The Duke and I (2) Colin ngạc nhiên nhìn chị. “Thật á?” “Em nghĩ thế,” Penelope trả lời. “Em thấy nó ôm quyển sách vỡ lòng của Wiliam tuần trước.” “Có khi nó chỉ xem tranh minh họa,” Colin nhẹ nhàng nói. “Em cũng tưởng thế,nhưng rồi em nhìn mắt thằng bé! Mắt nó chuyển động tới lui, theo từng từ.” Cả hai đều quay sang Daphne như thể cô có mọi câu trả lời trên lời. “Có lẽ thằng bé biết đọc,” Daphne nói, cảm giác hơi không thỏa đáng. Cô muốn có mọi câu trả lời lắm chứ. Cô muốn nói điều gì đó hơn là Em nghĩ hay Có lẽ. “Thằng bé còn nhỏ, nhưng không có lý gì nó không biết đọc.” “Nó rất sáng dạ,” Penelope lên tiếng. Colin có cái nhìn gần như khoan dung. “Em yêu...” “Có mà! Và William biết đọc khi bốn tuổi. Agatha cũng thế.” “Thật ra,” Colin lý trí thừa nhận, “Agatha bắt đầu đọc năm ba tuổi. Không kèm theo điều gì kinh khủng cả, nhưng anh biết con bé đang đọc những từ ngắn. Anh nhớ rất rõ.” “Georgie đang đọc,” Penelope xác nhận. “Em đảm bảo đấy.” “À thì điều đó nghĩa là chúng ta còn ít phải lo hơn nữa,” Daphne nói, rõ ràng là nỗ lực khuấy động không khí. “Bất cứ đứa bé nào đang biết đọc trước ba tuổi sẽ không gặp vấn đề gì để học đọc khi nó sẵn sàng.” Cô không biết nếu tình thế thực sự là vậy. Nhưng cô muốn nghĩ nó sẽ thế hơn. Có vẻ có lý. Nếu thằng bé trở thành nói lắp như Simon, cả gia đình vẫn yêu quý và thương nó, trao cho nó sự ủng hộ nó cần để lớn lên thành một con người vĩ đại như cô chắc chắn. Nó sẽ có mọi thứ Simon không có khi còn nhỏ. “Sẽ ổn thôi,” Daphne nói, vươn về phía Penelope cầm tay chị. “Rồi chị sẽ thấy.” Môi Penelope xoắn lại với nhau, Daphne thấy cổ chị thắt lại. Cô quay đi, cho chị một khoảng thời gian thu xếp bản thân. Colin nhai trệu trại cái bánh quy thứ bà và cầm cốc trà lên, nên Daphne quyết định hỏi thẳng vấn đề kế tiếp. “Mấy đứa còn lại tốt chứ?” Cô hỏi. Anh nuốt ngụm trà. “Khá tốt. Nhà em thì sao?” “Davis sa vào mấy trò quái đản ở trường, nhưng có lẽ nó đã xử lý được.” Anh cầm chiếc bánh khác lên. “Mấy cô gái không làm em ngất đấy chứ?” Daphne chớp mắt nhạc nhiên. “Không, dĩ nhiên không rồi. Sao anh hỏi thế?” “Trông em tệ lắm.” “Colin!” Penelope xen vào. Anh nhún vai. “Đúng mà. Anh đã hỏi thế khi chúng ta mới tới.” “Nhưng vẫn phải như thế,” vợ anh quở trách. “Anh không nên – “ “Nếu anh mà không được hỏi thì ai được hỏi nữa?” Anh nói thẳng. “Hay nói rõ ra là ai sẽ làm thế?” Penelope hạ giọng thành lời thì thầm năn nỉ. “Đây không phải chuyện chúng ta đem ra bàn.” Anh nhìn chị một lúc. Rồi nhìn Daphne. Rồi quay lại nhìn vợ. “Anh không biết em đang nói cái gì.” Môi Penelope hé ra, hai má hồng lên. Chị nhìn sang Daphne như muốn hỏi, Được không? Daphne thở dài. Tình trạng của cô rõ vậy sao? Penelope ném cho Colin cái nhìn mất kiên nhẫn. “Em ấy – ” Chị quay qua Daphne. “Đúng thế không?” Daphne gật đầu thật nhẹ xác nhận. Penelope nhìn chồng bằng vẻ tự mãn nhất định. “Em ấy có thai.” Colin đông cứng trong khoảng một phút rưỡi trước khi tiếp tục cái lối cư xử không dễ gì bị giật mình như cũ. “Không có đâu.” “Đúng thế đấy.” Penelope trả lời. Daphne quyết định không nói gì nữa. Đằng nào cô cũng đang buồn nôn. “Đứa út nhà nó mười bảy tuổi rồi.” Colin chỉ ra. Anh nhìn Daphne. “Đúng không nhỉ?” “Mười sáu,” Daphne thì thào. “Mười sáu,” anh nhắc lại trực tiếp với Penelope. “Vẫn thế.” “Vẫn thế?” “Vẫn thế.” Daphne ngáp. Cô không thể đừng được. Chỉ là cô đã kiệt sức vào những ngày này. “Colin,” Penelope nói, với tông giọng kiên nhẫn nhưng rất kẻ cả mà Daphne rất thích được nghe nó chĩa vào anh trai mình. “Tuổi tác của David chẳng liên quan gì tới chuyện – “ “Anh có biết,” anh cắt ngang, ném cho vợ cái nhìn phiền toái lơ đãng khác. “Nhưng em không nghĩ là, nếu con bé tiếp tục...” Anh vẫy tay theo cử chỉ thường làm của Daphne, để lại cho cô sự thắc mắc không biết liệu anh có thể gắn hai chữ có thai vào với em gái chính anh hay không. Anh thông cổ họng. “À thì, không nên có những mười sáu năm trống.” Daphne nhắm mắt lại chốc lát, rồi ngả đầu dựa trên lưng ghế sofa. Cô thực sự nên thấy xấu hổ. Đây là anh trai cô mà. Và mặc dù anh đang tỏ cái vẻ lơ đễnh đi nữa, thì anh cũng đang nói đến khía cạnh riêng tư nhất trong hôn nhân. Cô khịt mũi nhỏ nhỏ, pha giữa tiếng thở dài và rên rỉ. Cô quá buồn ngủ đến mức chẳng xấu hổ cho nổi. Có lẽ quá gì nữa. Phụ nữa nên có quyền bỏ qua cái tiết mục xấu hổ e ấp khi qua tuổi bốn mươi mới đúng. Vả lại, Colin và Penelope đang cãi nhau, chuyện tốt đây. Nó dời tâm trí họ ra khỏi Georgie. Daphne cảm thấy chuyện này khá thú vị, thực vậy. Chứng kiến mấy ông anh mình lâm vào thế bí trước mặt vợ họ thật đáng yêu biết bao. Bốn mươi mốt rõ ràng là không quá già để thấy hơi hơi hài lòng trước sự khó chịu của một trong số các ông anh. Dù vậy – cô lại ngáp – sẽ còn vui hơn nếu cô được cảnh báo một chút để kịp thưởng thức. Vẫn thế... “Nó ngủ rồi à?” Colin nhìn em gái mình không thể tin nổi. “Em nghĩ vậy.” Penelope trả lời. Anh rướn người về phía cô,duỗi cổ để nhìn cho rõ. “Có bao nhiêu là thứ anh có thể làm với nó ngay bây giờ,” anh cười cười. “Ếch nhái, côn trùng, máu chảy thành sông.” “Colin!” “Cám dỗ quá mà.” “Đó cũng là một bằng chứng,” Penelope nói với sự chỉ dẫn cho một tên ngốc. “Bằng chứng?” “Em ấy có thai! Như em nói ấy.” Khi anh anh không đồng ý đủ nhanh, chị thêm vào, “Anh đã thấy em ấy ngủ gật khi đang nói chuyện bao giờ chưa?” “Chưa cho đến khi – ” Anh im bặt. Nụ cười tự mãn của Penelope rõ ràng là ít kín đáo hơn. “Chính xác.” “Anh rất ghét mỗi khi em đúng.” Anh càu nhàu. “Em biết. Em thường đúng mới buồn chứ.” Anh nhìn trở lại Daphne đang khịt mũi. “Anh nghĩ chúng ta nên ở lại với con bé,” anh nói, hơi miễn cưỡng. “Em sẽ gọi hầu gái của em ấy,” Penelope nói. “Em có nghĩ Simon biết khong?” Penelope nhìn qua vai khi với ra kéo dây chuông. “Em không biết.” Colin chỉ lắc đầu. “Anh chàng tội nghiệp sắp có nỗi kinh ngạc của đời mình.” Khi Simon cuối cùng cũng quay lại London, trễ mất cả tuần, anh hoàn toàn kiệt sức. Anh vẫn luôn là một địa chủ biết quan tâm hơn phần lớn người cùng địa vị – ngay cả khi anh đã gần năm mươi. Và vì thế, khi một số cánh đồng bị lụt, bao gồm cả cánh đồng mang lại thu nhập chính cho gia đình những người thuê đất, anh đã xắn tay áo lên và buộc phải làm việc bên cạnh người làm của mình. Dĩ nhiên chỉ mang tính minh hoa thôi. Cả hai ống tay áo phần lớn đều được buông xuống. Sussex lạnh thấu xương. Mọi chuyện còn tệ hơn nếu ai đó bị ướt. Mà dĩ nhiên tất cả họ đều bị ướt, vì cơn lũ và đủ thứ. Vậy nên anh rất mệt mỏi, vẫn còn rét cóng – anh không biết mấy ngón tay mình có bao giờ ấm lại như cũ hay không – và anh nhớ gia đình. Lẽ ra anh đã rủ họ về miền quê cùng, nhưng mấy cô gái thì đang chuẩn bị cho mùa hội, và Daphne trông hơi xanh xao khi anh đi. Anh mong cô không bị cảm cúm đánh gục. Khi cô bị ốm, cả ngôi nhà sẽ cảm thấy ốm theo. Cô nghĩ mình là người kiên cường. Anh đã từng cố chỉ ra sự thật rằng người kiên cường sẽ không nhai đi nhai lại “Không, không, tôi khỏe mà” trong khi ngồi dính xuống ghế. Thực ra anh đã cố hai lần. Lần đầu tiên anh nói điều gì đó, cô không trả lời. Lúc ấy, anh tưởng cô không nghe thấy. Nhưng hồi tưởng lại, giống như cô chọn việc không nghe thấy gì thì phải, bởi vì lần thứ hai anh nói gì đó về người kiên cường theo bản năng, câu trả lời của cô rất... Ừ thì, khi vợ anh và bệnh cảm cúm đến cùng với nhau, miệng anh sẽ không bao giờ hé ra từ gì khác ngoài “Tội nghiệp em” và “Anh rót cho em ít trà nhé?”. Có những điều một người đàn ông chỉ học được sau hai thập kỷ kết hôn. Khi anh bước vào sảnh trước, người quản gia đang đứng chờ, khuôn mặt y như mọi khi – như người ta nói, hoàn toàn vô cảm. “Cảm ơn Jeffries,” Simon đưa ông ta chiếc mũ. “Anh vợ ngài đang ở đây,” Jeffries nói. Simon dừng lại. “Người nào vậy?” Anh có bảy ông anh em vợ. “Ngài Colin Bridgerton, thưa Đức Ngài. Cùng gia đình.” Simon ngẩng đầu. “Thật à?” Anh không nghe thấy bất kỳ tiếng ồn hay náo động nào. “Họ ra ngoài rồi thưa Đức Ngài.” “Bà công tước thì sao?” “Bà ấy đang nằm nghỉ.” Simon không thể nén tiếng rên rỉ. “Cô ấy không bị ốm đấy chứ?” Jeffries, cư xử theo kiểu rất không giống Jeffries, đỏ mặt. “Tôi không thể nói được thưa Đức Nài.” Simon trao cho Jeffries cái nhìn tò mò. “Thế rốt cuộc là cô ấy có ốm không?” Jeffries nuốt khan, nói, “Tôi tin là bà ấy rất mệt, thưa Đức Ngài.” “Mệt à,” Simon nói thầm vì rõ ràng là Jeffries sẽ xấu hổ một cách khó hiểu nếu anh theo đuổi cuộc trò chuyện hơn nữa. Lắc đầu, anh đi lên tầng và thêm vào, “Dĩ nhiên, cô ấy mệt rồi. Colin có bốn đứa con dưới mười tuổi, và cô ấy nghĩ cô ấy sẽ phải làm mẹ rất nhiều khi chúng ở đây.” Có lẽ anh sẽ nằm xuống cạnh cô. Anh cũng hết hơi rồi, và luôn ngủ ngon hơn khi cô ở bên. Cửa phòng khép lại khi anh đến nơi, và anh suýt nữa thì gõ cửa – đó là thói quen trước một cánh cửa đóng, dù có là cửa phòng ngủ của chính anh đi nữa – nhưng sau đó, anh cầm tay nắm cửa và xoay nhẹ. Cô có thể đang ngủ. Nếu cô mệt thật thì anh nên để cô nghỉ. Bước khe khẽ, anh đi vào phòng. Tấm màn buông lơi, và anh có thể thấy Daphne nằm trên giường, vẫn như khúc xương. Anh nhón chân lại gần. Cô thật sự nhợt nhạt, dù khó mà nhận ra trong ánh đèn nhàn nhạt. Anh nghiêng người và đến ngồi bên kia giường, với xuống cởi giày. Anh nới lỏng cà vạt và tháo nó ra, trượt lại gần cô. Anh rất nhớ cô. Xoay sở xong với tiếng thở dài mãn nguyện, anh vòng tay ôm lấy cô và để nó nghỉ ngơi ngay dưới xương sườn cô – “Khục!” Daphne bật dậy như một viên đạn và lao ra khỏi giường. “Daphne?” Simon cũng ngồi dậy, kịp nhìn cô phóng đến bên cạnh cái bô. Cái bô??? “Em yêu,” anh cau mày nhìn cô nôn ọe. “Cá à?” “Đừng nói từ đó,” cô thở gấp. Chắc là tại cá rồi. Họ thực sự cần tìm người bán cá mới trong thị trấn thôi. Anh bò ra khỏi giường để tìm khăn. “Anh lấy cho em cái gì đó nhé?” Cô không trả lời. Anh cũng chẳng mong cô trả lời. Anh đưa chiếc khăn ra, cố không nao núng khi cô nôn ra bất kể là cái gì lần thứ tư. “Tội nghiệp em,” anh thì thầm. “Anh rất tiếc vì chuyện này xảy ra với em. Em chưa từng thế này kể từ khi – “ Từ khi... Ôi Chúa ơi. “Daphne?” Giọng anh rúng động. Chết tiệt, cả người anh rúng động. Cô gật đầu. “Nhưng... làm thế nào...?” “Cách bình thường, em nghĩ thế,” cô đáp, vui mừng nhận lấy cái khăn. “Nhưng đã – đã – ” Anh cố suy nghĩ. Anh không nghĩ được. Não anh đã đình công rồi. “Chắc em xong rồi,” cô nói giọng kiệt sức. “Anh lấy cho em ít nước nhé?” “Em chắc không?” Nếu anh nhớ không lần, chỗ nước đó sẽ bắn trở lại cái bô. “Nó ở kia kìa,” cô nói, yếu ớt ra hiệu về phía cái bình trên bàn. “Em sẽ không nuốt mất nó đâu.” Anh rót một ly nước và chờ cô súc miệng. “À,” anh lên tiếng, nuốt khan vài lần, “Anh... à...” Anh lại ho khan. Anh không thể nói gì để cứu vãn cuộc đời mình. Và anh không thể bị trách mắng vì nói lắp lần này. “Mọi người biết hết rồi,” Daphne nói, đặt tay lên cánh tay anh động viên khi cô quay lại giường. “Mọi người?” anh lặp lại. “Em không định nói gì trước khi anh về, nhưng họ đoán ra,” Anh chầm chậm gật đầu, vẫn đang cố tiêu hóa tất cả. Một đứa bé. Vào tuổi của anh. Vào tuổi của cô. Thật... Thật... Thật... kỳ diệu. Kỳ lạ làm sao với cái cách nó đến quá bất ngờ. Nhưng giờ, khi cơn shock qua đi, anh chỉ cảm thấy niềm vui sướng thuần khiết. “Đây đúng là tin mừng!” anh nói. Anh vươn ra ôm cô, rồi nghĩ rằng nên thôi đi khi nhìn nước da tái nhợt của cô. “Em chưa bao giờ ngừng làm anh hạnh phúc.” Anh nói, thay vào đó ngượng ngùng gác tay lên vai cô. Cô nhăn mặt và nhắm mắt lại. “Đừng rung giường,” cô rên lên. “Anh đang làm em say sóng.” “Em đâu có say sóng.” Anh nhắc. “Em có say khi em muốn,” “Em đúng là con vịt kỳ quái, Daphne Basset,” anh thì thầm rồi quay lại A)dừng rung giường và B)tránh ra khỏi phạm vi xung quanh cô, không nên so sánh cô với vịt. (Có cả một lịch sử về chuyện này. Khi mang thai Amelia rất to, cô đã hỏi anh trông cô có đẹp không hay chỉ giống một con vịt lạch bạch mà thôi. Anh trả lời rằng trông cô như một con vịt xinh đẹp. Đó không phải là câu trả lời đúng.) Anh hắng giọng: “Tội nghiệp em yêu.” Sau đó anh bỏ chạy. Vài giờ sau Simon ngồi trước bàn làm việc, khuỷu tay đặt trên mặt gỗ láng bóng, ngón trỏ gẩy gẩy miệng ly brandy đã được rót đầy đến lần thứ hai. Hôm nay là một ngày trọng đại. Đã một tiếng hoặc hơn thế kể từ lúc anh để Daphne nghỉ ngơi, Colin và Penelope đã quay trở lại với đám trẻ con, và tất cả họ đều đang dùng bánh quy và trà trong phòng ăn sáng. Simon ban đầu định tới phòng vẽ, nhưng Penelope đã đề nghị một nơi thay thế nào đó mà không có những thứ “bằng vải dệt và đồ gỗ đắt tiền”. Georgie bé bỏng cười với anh, mặt thằng bé lem nhem với một vết mà Simon mong là chocolate. Khi bỏ tấm vải phủ mặt bàn xuống sàn nhà, cùng chiếc khăn ướt họ dùng để lau chỗ trà đổ của Agatha, anh nhớ ra rằng mình và Daphne thường xuyên uống trà ở đây khi đám trẻ còn nhỏ. Thật hài hước khi người ta quên đi những chi tiết như thế. Tuy nhiên khi tan tiệc trà, Colin lại ngỏ ý muốn gặp riêng anh. Rồi họ đồng ý quay lại thư phòng của Simon, và lúc đó Colin kể cho anh nghe về Georgie. Thằng bé không biết nói. Ánh mắt sắc bén. Colin nghĩ nó đang đọc. Nhưng nó không biết nói. Colin xin anh những lời khuyên, và Simon nhận ra mình không biết nói gì. Dĩ nhiên anh đã suy nghĩ về trường hợp này. Nó đã ám ảnh anh mỗi lần Daphne mang thai, thằng cho đến khi từng đứa con bắt đầu tập nói. Anh nghĩ giờ nó sẽ không ám ảnh mình nữa. Sẽ không có thêm đứa bé nào, hay linh hồn nào để yêu thương hết mực... và lo lắng nữa. Tất cả những gì anh nói với Colin là hãy yêu thương đứa bé. Nói chuyện với nó, động viên, dẫn nó đi cưỡi ngựa và câu cá và làm những việc mà một người cha nên làm với con trai mình. Tất cả những việc cha anh chưa bao giờ làm cho anh. Gần đây anh không hay nghĩ về cha mình. Phải cảm ơn Daphne về điều đó. Trước khi họ gặp nhau, Simon đã bị hận thù ám ảnh. Anh đã khao khát được tổn thương cha mình, khiến ông đau khổ như anh từng chịu khi còn nhỏ, với mọi nỗi đau và giày vò khi biết mình bị từ chối và không được mong muốn. Dù cha anh đã chết cũng chẳng sao. Simon khát vọng được báo thù như vậy, và phải cần đến tình yêu, đầu tiên là của Daphne rồi tới lũ trẻ, để ngăn chặn bóng ma đó lại. Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng anh đã tự do, khi Daphne đưa cho anh những lá thư từng được giao phó cho cô. Anh không muốn đốt chúng, cũng không muốn xé bỏ. Anh cũng đặc biệt không muốn đọc nữa. Anh nhìn xuống mớ phong bì, buộc gọn gàng bằng sợi ruy băng đỏ vàng, và nhận ra mình chẳng cảm thấy gì. Không giận dữ, không trống vắng, thậm chí không cả hối hận. Đây là chiến thắng vĩ đại nhất anh từng biết tới. Anh không biết những lá thư đã nằm trong ngăn bàn của Daphne bao lâu. Anh biết cô đã giấu chúng trong ngăn tủ quần áo, và thi thoảng anh lại nhìn trộm một cái, để xem chúng có còn đó hay không. Nhưng ngay cả việc đó cũng đã lắng xuống. Anh quên mất những lá thư – đôi lúc nó cũng xuất hiện trong tâm trí anh – nhưng anh đã quên về sự tồn tại của chúng. Và có lẽ chúng đã vắng mặt trong tâm trí anh nhiều tháng trời khi anh mở ngăn tủ trên ra và thấy Daphne đã bỏ chúng vào đó. Đã hai mươi năm rồi. Mặc dù anh vẫn không có động lực để đốt hay xé bỏ, anh cũng không bao giờ muốn mở chúng ra. Cho tới lúc này. Ồ không đâu. Có thể? Anh nhìn chúng lần nữa, vẫn buộc thành bó. Anh có muốn mở chúng hay không? Liệu có thứ gì trong những lá thưu của cha anh có thể giúp Colin và Penelope nuôi dạy Georgie trải qua thời thơ ấu gian khó không? Không. Không thể nào. Cha anh là người cứng rắn, vô cảm và không biết tha thứ. Ông đã bị ám ảnh bởi tài sản và tước vị đến mức quay lưng lại với đứa con trai dy nhất. Không có thứ gì – không có thứ gì hết – mà ông viết ra có thể giúp Georgie. Simon nhặt chỗ thư lên. Những tờ giấy khô giòn. Chúng bốc mùi cũ kỹ. Ngọn lửa trong lò mới khơi lên. Nóng, sáng chói, và đầy cứu vãn. Anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa tới khi tầm mắt nhòe đi, chỉ ngồi đờ ra đó mấy phút liền, vuốt ve những từ ngữ cuối cùng ông để lại. Họ đã không nói chuyện hơn năm năm trời khi ông mất. Nếu có bất cứ điều gì mà vị công tước già muốn nói lại với anh, nó sẽ ở đây. “Simon?” Anh chầm chậm ngước lên, khó khăn bứt mình ra khỏi sự ngỡ ngàng. Daphne đang đứng nơi ngưỡng cửa, tay cô bám hờ vào mép cửa. Cô đang mặc bộ váy yêu thích màu xanh nhạt. Cô đã mặc nó hàng năm trời, mỗi lần anh bảo cô thay bộ mới, cô lại từ chối. Một vài thứ luôn mềm mại và dễ chịu nhất. “Anh sắp đi ngủ chưa?” cô hỏi. Anh gật đầu, đứng dậy. “Sắp rồi. Anh chỉ – ” anh thông cổ họng, vì sự thật là – anh không chắc mình đang làm gì. Anh còn không chắc mình đang nghĩ gì nữa. “Em thấy sao rồi?” anh hỏi. “Khá hơn. Việc này luôn khá hơn vào buổi chiều.” Cô bước đến vài bước. “Em ăn chút bánh mì, với cả mứt và em – ” Cô dừng lại, cử động duy nhất trên gương mặt là cái chớp mắt mau lẹ. Cô đang nhìn những lá thư. Anh không nhận ra mình vẫn còn cầm chúng khi đứng lên. “Anh định đọc chúng à?” cô nhẹ nhàng hỏi. “Anh nghĩ... có thể... ” Anh nuốt khan. “Anh không biết.” “Tại sao lại là lúc này?” “Colin nói anh nghe về Georgie. Anh nghĩ có thể có thứ gì đó trong này.” Anh nhấc nhẹ bàn tay, giơ mớ thư cao hơn một chút. “Thứ gì đó có thể giúp thằng bé.” Môi Daphne hé ra, nhưng vài giây qua đi trước khi cô có thể nói ra tiếng. “Em nghĩ anh là một trong những người đàn ông tử tế và rộng lượng nhất em từng biết.” Anh bối rối nhìn cô. “Em biết anh không muốn đọc chúng,” cô nói. “Anh thực sự không quan tâm –” “Không, anh có,” cô nhẹ nhàng ngắt lời. “Không đủ để xóa sổ chúng, nhưng chúng vẫn có ý nghĩa nhất định với anh.” “Anh hiếm khi nhớ ra chúng.” Anh nói. Đây là sự thật. “Em biết,” cô vươn ra nắm lấy tay anh, ngón cái vuốt ve nhè nhẹ khớp ngón tay anh. “Nhưng chỉ vì anh bỏ qua cho cha mình không có nghĩa là ông ấy không là gì cả.” Anh không lên tiếng. Anh không biết phải nói gì. “Em không ngạc nhiên nếu cuối cùng anh cũng quyết định đọc thư, nó sẽ có ích cho người khác.” Anh nuốt xuống, rồi bám lấy tây cô như bám lấy sợi dây an toàn duy nhất. “Anh muốn em mở ra không?” Anh gật đầu, im lặng đưa cô xấp thư. Daphne đi ra chiếc ghế gần đó và ngồi xuống, kéo lỏng nút thắt ruy băng. “Mấy lá này cũ hơn à?” cô hỏi. “Anh không biết nữa,” anh thừa nhận. Anh ngồi xuống phía sau bàn. Anh ngồi đủ xa để không thấy những trang giấy. Cô trao anh cái gật đầu thấu hiểu, rồi cẩn thận gỡ dấu niêm phong trên phong bì đầu tiên. Ánh mắt cô chạy dọc hàng chữ – hay ít nhất anh nghĩ thế. Ánh sáng quá mờ khiến anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng anh đã thấy cô đọc thư đủ lâu để biết chính xác cô sẽ có vẻ mặt thế nào. “Ông ấy viết xấu kinh khủng.” cô làu bàu. “Thế à?” Giờ anh nghĩ lại mới thấy, mình hình như chưa hề nhìn thấy chữ viết tay của ông. Lẽ ra anh phải biết. Nhưng không nhớ ra gì cả. Anh chờ một chút nữa, cố không nín thở khi cô lật trang. “Ông ấy không viết ở mặt sau,” cô ngạc nhiên nói. “Không đâu,” Simon nói. “Ông sẽ không bao giờ làm gì có tính tiết kiệm.” Cô ngẩng lên và nhướng mày. “Công tước Hastings không cần tiết kiệm,” Simon đáp khô khốc. “Thật hả?” cô quay lại với trang kế tiếp, lầm bầm, “Em sẽ nhớ khi đi may váy lần tới.” Anh mỉm cười. Anh thích việc cô luôn làm anh cười ngay cả trong những tình huống thế này. Sau vài phút, cô gập lá thưu lại và nhìn lên. Cô ngừng lại một chút, có lẽ để phòng anh muốn nói gì đó, nhưng anh không lên tiếng và cô nói, ” Thực ra nó hơi đần một tí.” “Đần?” Anh không biết mình mong đợi điều gì, nhưng rõ ràng không phải điều này. Daphne hơi nhún vai. “Nó nói về vụ mùa, việc cải tiến cánh phía đông ngôi nhà và những người thuê đất mà ông nghi là lừa đảo.” Cô mím môi vẻ không hài lòng. “Dĩ nhiên là không phải. Miller và ông Bethum ấy. Họ sẽ không bao giờ lừa ai.” Simon chớp mắt. Anh đã tưởng lá thư của cha mình sẽ có lời xin lỗi. Hoặc không thì, nhiều cáo buộc vô lý hơn. Anh chưa bao giờ tưởng được việc cha chỉ gửi cho mình một bảng cân đối tài chính trong lãnh địa. “Cha anh là người đàn ông đáng kinh ngạc.” Daphne nói thầm. “Phải rồi.” “Em đọc lá tiếp theo nhé?” “Nhờ em.” Cô đọc, và nó gần như lá trước, trừ việc đã đến lúc sửa một cây cầu và khung cửa sổ không được làm theo thiết kế. Và tiếp tục như thế. Thuế, chi tiêu, sửa chữa, phàn nàn... Thường xuyên có lời mở đầu, nhưng không có gì riêng tư hơn như cha đang định mở một bữa tiệc tháng tới, báo cho cha biết nếu con muốn tham dự. Thật đáng kinh ngạc. Cha anh không phủ nhận sự tồn tại của anh khi nghĩ anh là một thằng ngốc nói lắp, ông đã xoay sở với sự phủ nhận của chính mình một khi Simon nói năng lưu loát đến mức văn hoa. Ông hành động như thể việc đó chưa hề xảy ra, như thể ông chưa hề ước con trai mình chết đi. “Chúa lòng lành,” Simon nói, vì lẽ ra phải có gì đó chứ. Daphne ngẩng lên. Hử?” “Không có gì,” anh thì thầm. “Đó là lá cuối cùng,” cô nói và cầm lá thư lên. Anh thở dài. “Anh muốn em đọc không?” “Dĩ nhiên rồi,” anh châm biếm. “Có thể nó nói về thuế đất. Hay chi tiêu.” “Hoặc mùa màng thất bát,” Daphne đùa cợt, rõ ràng là cố nín cười. “Hoặc thế,” anh trả lời. “Thuế đất,” cô nói khi đã đọc xong. “Và chi tiêu.” “Mùa màng thì sao?” Cô cười khẽ. “Là mùa bội thu.” Simon nhắm mắt chốc lát, như một cảm giác kỳ lạ chảy trong cơ thể anh. “Kỳ quặc thật,” Daphne nói. “Em tự hỏi sao ông không bao giờ gửi những lá thư này cho anh.” “Ý em là sao?” “Ông không gửi đúng không. Anh không nhớ à? Ông giữ cả lại, rồi đưa cho Đức Ngài Middlethorpe trước khi mất.” “Anh đoán là vì anh ra nước ngoài. Ông không biết gửi đến đâu.” “Ồ phải dĩ nhiên rồi,” Cô tư lự. “Em vẫn thấy thú vị khi ông dành thời gian viết thư mà không muốn gửi cho anh. Nếu em định viết thư cho ai mà em biết là không thể gửi được, thế sẽ là vì em có điều phải nói, một điều rất ý nghĩa mà em muốn họ biết, ngay cả sau khi em chết.” “Một trong số rất nhiều điểm em khác cha anh.” Simon nói. Cô cười buồn. “Em đoán thế.” Cô đứng dậy, đặt những lá thư xuống bàn. “Chúng ta đi ngủ được chưa?” Anh gật đầu và đi về phía cô. Nhưng trước khi nắm tay cô, anh cúi xuống, gom những lá thư lại và ném vào lò lửa. Daphne thở dài nho nhỏ khi quay lại đúng lúc, nhìn thấy chúng cháy đen và lụ dần. “Chẳng đáng giữ lại,” anh nói. Anh cúi xuống hôn cô, một cái trên mũi và một cái vào miệng. “Đi ngủ thôi.” “Anh định sẽ nói gì với Colin và Penelope?” Cô hỏi khi họ tay trong tay bước lên cầu thang. “Về Gergie ư? Giống điều anh đã nói với họ lúc trưa.” Anh hôn cô lần nữa, lần này vào lông mày. “Hãy yêu thương thằng bé. Đó là tất cả những gì họ làm được. Nếu nói được nó sẽ nói. Không nói thì sẽ không nói. Nhưng cả hai trường hợp đều sẽ ổn thôi, miễn là họ yêu thương thằng bé.” “Anh, Simon Arthur Fitzranulph Basset, là người cha rất tốt.” Anh cố không tự kiêu. “Em quên mất Henry rồi.” “Gì cơ?” “Simon Arthur Henry Fitzranulph Basset.” Cô thở phì phì. “Anh có nhiều tên quá đấy.” “Nhưng không quá nhiều con.” Anh dừng bước và kéo cô về phía mình, để họ đối mặt với nhau. Anh đặt nhẹ một tay lên bụng cô. “Em có nghĩ chúng ta làm lại lần nữa được không?” Cô gật. “Miễn là em có anh.” “Không,” anh nói nhẹ. “Miễn là anh có em.”