Không hề suy nghĩ, tôi nhích lại gần hơn và ấn môi lên da thịt sứt sẹo của anh. Caleb rất mềm, mềm mại hơn tôi nghĩ nếu xét đến sự rắn chắc của anh. Sợi lông vàng tí hon, khó thấy chạm vào môi tôi và tôi mỉm cười trên da anh. Tôi chưa từng gần gũi với một người đàn ông nào như Caleb cả. Mọi thứ với anh đều là một khám phá mới. Cứ cho là hầu hết mọi chuyện tôi biết được về Caleb đều khủng khiếp đi, nhưng đôi khi…đôi khi tôi nhận ra anh rất dịu dàng. Tôi nấn ná lại trên làn da trần của anh, cuộn người lại gần hơn nữa để thưởng thức anh. Anh không còn yêu cầu tôi chạm vào anh nữa. Tôi nghĩ về cái lần anh bảo tôi chạm vào anh. Lúc đó tôi đã chần chừ. Tôi đã rất căm ghét anh. Thật ngạc nhiên khi nhận ra tôi đã không còn ghét anh quá nhiều nữa. Tôi có rất nhiều cảm giác với anh, và phải, căm ghét có lẽ cũng nằm trong số đó, nhưng còn có cả những cảm xúc khác nữa, phức tạm hơn căm ghét đơn thuần rất nhiều. Caleb đã lên kế hoạch bán tôi. Tôi ghét anh vì điều đó. Còn những điều khác? Tôi thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình có thể, có lẽ, tha thứ được cho anh. Tôi đã đấu tranh với ý nghĩ đó từng ngày, từng giờ, tự nói với mình rằng như thế sẽ chỉ khiến bản thân bị hủy hoại mà thôi…nhưng trái tim tôi. Trái tim tôi, hoàn toàn độc lập với sự logic, đã dàng ra một chỗ cho người đã hành hạ và an ủi mình. Tôi lạc giữa rừng suy nghĩ, tay vẫn mơn trớn lưng của Caleb khi anh cộc cằn buông tiếng thở dài rồi đập lên vai, suýt nữa thì trúng tôi. Tôi rụt người lại và giật mình kêu lên. Đột nhiên, anh xoay người và chộp lấy bàn tay tôi dùng để chạm vào anh. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm một lúc, hai mắt tôi mở lớn đầy lo lắng, còn ánh mắt anh có vẻ bối rối và hơi tức giận. “Em đang làm gì thế?” anh hỏi đầy nghi ngờ. Anh giữ lấy bàn tay tôi như thể vừa bắt được nó thọc trộm vào lọ bánh qui vậy, và tôi có thể nói gì đây – trông tôi giống thế thật mà. Một cách trâng tráo, tôi giật tay ra và hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với lưng của anh vậy?” Anh nhìn tôi như thể tôi vừa nói ra điều gì ghê gớm lắm, sau đó nằm phịch lại xuống gối rồi ngáp lớn. “Em biết không, Mèo Con, ban đầu khi tôi quyết định gọi em như thế, tôi đã không nhận ra mình đã chọn đúng thế này.” Anh thăm dò vẻ mặt bối rối của tôi và nói tiếp. “Sự tò mò giết chết con mèo đấy.” Anh mỉm cười, nhưng tôi không nghĩ có gì vui cho lắm. Đùa cợt về chuyện giết tôi sao. Phải rồi – không vui đâu. “Em sẽ thôi hỏi han nến tôi kể cho em chứ?” anh nói, duỗi người ra. Tôi cố không để bị xao nhãng bởi cơ thể gần như trần trụi của anh, cũng như tình trạng căng cứng buổi sáng mà anh đang có. “Sao tôi lại phải tiếp tục hỏi nếu đã có câu trả lời chứ?” tôi nói và táo bạo mỉm cười khi anh trừng trừng nhìn tôi. “Câu hỏi hay ho hơn đó là: sao tôi lại phải khoan dung với em?” Tôi biết anh có ý trêu đùa, song chuyện anh làm chỉ đẩy chúng tôi vào một trọng điểm kì quặc thôi. Cả hai chúng tôi đều biết tại sao anh lại khoan dung với tôi, và câu trả lời thì rất đáng khinh. Tôi vừa định nói dối với anh rằng mình không thật sự tò mò, thì Celia bước vào phòng cùng với bữa sáng. Celia; ngạc nhiên thay mọi chuyện giữa hai chúng tôi lại chẳng hề căng thẳng. Cô ta không mấy vui vẻ cho lắm khi Caleb đã sử dụng cô ta rồi đuổi đi, nhưng sáng hôm sau, cô ta vẫn bước vào làm việc như thường. Có một lần, khi Caleb không ngủ lại và vì thế không có mặt trong phòng tôi sáng hôm sau, tôi lại thử nói chuyện với cô ta lần nữa. Cô ta dường như hơi hoảng sợ khi bị tôi tóm lấy cánh tay và hỏi rằng nụ cười cô ta trao cho tôi trước đó có nghĩa gì. “Xin đừng khó chịu với tôi,” cô ta nói, tôi tỏ ra hơi kiêu kì và bỏ cô ta ra. “Ngài ấy đưa tôi đến đây là vì cô,” cô ta nói tiếp. Vẻ mặt cô ta chỉ ra rằng tôi thật ngu ngốc khi không biết – mà thật ra thì tôi không biết thật. “Ý cô bảo vì tôi là sao?” “Ngài ấy quan tâm đến cô. Ngài ấy quan tâm đến cô theo cái cách mà tôi ước chủ nhân của tôi sẽ làm,” cô ta nói với tông giọng gần như buồn bã và trầm tư. “Theo một cách nào đó, tôi thấy mừng vì cô ghen tức – Tôi có thể thấy điều đó trên gương mặt cô. Quả là một sự thay đổi tuyệt vời khi được cô ghen tức.” Cô ta khiến tôi sững sờ; tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô ta ghen tức cả. Tôi chưa bao giờ nghĩ vì trí của mình là đáng thèm muốn. Saukhi Celia kết thúc công việc buổi sáng, Caleb và tôi vẫn còn nằm trên giường, chỉ có hai chúng tôi. Cảm giác càng lúc càng dễ chịu hơn khi từng ngày, từng tuần trôi qua. Tôi vẫn chưa thuyết phục được anh để cho mình đi thong dong trong biệt thự - vì Caleb đã ra lệnh như thế, song tôi có thể ra ngoài ban công nếu có anh đi cùng. Cảnh vật đẹp đến nín thở. Tòa biệt thự chính là tinh hoa của kiến trúc Tây Ban Nha, bao quanh bên dưới là những đồng cỏ tươi tốt, các cụm xương rồng đã nở hoa được trồng trong những chậu sứ lớn, đặt trên nền gạch Tây Ban Nha, trong khoảng ban công xa hoa. Tôi chỉ dám mơ về những nơi thế này thôi. Dẫu thế, trong những giấc mơ, tôi chưa bao giờ sống tại đó với tư cách một con tin cả. Về ngữ nghĩa là vậy.