôn có được thứ mình muốn.”
Khi tôi nhìn lên đôi mắt xanh lam bí ẩn của anh, thật khó để lờ đi đường quai hàm gợi cảm nơi anh. Lớp râu lún phún buổi sáng lờ mờ hiện ra trên mặt anh. Mái tóc anh rối bù sau giấc ngủ, và trong khi tôi nghĩ đáng ra nó lên khiến anh trông kì cục, thì sự thật anh chỉ điển trai hơn mà thôi. Caleb là một con người, vẫn có kiểu tóc ngái ngủ và những thứ khác. Song trong tất cả những điều khó mà lờ đi nhất ở người đàn ông đang ở phía trên tôi, thì có một điều nổi bật nhất…theo đúng nghĩa đen.
Anh đang cực kì căng cứng ở giữa hai đùi tôi.
“Và anh đang muốn gì?” tôi khẽ khàng hỏi,
Chúng tôi nhìn nhau trong một khoảng thời gian gần như vô tận. Anh nhìn tôi theo một cách chưa từng thấy trước đây. Tôi không muốn đặt tên hay phân loại gì cho nó cả. Cảm giác còn hơn cả hài lòng khi được anh nhìn với biểu cảm đó trên gương mặt.
Chầm chậm, tôi đưa tay lên mặt anh. Thật khó mà kiểm chế bản thân. Vì đã biết anh mềm mại thế nào, thôi thúc được chạm và anh là điều tôi không muốn chống lại.
Dường như bị bất ngời bởi sự động chạm của tôi, nụ cười nghịch ngợm trên mặt anh biến mất. Mắt chúng tôi chạm nhau trong một khắc ngắn ngủi, và những ngón tay tôi cảm nhận được cái lắc đầu của anh trước khi tôi hôn anh, mạnh đến độ cả hai chúng tôi đều kêu lên đau đớn. Não bộ của tôi truyền dẫn các xung thần kinh đến từng phần trên cơ thể, hơi nóng bao phủ lấy da thịt tôi và tụ lại nơi giữa hai đùi. Lưỡi anh van xin lối vào miệng tôi và tôi mở ra cho anh. Hai bàn tay tôi xoắn lấy tóc anh. Anh rên rỉ trên miệng tôi, và cơn khao khát anh bùng nổ từ nơi mà tôi bắt đầu ngờ rằng đã ở sẵn đó một thời gian rồi.
Tôi bắt đầu thấy hơi hoảng sợ khi anh với xuống và kéo váy ngủ của tôi lên. Mình không nghĩ mình đã sẵn sàng cho chuyện này. Anh dùng cơ thể để đẩy hai chân tôi giang ra rồi nằm gọn ở giữa hai đùi tôi. Cậu nhóc của anh cứng đến khó tin. Tôi muốn nói gì đó, phản đối thế nào đó, nhưng rồi tôi cảm nhận được hơi nóng của anh áp lên sự ẩm ướt tôi tạo ra, và tôi thề đã nghe thấy hai chúng tôi bốc khói xèo xèo. Anh dứt môi khỏi môi tôi rồi gắn khuôn miệng nóng bỏng, mút mát của mình lên cổ tôi. Tôi ngửa đầu ra sau, kinh ngạc trước cảm giác sung sướng lẫn đau đớn, thứ cảm giác chỉ trở nên mạnh mẽ hơn khi tên khốn đó cắn tôi.
Tôi thở dốc lớn tiếng, hai bàn tay tôi theo bản năng siết lại thành nắm trong tóc anh và kéo ra. “Đau quá!” tôi nói qua hàm rằng nghiến chặt.
Anh kéo tay tôi ra khỏi tóc rồi giữ chúng trên đầu tôi bằng tay trái.
“Em nghĩ tôi không biết sao?” anh nói. Vẻ ham muốn không lẫn vào đâu được xâm chiếm gương mặt anh, và trông anh gần như vô cùng hoang dại.
Tôi có hơi sợ nhưng nỗi khao khát anh đã ngăn điều đó lại. Tôi kéo miệng anh xuống miệng mình. Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực, khi dòng lửa nóng trong huyết mạch dường như thiêu đốt tôi từ bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
21 chương
43 chương
53 chương
17 chương