Vu Đồng sờ lên má Phương Thành, hai mắt rủ xuống, khóe môi nhếch lên, cô có thể cảm nhận được dòng máu trong mũi đang dừng chảy. Đợi đến khi đã dễ chịu, khôi phục trạng thái bình thường rồi, cô mới ngẩng lên lén nhìn Phương Thành, vừa nhìn, cô đã bị dọa vội vàng bỏ tay ra, mũi chân đang kiễng cũng hạ xuống. Vu Đồng lui về phía sau một bước, cô hắng giọng: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì. . .” Đôi mắt thâm thúy của Phương Thành nhìn Vu Đồng với vẻ hơi nghiêm nghị, thay đổi dáng vẻ ôn hòa lễ độ thường ngày trước mặt mọi người. Phương Thành nói với vẻ nghiêm trọng: “Trước bàn dân thiên hạ, cô. . .” Vu Đồng quét qua mấy người đứng cạnh Phương Thành, người nào người nấy đều đang há hốc mồm, mặt cô không đổi sắc, nhưng ánh mắt thì đã trợn to vì hoảng hốt. Chẳng phải cô chỉ sờ mặt của anh thôi hay sao, làm gì mà như ức hiếp con trai nhà lành không bằng. Vu Đồng: “Tôi biết anh đã về nên mới kích động, tôi được tự cứu rồi, nên tôi. . .” “Sao cô biết tôi về?” Vu Đồng nhíu mày: “Trước đó đã nói rồi mà, cảm ứng tâm điện.” Thật đúng là may mắn mà có ‘cốt liên’, lúc vừa mới tỉnh ngủ, cô còn ngơ ngác ngái ngủ chưa dám chắc, đến khi nói chuyện với thầy Vương, cái cảm ứng chỉ đường trong đầu cô được tự động mở ra, cảm nhận được Phương Thành đang ở rất gần, lúc ấy tâm trạng của cô vô cùng kích động, nhiệt huyết dâng trào. “Khụ khụ —Tiểu Phương này, bọn tôi vào trước đây, hai người cứ nói thong thả.” Một thầy giáo già đứng cạnh Phương Thành cười nói, mấy người khác cũng nhìn hai người, cười phụ họa gật đầu. “Vâng, thầy Chu, lát nữa em sẽ nói tỉ mỉ với thầy sau.” Phương Thành xoay người nói lễ phép. Nhóm sáu người theo giáo sư Chu đi vào tòa nhà, dưới đèn đường vàng vọt chỉ còn lại Phương Thành và Vu Đồng, đương nhiên, còn có cả Lã Mông Dương. Lã Mông Dương nhảy ra: “Sao lại là cô? Sao cô dám sờ mặt thầy tôi?” Vu Đồng nhìn cậu: “Sờ tí thì sao.” “Mặt thầy tôi có thể sờ bừa bãi à?” “Tôi sờ một cái thì anh ta sẽ rụng mất miếng thịt à?” Phương Thành mở miệng ngăn hai người cãi nhau: “Được rồi, Mông Dương, cậu cũng đi đi.” Lã Mông Dương bĩu môi nghe lời: “Vâng.” Lúc đi qua Vu Đồng, cậu vẫn không quên trừng mắt lườm cô, Vu Đồng đương nhiên cũng không chịu thiệt thòi lườm lại. Phương Thành chăm chú nhìn Vu Đồng và tờ khăn giấy nhét trong mũi cô, ánh mắt anh lướt qua quần áo của cô, trên đó vẫn còn dính vết máu. Phương Thành hỏi: “Cảm ứng tâm điện?” Vu Đồng gật đầu. “Tự cứu?” Vu Đồng tiếp tục gật đầu. “Chỉ cần sờ một chút là tôi được tự cứu rồi?” Vu Đồng bị anh hỏi khiến hơi mất tự nhiên: “Anh nghiêm túc như vậy làm gì, tôi cũng có thật sự muốn sàm sỡ anh đâu, tình hình lúc đó khẩn cấp, tôi cũng bất đắc dĩ mà.” Phương Thành lại hỏi cô: “Không phải trong điện thoại cô nói cô sắp chết hay sao? Sao tôi không biết một người hấp hối lại có thể dùng tốc độ chạy nước rút năm mươi mét để chạy đến trước mặt tôi nhỉ.” Vu Đồng đáp: “Tốc độ bình thường của tôi còn gấp đôi vừa nãy ấy chứ.” Phương Thành liếc cô một cái, không định đấu khẩu với cô nữa, anh cất bước đi lướt qua người cô. Vu Đồng lại đuổi theo anh: “Có phải anh vẫn không tin đúng không? Tôi thật sự không lừa anh mà, mặc dù chuyện này không thể dùng khoa học để giải thích, nhưng. . . . . .” Đột nhiên, “Bịch” một tiếng. Tiếng líu ríu của Vu Đồng sau lưng Phương Thành im bặt, anh quay lại nhìn, Vu Đồng đã ngã trên mặt đất. Lúc mơ hồ trước khi Vu Đồng ngất xỉu, cô chỉ nhớ gương mặt của Phương Thành được phóng to trước mặt cô. Cô buồn thối ruột, quả nhiên máu mũi không thể chảy nhiều. Mất máu quá nhiều, vừa rồi lại còn đắc ý chạy nhanh, hoàn toàn không có bước đệm, bây giờ bị ngất xỉu cũng đáng đời. Sau đó, mắt Vu Đồng tối sầm lại, không còn ý thức. * Phương Thành trở lại phòng làm việc, Lã Mông Dương liếc anh, tiện thể nhìn ra sau anh, không thấy bóng dáng Vu Đồng đâu. Lã Mông Dương tò mò hỏi: “Thầy, cô gái kia không bám dính thầy nữa ạ?” Phương Thành thở dài, thản nhiên nói: “Ngất rồi.” “Dạ? Ngất ấy ạ?” Lã Mông Dương không thể tưởng tượng nổi: “Em vừa mới nhìn thấy cô ta nhảy nhót tưng bừng mà.” Phương Thành mệt mỏi day day mi tâm cười khẽ, nhìn cô nhỏ con vậy mà nặng thật, vừa rồi anh bế cô nặng trĩu cả người. Phương Thành bất đắc dĩ cười: “Mấy năm nay chưa có ai phải vào phòng y tế của tòa nhà, không ngờ cô ấy lại là người đầu tiên.” “Cô ta nhìn vậy mà ngất thật ấy ạ.” Lã Mông Dương chậc chậc nói. Thầy Vương ở bên cạnh hỏi: “A Thành, sao hôm nay cậu đã về rồi?” Phương Thành cười khẽ một tiếng: “Em muốn về sớm một chút, phòng mình còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.” Lã Mông Dương thầm nói: Trước kia đâu thấy thầy vội như vậy, còn không phải về vì. . . Thầy Vương ngừng lại việc đang dở tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thành, giọng nói già nua khàn khàn: “A Thành này, Vu Đồng chờ cậu ở đây cả ngày đó, cũng không biết có chuyện gì quan trọng không, đợi cô ấy tỉnh lại thì cậu nói chuyện hẳn hoi với cô ấy xem.” Phương Thành cụp mắt khẽ gật đầu. Lã Mông Dương sững sờ: “Ông giáo Vương, thầy cũng biết tên cô gái đó ạ?” Thầy Vương điềm đạm cười một tiếng: “Thầy cậu cũng biết đó.” “Thầy cũng biết ạ?” Lã Mông Dương nhìn về phía Phương Thành. Phương Thành gật đầu. Buổi trưa hôm nay Vu Đồng đã gào thét trong điện thoại tự giới thiệu bản thân với anh một phen, anh không muốn biết cũng phải biết. Thầy Vương bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, tiếp tục làm công việc đang dang dở, hiệu quả cách âm ở đây không tốt, mấy lời Vu Đồng rống lên hồi trưa thầy Vương đều nghe thấy hết, ông còn nghĩ không biết có phải Vu Đồng đang theo đuổi Phương Thành hay không. Lã Mông Dương nhìn Phương Thành không chớp mắt, một lát sau cậu mới nhận ra có chỗ sai sai: “Thầy ơi, áo khoác thầy đâu?” Phương Thành cúi đầu nhìn lại mình: “Để lại cho Vu Đồng rồi.” Biểu cảm của Lã Mông Dương hơi vi diệu, cô nàng Vu Đồng này có thể coi là giống cái duy nhất có tiếp xúc thân thể với thầy cậu trong hai năm qua đó. Điều này khiến Lã Mông Dương không thể không liên hệ hành động kì quái mấy ngày trước của thầy cậu với Vu Đồng. Lã Mông Dương há hốc mồm, không thể nào. . . . . . Phương Thành đặt tài liệu và cặp trong tay xuống, anh đi vào phòng, mở tủ đồ thay áo khoác trắng ra, lúc xoay người, tầm mắt anh vô tình đảo mắt qua thùng rác, bên trong đầy khăn giấy. Anh giật mình chậm rãi ngồi xuống, một tay chống đầu gối, nhíu mày nhìn những tờ khăn giấy dính máu trong thùng rác. Dựa theo lượng chảy máu mũi của một người bình thường, có phải chỗ này hơi nhiều quá rồi không. Phương Thành buộc túi rác lại, cầm đi ra ngoài. Lã Mông Dương thấy anh đi ra ngoài liền hỏi: “Thầy đi đâu vậy?” “Đi vứt rác.” “Buổi sáng em mới đổi túi rác mà, nhanh đầy vậy ạ?” “Ừ.” Phương Thành đi được mấy bước liền ngoảnh đầu lại điềm đạm nói: “Thầy Vương, Mông Dương, cũng không còn sớm nữa, hai người cứ về trước đi, lát nữa em quay lại khắc phục hậu quả là được.” Lã Mông Dương duỗi lưng một cái: “Vâng, vất vả cho thầy rồi.” Thầy Vương cười nói: “Việc tôi đang dở cũng sắp xong rồi, lát nữa đi.” Phương Thành gật đầu, khẽ cười đi ra ngoài. * Phương Thành cầm theo túi rác đi đến góc ngoặt, thùng rác lớn chắc là đã được lao công vứt rồi, Phương Thành đành phải xuống dưới lầu. Ra đến ngoài tòa nhà, gió buốt lạnh run, anh đi mấy bước đến chỗ thùng rác lớn vứt túi rác vào rồi nhanh chóng quay trở lại. Quay lại cao ốc, anh đứng lặng ở cửa ra vào một lát, bên ngoài lạnh như vậy, anh mặc áo len cộng thêm một áo khoác trắng mà vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng Vu Đồng ngày nào cũng chỉ mặc mấy đồ phong phanh mà dáng vẻ không hề thấy lạnh chút nào. Phương Thành không lên trên ngay mà đến phòng y tế, đẩy cửa ra, Vu Đồng đang nằm trên giường bệnh đơn, sắc mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt. Vừa rồi ở bên ngoài trời tối nên anh cũng không để ý sắc mặt cô lại kém đến vậy. Phương Thành bước vài bước lại gần nhìn cô đang há miệng thở, có lẽ bởi vì giấy ăn đang nhét trong mũi nên cô hô hấp không thoải mái, anh cúi người giơ tay rút giấy ăn ra cho cô. Phương Thành tỉ mỉ nhìn máu dính trên tờ giấy ăn, là chân huyết. (true blood) Anh ném tờ giấy vào thùng rác, vào toilet rửa tay, sau đó quay lại bên giường ngồi xuống ghế, cầm vải bông thấm chút nước chấm lên môi Vu Đồng. Vu Đồng vô thức quờ tay xốc oác khoác của Phương Thành đang đắp trên người ra, sau đó lại yên lặng. Phương Thành cười, đây là chê nóng à? Anh giơ tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay Vu Đồng, quả thực là nóng thật, nhiệt độ cao hơn người thường rất nhiều, mấy lần trước cũng là cảm giác này. Anh lại sờ trán của cô, nhiệt độ bình thường, anh nhíu mày buông tay. “Vu Đồng. . .” Anh nhìn cô chằm chằm, thì thầm tên của cô. Một cô gái thần bí, khó hiểu thấu. Hai mắt Vu Đồng vẫn nhắm chặt, lông mi cô bỗng động đậy, hẳn là đang mơ thấy gì đó. Cô nói mớ: “Phương Thành. . . Khốn kiếp. . .” “Tôi không muốn. . . chảy máu cam. . .” Phương Thành nghe vậy liền bật cười, nằm mơ vẫn không quên mắng anh à. * Vu Đồng chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một màu trắng xóa, ánh đèn hơi chói mắt, cô nhìn bốn phía gượng ngồi dậy, chỗ này nhìn có vẻ giống bệnh viện, nhưng không phải bệnh viện. Cô nheo mắt cảm nhận, Phương Thành đang ở. . . phía trên? Vậy nên cô vẫn đang ở chỗ làm của Phương Thành? Vậy chỗ này hẳn là phòng y tế. Vu Đồng cảm giác trên người nặng nề, cô cụp mắt nhìn chiếc áo khoác màu đen đang đắp trên người. Cô cẩn thận nghĩ, hình như là của Phương Thành, hôm nay cô có thấy anh mặc. Vu Đồng nhíu mày cười một tiếng, coi như anh ta vẫn còn chút thân sĩ, vẫn còn chút quan tâm, không có trông thấy cô ngất xỉu mà vẫn sống chết mặc bay. Cơ mà. . . . . . Áo này cũng nóng quá rồi đấy. . . Cô không thích. Vu Đồng xuống giường, xỏ giày, ôm áo khoác trong ngực đi tìm Phương Thành. * Người ở tầng này có lẽ đã tan làm hết rồi, Vu Đồng đi thang máy tới tầng ba, bước chân của cô rất nhẹ, cô muốn dọa Phương Thành một chút. Ai ngờ cô vừa mới trốn ở ngoài cửa, giọng nói nhã nhặn của Phương Thành đã truyền đến. “Tỉnh rồi à? Vẫn chưa về à?” Vu Đồng thò đầu ra, xấu hổ hắng giọng, cô tựa lên cạnh cửa liếc trộm anh: “Cảm ơn anh.” Giọng nói hơi mất tự nhiên. “Không cần đâu.” Phương Thành thản nhiên. Vu Đồng bĩu môi: “Đồng nghiệp của anh đã tan làm hết rồi, sao anh còn chưa về?” Phương Thành quay sang liếc cô một cái, anh khẽ cười, giọng bình tĩnh: “Không phải hồi vừa vẫn còn oan gia nằm ở phòng y tế hay sao, tôi đi rồi thì ai trông coi cô ấy.” Vu Đồng ngắm nhìn gương mặt cười dịu dàng của Phương Thành được làm nổi bật dưới ánh đèn, khóe môi anh khẽ nhếch lên, sườn mặt tinh tế, trái tim cô không khỏi đập thình thịch. Đệt! Đừng cười nữa! Vu Đồng sờ lồng ngực mình, trái tim lại bắt đầu đập nhanh bất thường. “Áo để ở đây nhé, tôi đi đây!” Còn chưa dứt lời, Vu Đồng đã quay người chạy mất. Phương Thành lại ngẩng đầu lên, ở cửa ra vào đã không còn ai. Anh xem giờ, thở dài, dọn dẹp một chút rồi về nhà.