The Viscount Who Loved Me (1)
Người dịch: Chuis_M
Không còn gì nghi ngờ, cảnh yêu thích của độc giả trong The Viscount Who Loved Me (và có lẽ trong tất cả sách của tôi) là khi nhà Bridgertons cùng nhau chơi Pall Mall, phiên bản thế kỉ 19 của bóng vồ. Họ tranh đua một cách xấu xa và hoàn toàn tuỳ tiện về luật lệ, đã quyết định từ lâu rằng điều duy nhất hay hơn chiến thắng là làm cho anh chị em của mình thua cuộc. Khi trở lại với những nhân vật trong truyện này, tôi biết đó phải là tại trận đấu Pall Mall.
The Viscount Who Loved Me: The 2nd Epilogue
Tháng 5 năm 1829
Hai ngày trước...
Kate đâm sầm qua bãi cỏ, liếc ra sau vai cô để chắc chắn rằng chồng cô không đi theo sau. Mười lăm của hôn nhân đã dạy cho cô một hai điều, và cô biết rằng anh sẽ dõi theo từng hành động của cô.
Nhưng cô khôn ngoan. Và cô đầy quyết đoán. Và cô biết rằng để đổi lấy một bảng, người hầu phòng của Anthony có thể bịa đặt thảm họa về phục trang phi thường nhất. Thứ gì đó liên quan đến mứt trên bàn là, hay có thể là một tập đoàn phá hoại trong tủ quần áo–nhện, chuột nhắt, nó không quan trọng lắm–Kate còn hơn cả hạnh phúc khi giao lại những phần chi tiết đó cho người hầu miễn là Anthony bị phân tâm một cách phù hợp đủ lâu để cô có thể trốn.
“Nó là của ta, tất cả của ta.” Cô hợp xướng, như cái giọng mà cô dùng trong tháng trước tại màn trình bày vở Macbeth của gia đình Bridgerton. Con trai cả của cô đảm nhận phân công vai diễn; cô đã được chỉ định là Phù Thủy Cả.
Kate đã giả vờ không nhận thấy khi Anthony thưởng cho con trai một chú ngựa mới.
Chồng cô sẽ trả giá ngay bây giờ. Những cái áo sơ–mi của anh sẽ loang lổ màu hồng với mứt quả mâm xôi, và cô–cô đang mỉm cười quá mức thành ra cô đang cười to.
“Của ta của ta của ta của ta.” Cô hát, giật mạnh cánh của nhà kho ở nốt cuối, chính là nốt trầm, trang nghiêm của Bản Giao Hưởng thứ 15 của Beethoven.
“Của ta của ta của ta của taaaaaaa”. Cô sẽ có nó. Nó là của cô. Cô gần như có thể nếm được vị của nó. Cô sẽ vẫn có thể nếm được nó, nếu có khả năng đó, cho dù nó có được xích vào bên người cô đi nữa. Cô chẳng có sở thích nhai gỗ, tất nhiên, nhưng đây không phải là một công cụ phá hủy thông thường nào khác. Đây là...
Cây vợt tử thần.
“Của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của taaaaa.” Cô tiếp tục, đến phần trúc trắc nhỏ theo sau đoạn điệp khúc quen thuộc của Beethoven.
Cô chỉ kiềm chế bản thân vừa đủ đến khi cô quăng tấm phủ sang một bên. Trò Pall Mall đang nằm ở trong góc, như thường lệ, và chỉ một lúc nữa thôi–
“Đang tìm cái này sao?”
Kate xoay nhanh người lại. Là Anthony, đang đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười quỷ quái khi anh quay tròn cây vợt Pall Mall màu đen trong tay.
Áo sơ–mi của anh trắng đến mức có thể làm cho mù mắt.
“Anh... Anh...”
Một bên lông mày anh nhướng lên nguy hiểm. “Em chưa bao giờ giỏi giang kinh khủng với việc sắp xếp từ vựng khi cáu giận.”
“Làm sao mà anh... làm sao mà anh...?”
Anh nghiêng người tới trước, đôi mắt anh nheo lại. “Anh đã trả cho anh ta năm bảng.”
“Anh đã đưa cho Milton năm bảng?” Chúa Lòng Lành, đó gần như là tiền lương cả một năm của anh ta.
“Nó quá rẻ so với việc thay mới lại tất cả các áo sơ–mi của anh.” Anh nói với một cái cau mày. “Mứt trái mâm xôi. Thật đấy. Chẳng lẽ em không nghĩ gì đến việc tiết kiệm sao?”
Kate nhìn chằm chằm đầy khao khát vào cây vợt.
“Trò chơi sẽ bắt đầu trong ba ngày nữa,” Anthony nói với một cái thở dài hài lòng, “và anh thì đã thắng mất rồi.”
Kate không phản đối lại. Những thành viên khác của nhà Bridgerton có thể nghĩ trò Pall Mall tổ chức hàng năm bắt đầu và kết thúc trong một ngày, nhưng cô và Anthony thì hiểu rõ hơn.
Cô đã thắng anh trong cuộc đua giành vợt trong ba năm liền. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu anh thắng được cô lần này.
“Từ bỏ thôi, vợ yêu quý.” Anthony chế nhạo. “Thừa nhận thất bại đi, và chúng ta sẽ được hạnh phúc hơn.”
Kate thở dài nhẹ, gần như là cô chấp thuận.
Đôi mắt Anthony nheo lại.
Kate vơ vẩn chạm những ngón tay vào cổ áo.
Đôi mắt Anthony mở to ra.
“Trong này nóng thật, anh có nghĩ vậy không?” Cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, và ngọt ngào, và hổn hển khủng khiếp.
“Cô gái nhỏ láu cá”. Anh thì thầm.
Cô trượt lớp vải qua khỏi vai mình. Cô chẳng mặc gì ở bên dưới cả.
“Không có nút áo?” Anh thì thầm.
Cô lắc đầu. Cô không ngu ngốc. Ngay cả những kế hoạch được chuẩn bị tốt nhất cũng có thể xảy ra sơ suất. Một người luôn phải ăn mặc cho dịp đó. Trời vẫn còn hơi rét, và cô cảm thấy những núm vú co lại thành hai nụ nhỏ đáng xúc phạm.
Kate rùng mình, rồi cố che dấu nó với một tiếng thở hổn hển, như thể cô đang rất rạo rực.
Mà có lẽ cô đã như thế rồi, nếu như cô không quá chú tâm vào việc tỏ ra không tập trung vào cây vợt trên tay chồng cô.
Mà còn chưa kể đến cái lạnh nữa.
“Đáng yêu lắm.” Anthony thì thầm, vươn tay ra và vuốt ve một bên ngực cô.
Kate làm một âm thanh rên rỉ. Anh không bao giờ có thể cưỡng lại điều đó.
Anthony mỉm cười chậm chạp, rồi di chuyển bàn tay anh tới trước, cho tới khi anh có thể trượt núm vú của cô giữa những ngón tay anh. Kate thở gấp, và đôi mắt cô lướt đến mắt anh. Anh trông–không hẳn là tính toán, nhưng dù vậy, vẫn rất tự chủ. Và cô nhận ra–anh biết chính xác điều mà cô không bao giờ có thể cưỡng lại.
“A, vợ à.” Anh thì thầm, khum lấy bầu ngực cô từ bên dưới, và nâng nó lên cao hơn cho đến khi nó đầy trong tay anh.
Anh mỉm cười.
Kate ngừng cả thở.
Anh nghiêng người tới trước và ngậm cái nụ nhỏ vào miệng.
“Ô!” Giờ cô không giả vờ điều gì cả.
Anh lặp lại sự tra tấn đó ở bên kia.
Rồi anh bước lùi lại.
Ra sau.
Kate đứng yên, vẫn đang thở hổn hển.
“A, ước gì có được một bức vẽ như thế này.” Anh nói. “Anh sẽ treo nó lên trong phòng làm việc của anh.”
Miệng Kate há ra.
Anh giơ cây vợt lên vẻ chiến thắng. “Tạm biệt, vợ yêu quý.” Anh rời khỏi nhà kho, rồi chõ đầu vào lại ở khúc quanh. “Cố gắng không bị cảm lạnh đấy. Em ghét phải bỏ lỡ trận đấu, phải không nào?”
Anh rất may mắn, Kate ngẫm nghĩ sau đó, rằng cô đã không nghĩ đến việc chụp lấy một trong những quả banh Pall Mall khi cô đang mò mẫm tìm mấy cây vợt gỗ. Mặc dù nghĩ lại, đầu anh chắc là quá cứng để cô có thể đập móp.
Ngày tiếp theo. Có rất ít khoảnh khắc, Anthony kết luận, quá tuyệt vời như khi thắng được vợ mình một cách hoàn toàn và tuyệt đối. Việc đó phụ thuộc vào người vợ, tất nhiên, nhưng vì anh đã chọn cưới một phụ nữ với trí óc siêu việt và sắc sảo, những khoảnh khắc của anh, anh chắc chắn, tuyệt vời hơn những người khác.
Anh tận hưởng điều này khi uống trà trong phòng làm việc, thở dài khoan khoái khi ngắm nhìn chiếc vợt màu đen đang nằm trên bàn anh như một chiến lợi phẩm. Nó trông thật lỗng lẫy, lấp lánh trong ánh sáng ban ngày–hay ít nhất là lấp lánh trong ánh sáng ban ngày–hay ít nhất là lấp lánh ở những nơi mà nó không bị mòn vẹt và trầy trụa vì những trận đấu mạnh bạo qua hàng thập kỷ.
Không quan trọng. Anthony yêu tất cả mọi chỗ lõm và những vết trầy xước. Có lẽ điều đó thật trẻ con, có thể còn cả con nít nữa, nhưng anh thích nó.
Anh thích nhất là khi nó ở trong sự sở hữu của anh, nhưng anh vẫn rất có cảm tình với nó. Khi anh có thể quên được việc anh đã giật lấy nó huy hoàng như thế nào ngay trước mũi Kate, anh thật sự nhớ rằng nó còn đánh dấu một điều gì đó–
Ngày mà anh biết yêu.
Không phải là anh đã nhận ra ngay lúc đó. Ngay cả Kate cũng vậy, anh hình dung, nhưng anh chắc chắn rằng đó là ngày mà họ đã được định mệnh sắp đặt sẽ ở bên nhau–ngày của trận đấu Pall Mall nổi tiếng.
Cô đã bỏ lại cho anh cây vợt màu hồng. Cô đã quật trái banh của anh vào hồ nước.
Chúa ơi, đúng là một phụ nữ phi thường.
Những năm vừa qua là mười lăm năm tuyệt vời nhất.
Anh mỉm cười hài lòng, rồi để cho ánh mắt anh rớt xuống cây vợt lần nữa. Mọi năm họ đều tổ chức lại trận đấu. Mọi người chơi thông thường–Anthony, Kate, em trai anh Colin, em gái anh Daphne và chồng cô ấy Simon, và em gái Edwina của Kate–họ đều rất có ý thức trách nhiệm tụ họp lại tại Aubrey Hall mỗi mùa xuân và đứng vào vị trí của mình ở cuộc đua luôn luôn được đổi mới. Một vài người đồng ý tham dự với lòng hăng hái và một vài người với chỉ sự thích thú, nhưng tất cả họ đều ở đó, vào mỗi năm.
Và năm nay–
Anthony cười rúc rích với sự vui sướng. Anh có cây vợt này và Kate thì không.
Cuộc sống thật tuyệt. Cuộc sống rất, rất tuyệt.
Ngày sau đó
“Kaaaaaaaaaaate!”
Kate nhìn lên khỏi cuốn sách của cô.
“Kaaaaaaaaaaate!”
Cô cố gắng phán đoán khoảng cách của anh. Sau mười lăm năm nghe tên cô được rống lên trong cùng một kiểu như thế này, cô đã trở nên hoàn toàn thành thạo việc tính toán khoảng thời gian giữa tiếng rống đầu tiên và sự xuất hiện của chồng cô.
Nó không hẳn là một sự tính toán trực tiếp. Còn có cả vị trí của cô để mà xem xét nữa–khi cô ở trên lầu hay dưới nhà, có bị nhìn thấy từ ngưỡng cửa không, và vâng vâng, và vâng vâng.
Rồi còn phải thêm vào mấy đứa trẻ nữa. Chúng có ở nhà không? Có thể ngán đường anh không? Chúng sẽ khiến anh chậm lại, chắc chắn là vậy, có lẽ chậm đến đầy một phút, và–
“Em!”
Kate chớp mắt ngạc nhiên. Anthony đang đứng ở ngưỡng cửa, thở gấp vì vận động và đang nhìn trừng trừng vào cô với một mức độ độc ác đáng kinh ngạc.
“Nó ở đâu?” Anh yêu cầu.
À, có lẽ không đáng ngạc nhiên lắm.
Cô chớp mắt một cách bình thản. “Anh có muốn ngồi xuống không?” Cô hỏi dò. “Anh trông hơi đuối sức.”
“Kate.”
“Anh không còn trẻ như xưa nữa.” Cô nói với một tiếng thở dài.
“Kate...” Thanh âm đang tăng lên.
“Em có thể gọi trà.” Cô nói ngọt ngào.
“Nó đã được khóa.” Anh gầm gừ. “Phòng làm việc của anh đã được khóa.”
“Thật sao?” Cô thì thầm.
“Anh có chiếc chìa khóa duy nhất.”
“Thật không?”
Đôi mắt anh mở to ra. “Em đã làm gì?”
Cô lật một trang sách, ngay cả khi cô không nhìn vào hàng chữ trong đó. “Khi nào?”
“Ý em là sao, khi nào?”
“Ý em là–” cô ngừng lại, bởi vì đây không phải là một khoảnh khắc để trôi qua mà không có một lễ ăn mừng đàng hoàng trong đầu. “Khi nào. Sáng nay? Hay tháng trước?”
Anh chỉ cần một lúc. Không nhiều hơn một hoặc hai giây, nhưng đủ lâu để Kate có thể quan sát vẻ mặt anh thay đổi từ khó hiểu sang nghi ngờ đến điên tiết.
Nó thật huy hoàng. Say mê. Tuyệt diệu. Cô đã có thể cười khúc khích lên vì điều đó, nhưng như thế sẽ chỉ là khuyến khích thêm một tháng nữa của những trò đùa “Gấp đôi, gấp đôi lao động cật lực và rắc rối”, và cô chỉ vừa mới khiến anh ngừng nó lại thôi.
“Em đã làm một chìa mở phòng làm việc của anh?”
“Em là vợ anh.” Cô nói, liếc xuống móng tay mình. “Đáng lẽ không nên có bất cứ bí mật nào giữa chúng ta, anh không nghĩ vậy sao?”
“Em đã làm một chìa khóa?”
“Anh sẽ không muốn cho em giữ bí mật, phải không nào?”
Những ngón tay anh bấu chặt vào khung cửa cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch. “Ngừng việc trông như thể em đang tận hưởng chuyện này đi.” Anh nghiến răng.
“A, nhưng đó sẽ là một lời nói dối, và sẽ là một tội lỗi khi nói dối chồng mình.” Những tiếng động tắc nghẹn kỳ lạ đang bắt đầu bật ra khỏi cổ họng anh. Kate mỉm cười. “Chẳng phải em đã thề nguyền sự trung thực sao?”
“Đó là sự vâng lời.” Anh gầm gừ.
“Sự vâng lời? Chắc chắn là không.”
“Nó ở đâu?”
Cô nhún vai. “Không nói.”
“Kate!”
Cô biến nó thành một đoạn nhạc.
“Không nóiii đâââââu.”
“Cái cô này...”
Anh di chuyển tới trước. Một cách nguy hiểm. Kate nuốt xuống. Có lẽ cô đã đi hơi quá xa một chút, thật sự ra, thì rất nhỏ.
“Anh sẽ cột em vào giường.” Anh dọa.
“Phảiiiii.” Cô nói, đồng ý với ý kiến của anh khi tính toán khoảng cách đến cánh cửa. “Nhưng em có thể không phiền lòng về điều đó lắm đâu.” Đôi mắt anh cháy rực lên, không hoàn toàn với ham muốn–anh vẫn còn quá tập trung vào cây vợt Pall Mall để có thể để tâm vào thứ khác–nhưng cô lại nghĩ cô đã thấy một ánh lóe lên của... sự thích thú ở đó. “Cột em lại, chính em nói đấy,” anh thì thầm, di chuyển tới trước, “và em sẽ thích nó, hả?”
Kate bắt được ý nghĩa trong câu nói của anh và thở gấp. “Anh sẽ không làm thế!”
“Ồ, anh sẽ làm.” Anh đang nhắm tới một màn trình diễn giống như thế. Anh sẽ cột gô cô lại và để cô ở đó trong khi anh lục tìm cây vợt. Không nếu như cô có ý kiến về điều đó. Kate trườn qua cánh tay vịn chiếc ghế của cô và rồi chạy trốn ra sau nó. Luôn luôn tốt khi có một rào chắn nhìn thấy được trong những tình thế như thế này. “Ôi, Kaaaaate.” Anh trêu chọc, đi về phía cô.
“Nó là của em.” Cô tuyên bố. “Nó đã là của em từ mười lăm năm trước, và giờ nó vẫn là của em.”
“Nó là của anh trước khi nó là của em.”
“Nhưng anh đã cưới em!”
“Và điều đó khiến cho nó trở thành của em?”
Cô không nói gì, chỉ khóa chặt ánh mắt mình với anh. Cô đang khó thở, hổn hển, bị cuốn theo sự hối hả của lúc này.
Và rồi, nhanh như chớp, anh nhảy tới trước, bay qua cái ghế, giữ lấy một bên vai cô trong một lúc ngắn ngủi trước khi cô lách đi.
“Anh sẽ không bao giờ tìm thấy nó.” Cô gần như hét lên, lủi ra sau ghế sofa.
“Đừng có nghĩ là giờ em sẽ chạy trốn được.” Anh cảnh báo, thực hiện một cú di chuyển sang một bên để anh đứng giữa cô và cánh cửa.
Cô nhắm đến cửa sổ. “Cú ngã đó sẽ giết chết em.” Anh nói.
“Ôi, vì tình yêu của Chúa.” Một giọng nói từ ngưỡng cửa cất lên.
Kate và Anthony quay lại. Em trai Colin của Anthony đang đứng ở đó, nhìn vào bọn họ với một vẻ chán ngấy. “Colin.” Anthony nói nghiêm nghị. “Thật là tuyệt được gặp em.”
Colin chỉ nhướng một bên lông mày lên. “Em cho là hai người đang tìm cái này.”
Kate thở gấp. Colin đang cầm trên tay cây vợt tử thần. “Làm thế nào mà–”
Colin vuốt ve cái cán vợt đã mòn vẹt gần như âu yếm. “Em chỉ có thể tự lên tiếng cho mình, tất nhiên,” anh nói với một tiếng thở dài hạnh phúc, “nhưng mà em chỉ quan tâm là em đã thắng.”
Ngày thi đấu
“Em không hiểu nổi,” em gái Daphne của Anthony nhận xét, “tại sao anh lại được sắp xếp lộ trình.”
“Bởi vì anh sở hữu bãi cỏ chết tiệt này.” Anh nghiến răng. Anh đưa bàn tay lên che mắt khỏi mặt trời khi anh xem xét công trình của anh. Anh đã làm được một việc sáng giá lần này, nếu anh tự cho phép mình nói thế. Nó thật hiểm ác. Bậc thiên tài thuần tuý
“Có cơ may nào là cậu có khả năng thắng lại những lời báng bổ của cậu khi ở cạch những quí cô không?” Câu này từ chồng của Daphne, Simon, Công tước của Hastings.
“Nó chẳng là quí cô nào hết” Anthony lầm bầm. “Nó là em gái của tôi”
“Cô ấy là vợ tôi’
Anthony cười tự mãn. “Nó là em gái của tôi trước”
Simon quay sang Kate, người đang đập đập cái vợt của mình–màu xanh lá cây, mà cô đã tuyên bố là cô hài lòng với nó, nhưng Anthony biết rõ hơn–vào đám cỏ.
“Làm thế nào”, anh hỏi, “mà em có thể chịu cậu ta được?”
Cô nhún vai “Đó là một tài năng mà rất ít người có được.”
Colin bước lên, nắm chặt cây vợt đen cứ như nó là cái Chén Thánh. “Chúng ta bắt đầu chứ?” Anh hỏi một cách đường hoàng.
Môi Simon hé ra ngạc nhiên “Cây vợt tử thần?”
“Em rất khôn ngoan” Colin xác nhận.
“Colin đã hối lộ người hầu gái.” Kate làu bàu
“Em đã hối lộ người hầu phòng của anh.” Anthony chỉ ra
“Anh cũng vậy thôi!”
“Tôi chẳng hối lộ ai cả.” Simon nói, chẳng với ai cụ thể. Daphne vỗ vỗ vào cánh tay anh một cách kẻ cả. “Anh không được sinh ra trong gia đình này mà.”
“Thì cô ấy cũng thế.” Anh đáp trả, chỉ vào Kate.
Daphne đắn đo về điều đó “Chị ấy là một sự khác thường.” Cô cuối cùng thì rút ra kết luận.
“Một sự khác thường?” Kate hỏi.
“Đó là lời khen cao giá nhất trong các lời khen.” Daphne thông báo với cô. Cô ngừng lại, rồi nói thêm, “Trong hoàn cảnh này.” Rồi cô quay sang Colin. “Bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cái gì?’
“Anh đã đưa cho người hầu gái bao nhiêu?”
Anh nhún vai. “Mười bảng”
“Mười bảng?” Daphne gần như hét lên.
“Em có điên không?” Anthony hỏi.
“Anh đã đưa cho người hầu phòng năm bảng”. Kate nhắc anh.
“Anh hy vọng rằng đó không phải là một trong những cô hầu gái giỏi,” Anthony cằn nhằn, “vì chắc chắn là cô ta sẽ nghỉ việc vào cuối ngày với số tiền đó trong túi cô ta.”
“Mọi cô hầu gái đều giỏi.” Kate nói, với một tí khó chịu.
“Mười bảng.” Daphne lặp lại, lắc đầu. “Em sẽ nói với vợ anh.”
“Xin mời.” Colin nói bất cần khi anh gật đầu về phía ngọn đồi dốc xuống lộ trình của trò Pall Mall. “Cô ấy ở ngay kia kìa.”
Daphne nhìn lên. “Penelope ở đây à?”
“Penelope ở đây à?” Anthony quát “Tại sao?”
“Cô ấy là vợ em”. Colin đáp lại.
“Cô ấy chưa bao giờ tham gia trước đây!”
“Cô ấy muốn thấy em thắng.” Colin bắn trả, tưởng thưởng cho anh trai một nụ cười kéo giãn miệng bệnh hoạn.
Anthony cưỡng lại thôi thúc đập cho anh một trận. Chỉ vừa đủ. “Và làm thế nào mà em biết là em sẽ thắng?”
Colin vẫy cây vợt màu đen trước mặt anh. “Em đã thắng rồi.”
“Ngày tốt lành, mọi người.” Penelope nói, đi thong thả xuống chỗ tụ họp.
“Không cổ vũ.” Anthony cảnh báo cô.
Penelope chớp mắt khó hiểu. “Em xin lỗi?”
“Và không trong bất kỳ hoàn cảnh nào,” anh nói tiếp, bởi vì thật sự thì, có ai đó phải chắc chắn rằng trò chơi giữ lại được tính chính trực, “mà em có thể ở gần chồng em mười bước.”
Penelope nhìn vào Colin, gục gật đầu cô chín lần khi nhắm những bước đi giữa họ, và bước lùi lại một bước.
“Sẽ không có trò gian lận nào.” Anthony cảnh báo.
“Ít nhất thì không phải là loại gian lận mới nào.” Simon nói thêm. “Những thủ pháp gian lận đã được thiết lập trước đây được cho phép.”
“Em có thể nói chuyện với chồng mình trong cuộc thi không?” Penelope ôn tồn hỏi dò.
“Không!” Một tiếng đồng thanh vang rền của ba giọng nói mạnh mẽ.
“Em sẽ nhận thấy,” Simon nói với cô, “rằng anh đã không phản đối.”
“Như em đã nói đấy,” Daphne nói, lướt qua anh trên đường đi kiểm tra một cái cửa xoay, “anh không được sinh ra trong gia đình này.”
“Edwina đâu rồi?” Colin hỏi mạnh mẽ, liếc mắt lên về phía ngôi nhà.
“Nó sẽ xuống nhanh thôi.” Kate trả lời. “Đang kết thúc bữa ăn sáng mà.”
“Cô ấy đang làm chậm trễ trò chơi.”
“Em gái chị không chia sẻ tình yêu của chúng ta đối với trò chơi này.”
“Cô ấy nghĩ chúng ta đều điên hết à?” Daphne hỏi.
“Hoàn toàn.”
“Vậy thì, cô ấy thật dễ thương khi đến tham gia vào mỗi năm.” Daphne nói.
“Đó là truyền thống.” Anthony quát. Anh đã cầm cây vợt màu cam lên và đang vụt nó vào một quả banh tưởng tượng, nheo mắt lại khi anh diễn lại cú nhắm của anh.
“Anh ấy đã không luyện tập lộ trình chứ, phải không?” Colin hỏi.
“Làm sao mà cậu ấy có thể được?” Simon hỏi. “Cậu ấy chỉ vừa mới đặt nó vào vị trí sáng nay thôi. Chúng ta đều nhìn thấy cậu ấy mà.”
Colin ngó lơ anh và quay sang Kate. “Anh ấy có làm cuộc biến mất một cách kì lạ nào vào ban đêm dạo gần đây không?”
Cô há hốc miệng nhìn anh. “Anh nghĩ anh ấy đã lẻn ra ngoài chơi Pall Mall dưới ánh trăng?”
“Anh sẽ không xem việc đó là không thể đối với anh ấy.” Colin làu bàu.
“Cả em cũng vậy,” Kate trả lời, “nhưng bảo đảm với anh, anh ấy đã ngủ trong chính cái giường của mình.”
“Vấn đề không phải là giường.” Colin nói với cô. “Vấn đề là ở cuộc thi.”
“Đây không thể là một cuộc trò chuyện phù hợp trước mặt một quý cô.” Simon nói, nhưng rõ ràng là anh đang rất khoái chí.
Anthony bắn vào Colin một cái nhìn bực bội, rồi gửi một cái như thế về phía Simon cho có chừng mực. Cuộc nói chuyện đang trở đang lố bịch, và đã quá giờ để họ bắt đầu trò chơi. “Edwina đâu?” Anh hỏi.
“Em thấy con bé đang đi xuống đồi” Kate trả lời.
Anh nhìn lên và thấy Edwina Bagwell, em gái của Kate, đi thảnh thơi xuống ngọn đồi. Cô chưa bao giờ quá thích thú với những vận động bên ngoài căn nhà, và anh có thể tưởng tượng được rất rõ cô thở dài và đảo mắt lên trời.
“Năm nay màu hồng sẽ dành cho em.” Daphne tuyên bố, bốc lên một trong những cây vợt còn lại từ trong giỏ. “Em đang cảm thấy nữ tính và hơi nhạy cảm.” Cô đưa cho các anh trai một cái nhìn láu cá. “Cứ tưởng như thế.”
Simon với tay ra sau cô và chọn một cây vợt màu vàng. “Màu xanh dương cho Edwina, tất nhiên.”
“Edwina lúc nào cũng được màu xanh dương.” Kate nói với Penelope.
“Tại sao?”
Kate ngừng lại “Chị không biết”
“thế còn màu tím?” Penelope hỏi.
“Ồ, bọn chị không bao giờ dùng nó.”
“Tại sao?”
Kate lại ngừng lần nữa “Chị không biết”
“Truyền thống”. Anthony chêm vào.
“Vậy thì tại sao những gười còn lại được quyền thay đổi màu sắc mỗi năm?” Penelope dai dẳng.
Anthony quay sang em trai anh “Lúc nào cô ấy cũng hỏi nhiều như thế à?”
“Lúc nào cũng thế!”
Anh quay lại với Penelope và nói “Bọn anh thích nó như thế”
“Em đây!” Edwina gọi to hân hoan khi cô đi tời gần những người chơi còn lại. “Ôi, tiếp tục màu xanh dương. Thật là tử tế.” Cô nhấc dụng cụ của mình lên, rồi quay sang Anthony. “Chúng ta chơi chứ?”
Anh gật đầu, rồi quay sang Simon. “Cậu trước, Hastings.”
“Như mọi khi.” Anh thì thầm, và thả quả banh của mình vào vị trí xuất phát. “Lùi lại.” Anh cảnh báo, ngay cả khi không có ai ở trong phạm vi cú ném. Anh vung cây vợt ra sau và rồi vụt nó ra trước với một tiếng rắc tuyệt diệu. Trái banh bay qua bãi cỏ, thẳng và nhanh, ngừng lại chỉ khoảng vài thước tới cửa xoay tiếp theo.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
117 chương
69 chương
17 chương