Bởi vì nhớ anh, liền đến tìm anh. Vương Nhất Bác để hai hộp bánh xuống, xoa xoa hay tay vào nhau rồi vươn ra chạm vào tay Tiêu Chiến. Tay cậu rất lạnh làm anh giật mình một chút, nhưng rồi cũng không rút ra, ngoan ngoãn cho cậu nắm. Vương Nhất Bác nắm hai bàn tay be bé của anh, kéo anh lại gần cậu hơn một chút, duỗi hai chân ra như muốn nhốt anh lại trong lãnh địa của cậu vậy. Vương Nhất Bác vẫn ngồi như thế, ngửa cổ nhìn anh, đôi mắt dịu dàng: - Tiêu Chiến, anh đừng giận nữa. Tiêu Chiến mạnh miệng mềm lòng, nhìn Vương Nhất Bác bày ra khuôn mặt cún thì cơn giận đã không có tiết tháo xẹp xuống lâu rồi: "Tôi không giận." Tiêu Chiến cảm nhận được tay Vương Nhất Bác có vài vết chai, tay cậu lớn hơn tay anh nhiều, ngón tay rất dài cũng rất lớn. Cậu cứ nắm tay anh như thế không buông làm anh có chút ngượng ngùng, khí thế cũng giảm xuống vài phần. Cậu Vương được một tấc lại muốn tiến lên một thước, kéo anh lại gần cậu, vùi đầu vào bụng anh, ôm chặt. Thầy Tiêu không đẩy cậu ra, dùng hai bàn tay ấm áp của anh, ấp vào hai cái tai đang lạnh buốt của cậu. Cho đến khi buông ra, Vương Nhất Bác hai mắt long lanh ngẩng đầu nhìn anh như vui vẻ như cún con: - Năm nay ngoài người nhà ra thì em là người là người đầu tiên anh gặp đúng không? - Ừ? - Em ngồi ngoài này nhìn thấy anh đứng trong sân xem pháo hoa. - Sao cậu không nói trước? Trời sương xuống như thế, cổ họng thì không khỏe, thích hành hạ bản thân thế à? Vương Nhất Bác cười cười: "Nhìn thấy anh là em vui lắm, có thể vui cả mấy ngày sau nữa. Nên chắc đến lúc anh lên lại thành phố thì em sẽ không quay lại đây nữa." Tiêu Chiến nhìn đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn nháy lấp lánh, so với pháo hoa vừa rồi còn rực rỡ hơn. Tiêu Chiến rút một tay ra, vuốt lên má Vương Nhất Bác, đôi bàn tay ấm áp của anh an ủi gò má cậu đang lạnh lẽo vì sương: - Đừng trẻ con nữa, giờ lại đi về à? Đêm muộn lắm rồi. Thuê phòng ở một đêm đi? Sáng mai hẵng về lại nhà được không? Vương Nhất Bác cọ cọ vài tay anh, lại nói: "Anh! Ra tết đi hẹn hò nhé?" Tiêu Chiến cạn lời: "Nghiêm túc một chút đi, giờ cậu định thế nào? Chẳng lẽ lại đi bốn tiếng nữa về à?" - Em đang rất nghiêm túc, anh đồng ý không? – Vương Nhất Bác túm lại cái tay vẫn còn cứ sờ sờ mặt mình lại. Tiêu Chiến ngại, đưa mắt nhìn ra chỗ khác: "Ừ, hẹn hò thì hẹn hò." Vương Nhất Bác cười, kéo tay anh lên hôn một cái vào mu bàn tay: "Hứa rồi đó." Tiêu Chiến ngượng chín mặt, rút tay ra: "Thôi đừng về nữa, đứng dậy dắt xe đi, nhớ nhẹ nhàng thôi." Vương Nhất Bác còn chưa hiểu Tiêu Chiến muốn làm cái gì đã thấy anh mở cổng ra, nhìn cậu: - Ngây ra cái gì, đi vào đây! Tiêu Chiến đi vào nhà trước. Phòng khách đã tắt điện rồi chỉ còn ánh sáng từ đèn nháy treo trên cầu thang. Anh đi lên tầng thám thính tình hình, chắc chắn là ba mẹ anh đã đi ngủ rồi mới đem Vương Nhất Bác giấu vào phòng mình. Vương Nhất Bác đứng giữa phòng Tiêu Chiến còn cảm thấy không chân thực. Tiêu Chiến anh ấy quả thật là không biết sợ là gì. Cậu còn đang ngẩn ngơ thì điện thoại trong túi quần rung rung, may là vì đến gặp anh nên cậu đã để chế độ im lặng tránh anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Vương Nhất Bác không nhận điện thoại, từ chối rồi nhắn tin. Tiêu Chiến từ ngoài đi vào phòng, xách theo đôi giày của cậu, mắng nhỏ: - Lại còn bỏ giày bên ngoài, ba tôi mà phát hiện đánh gãy chân cả hai đứa bây giờ! Vương Nhất Bác cũng thì thào theo: "Em quen thế, sợ bẩn nhà anh." Tiêu Chiến để giày của cậu vào góc phòng, đi vào nhà tắm một lúc rồi lại đi ra, thấy Vương Nhất Bác đã cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh ngẩn người rồi: - Cởi áo ra sao không chui vào chăn? Đi xúc miệng, không có bàn chải cho cậu đánh răng đâu. Vương Nhất Bác gật đầu, đứng dậy đi vào nhà tắm, lúc đi qua anh còn nói nhỏ: "Em để quên hai hộp bánh anh cho ở bên ngoài rồi!" Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái rồi cũng nhận mệnh ra ngoài lấy đồ vào, cho vào trong tủ lạnh. Lúc anh quay về phòng thì Vương Nhất Bác đã leo lên giường đắp chăn đến cổ rồi. Tiêu Chiến dọn dẹp một chút, chắc chắn không có manh mối để lại khi anh mang người giấu trong phòng mình mới yên tâm thay quần áo ngủ. Vương Nhất Bác chờ mãi không thấy Tiêu Chiến lên giường, ngó đầu ra thì thấy anh đang đứng trầm ngâm trước cửa phòng không biết đang làm gì. Một lúc sau mới thấy Tiêu Chiến thở dài, bấm khóa cửa bên trong, lên giường. Vương Nhất Bác hỏi: "Anh nghĩ gì thế?" Tiêu Chiến vặn nhỏ đèn đọc sách trên đầu giường, chẹp miệng: "Nghĩ cậu biết cách leo lên giường của tôi thật." Vương Nhất Bác tủm tỉm cười, co người nhường chỗ cho Tiêu Chiến nằm: "Là anh kéo em vào mà." - Được rồi, nghe này, bình thường mùng 1 tết ba mẹ tôi sẽ dậy lúc 7 giờ, nên là cậu có 5 tiếng để ngủ. Đợi trời sáng liền đi về, bị phát hiện liền tiêu đời. - Em biết rồi, em đặt báo thức. - Ừ, ngủ đi. Vương Nhất Bác nằm rất lâu không ngủ được, bắt đầu quay qua gọi gọi: - Tiêu Chiến. Tiêu Chiến à. Vương Nhất Bác không nhận được câu trả lời, hình như anh ngủ rồi, cậu nhẹ nhàng lại gần một chút gọi tiếp: "Thầy Tiêu ơi." Tiêu Chiến nằm im, Vương Nhất Bác tiếp tục lấn tới, cả cơ thể dán sát tới nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh rồi, miệng đặt sát tai anh, thì thào: "Thầy Tiêu ngủ rồi à? Thầy Tiêu ơi." - Làm sao bây giờ, em không ngủ được thầy Tiêu ạ. Vương Nhất Bác chống một tay lên, nương nhờ ánh đèn đầu giường mờ ảo nhìn ngắm khuôn mặt đẹp như tượng tạc của thầy Tiêu, đưa tay lên sờ sờ. Động tĩnh như vậy mà Tiêu Chiến không có phản ứng làm Vương Nhất Bác lại to gan thêm một tý, không biết trong mơ Tiêu Chiến có thấy ngứa không? Vương Nhất Bác ghé mặt cậu lại gần mặt anh, nói nhỏ: " Thầy Tiêu, em muốn có lì xì." Vương Nhất Bác nín thở hôn lên khóe môi Tiêu Chiến một cái, làm xong chuyện xấu vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục thơm thơm lên khuôn mặt anh mấy cái. Da anh thật mềm, môi cũng ấm, người anh thì thơm. Vương Nhất Bác nằm xuống chùm chăn lên, vùi đầu vào vai Tiêu Chiến, trong lòng cậu sướng đến nở hoa. - Em thích anh lắm. Yêu anh lắm. Cậu Vương ăn được đậu hũ mềm thỏa mãn tinh thần bắt đầu vù vù ngủ. Tiêu Chiến trở mình ôm lấy Vương Nhất Bác, ép chăn phía sau lưng cho cậu, nghĩ thầm, tên lưu manh này chiếm tiện nghi anh nãy giờ, anh cũng ôm lại một cái nếu không thì bị thiệt mất! Vì có người ôm ngủ rất là ấm, nên buổi sáng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác oanh liệt ngủ đến hơn 8 giờ. Tiêu Doanh bên ngoài gõ cửa đánh thức Tiêu Chiến dậy anh còn mơ màng ôm chặt người trong lòng thêm một chút, mất một lúc mới nhớ ra tiêu đời rồi. Vương Nhất Bác thì khỏi nói, so với Tiêu Chiến thì ngủ say hơn, lại còn không hề có cảm giác tai họa ập đến, chùm chăn qua đầu ngủ tiếp. Tiêu Chiến ở trong phòng nói vọng ra: - Đợi chút, anh đánh răng. Tiêu Chiến đánh răng, đảo mắt nhìn mình trong gương mấy lượt, nhếch mép cười nhổ bọt trong miệng ra. Lúc ra ngoài, Tiêu Chiến nhìn về phía giường một cái, quyết định nuông chiều, không gọi Vương Nhất Bác dậy. Bình thường không có ai tự dưng vào phòng anh, mẹ cũng không vào. Phòng đều là anh tự dọn dẹp, anh đi làm thì khóa cửa, đóng bụi cũng không cần ai dọn dẹp giúp. Vậy nên Vương Nhất Bác ở đây tạm thời vẫn an toàn. Tiêu Chiến xuống bếp giúp mẹ làm cơm sáng, mùng một tết nhà anh sẽ ăn cơm lúc 9 giờ sáng sau đó đi chúc tết họ hàng. Còn anh có đi hay không thì chưa chắc. Ba Tiêu từ bên ngoài đi vào ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa gắp một ít giá đỗ cho vào miệng nhai nhai, nhìn Tiêu Chiến, hỏi: - Xe bên ngoài của ai đấy? Tiêu Chiến xới cơm vào bát, đặt xuống trước mặt ba: "Của bạn con, nó để nhờ xe ở nhà mình." Ba Tiêu gật đầu, cũng chẳng hỏi thêm gì. Tiêu Chiến tốt tính có nhiều bạn bè. Nhưng mà tính anh lành quá, rủ đi uống rượu, đi bar không chịu đi, suốt ngày trạch ở nhà nên ba mẹ Tiêu còn tưởng Tiêu Chiến không có bạn. Tiêu Doanh và Tiêu Vũ mặc quần áo mới ngồi vào bàn ăn còn toe toét cười: - Anh Chiến Chiến, Tiểu Vũ mặc váy có xinh không anh? Tiêu Chiến cười cười, xoa đầu em: "Xinh lắm, xinh nhất luôn." Hai em nhỏ rất háo hức đi chúc tết đầu năm. Truyền thống nhà anh cũng chỉ là tập trung ở nhà ông bà nội gặp các cô bác họ hàng, những người trẻ sẽ đi sang nhà họ hàng khác để thăm hỏi, tầm tuổi như ba Tiêu thì chỉ ngồi nhà đánh cờ thôi. Tiêu Chiến có đi hay không thì ba Tiêu cũng không có ý kiến. Tiêu Chiến ăn được vài miếng nói mình no rồi, nói xong liền chạy lên phòng. Tiêu Chiến lột chăn của Vương Nhất Bác ra, con heo này sao vẫn chưa chịu dậy nữa vậy? - Này, Vương Nhất Bác, cậu có dậy hay không thì bảo? Vương Nhất Bác nhíu mày mở mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em khó chịu."