*Tại phòng của Thiên Nam* Anh đang ngồi trên ghế , tay chống lên bàn, vẻ mặt dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Trong tâm trí của anh , giờ đây chỉ có hình bóng của cô bé học sinh Nguyệt Dương, anh cũng không hiểu tại sao mình lại nghĩ về cô bé đó, một người con gái để lại một cảm xúc khó tả trong anh, đến chính bản thân anh cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì. ...Toàn bộ căn phòng dường như chìm trong tĩnh lặng... Cộc cộc tiếng gõ cửa vang lên phá tan không gian tĩnh lặng của căn phòng. Nguyệt Dương cầm tờ sơ đồ lớp bước vào một mình, Ngọc Anh đứng chờ ở bên ngoài hành lang. Nó bước vào theo cách không mấy thoải mái, cứ một tẹo lại trút giận xuống nền. Thiên Nam không khỏi bật cười trước sự trẻ con của nó. - Em mà dẫm nữa là hư sàn của tôi đấy, lúc đó em không bồi thường được đâu. - Nếu hư sàn thì lỗi cũng không phải do em đâu thưa thầy_ nó đáp lại kèm theo đó là ánh mắt chứa đầy uất hận. _ Không phải do em thì còn ai vào đây nữa_ Thiên Nam vui vẻ đáp lại - Ngoài em ra thì vẫn còn một người nữa đấy ạ_Nó nói nhưng mặt vẫn không thèm nhìn Thiên Nam dù một lần. -Ý em nói là tôi à?_ Thiên Nam ngờ vực hỏi lại. - Là thầy tự nhận thôi ạ, em chưa nói gì đâu nhé !_nó thích thú. -Em..._ Thiên Nam bực mình không nói được lời nào "trần đời sao lại có cô bé ngang ngược đến vậy chứ"- Thiên Nam nghĩ thầm. - Thầy cầm giúp em tờ sơ đồ lớp với ạ_nó vào thẳng chủ đề. - Được thôi, em hãy để nó lên bàn làm việc của thầy. _sau câu nói của Thiên Nam, nó xoay người đến bàn làm việc, một cảnh tượng hiện ra trước mắt nó, trên bàn toàn những giấy tờ bừa bộn.Nó đưa mắt nhìn xung quanh, nào là giấy, nào là vỏ các loại."thật hết chịu nổi con người này mà" nó lắc đầu ngán ngẩm. Đặt tờ sơ đồ lớp lên bàn một cách ngay ngắn, nó quay ra tính bước ra khỏi phòng thì...*soạt*... nó dẫm phải một cái nilon nào đó, nó bực bội định cho người kia một trận thì từ sau vọng lại tiếng nói của ai đó: - À, em khoan hãy về, ờ, phòng thầy hơi bừa bộn, em có thể giúp thầy dọn dẹp nó được không_ Nhờ nó mà Thiên Nam đã tìm ra cách hành hạ nó, anh nhìn nó với ánh mắt gian tà. Còn về phần nó, sau khi nghe xong đã nhất mực từ chối, tưởng mình sẽ thoát khỏi cái "của nợ" này nhưng nào ngờ lại nhận được một câu nói khá đau lòng:" Đó là lệnh, không phải sự nhờ vả."Khỏi nói nó tức như thế nào khi nghe một câu củ chuối từ ông trẻ Thiên Nam. Dậm chân một cái thật mạnh, nó đem bộ mặt tức giận ra chỗ Ngọc Anh. Vừa thấy con bạn bước tới, Ngọc Anh vui vẻ kéo tay nó: - Xong rồi à, giờ chúng ta về thôi._ Nguyệt Dương không di chuyển, thấy vậy, Ngọc Anh lo lắng: - Mày bị sao thế, không về à mà còn đứng đây, hay có chuyện gì xảy ra à, hay thầy giáo..._ biết mình nhỡ mồm, Ngọc Anh im bặt. - Mày nghĩ đi đâu thế hả, hắn ta thì làm sao.. hừ, thật là bực mà._ Nó tức giận, trút thẳng lên đầu con bạn. - Huhuhu... mày bắt nạt tao, tao có làm gì mày đâu_ Ngọc Anh vờ khóc. - Thôi thôi, cho tao xin, giờ mày về một mình nha._ Nó đổi chủ đề - Sao lại thế, mày không về cùng tao à, mày giận tao à?_ Ngọc Anh thất vọng - không phải thế, mày nghe tao nói, tên thầy giáo bắt tao phải ở lại dọn phòng cho hắn, còn nói là mệnh lệnh nữa, tao hết cách rồi... nó thở dài - Vậy mà mày không nói sớm làm tao cứ tưởng... - mày thôi ngay cái kiểu ảo tưởng sức mạnh đi tao nhờ. Thôi tao vào đây, mày về trước đi. - ừ, tao về đây._ nhìn theo bóng dáng Ngọc Anh khuất hẳn, nó mới vào phòng Thiên Nam bắt đầu công việc của mình. Trong thời gian nó dọn phòng khá là vất vả thì lại có một người thư giãn, an nhàn trên ghế. Thiên Nam ngồi nhìn nó một cách chăm chú, từng hành động cử chỉ anh đều nắm gọn trong lòng bàn tay. Càng nghĩ càng thấy tức, một lát sau, trong đầu nó hiện ra một í tưởng "cơ hội tốt để bán thông tin đây, lần này tôi sẽ cho anh biết hậu quả khi chọc giận Nguyệt Dương tôi". Vừa dọn, nó vừa tham quan phòng của Thiên Nam, dọn đến gần giường ngủ, nó thoăn thoắt thu gom đồ xong quanh vào thùng rác. Kết thúc cong việc, nó ngắm ngía chiếc giường, một sức hút mạnh mẽ nào đó đã đưa nó đến bên chiếc giường. Nó thư thái thả người xuống chiếc giường êm ái mà không lo bị Thiên Nam phát hiện, bởi cách một bức tường. Chắc do mệt mỏi quá, cộng thêm sự êm ái của chiếc giường, nó thiếp đi lúc nào không hay. - Thiên Nam ngồi bên ngoài mãi không thấy nó ra *đi vào xem thử* nó đang ngủ trong tư thế rất đẹp, hai chân để lung tung, người thì xoay hết nửa chiếc giường. Anh nhìn mà không khỏi có cái suy nghĩ "không biết đây có phải là con gái không nữa". Nhẹ nhàng, anh đến bên cạnh giường, ngồi xuống ngắm nó ngủ... "chắc mình hơi quá rồi thì phải, có vẻ cô bé khá mệt". ...Chợp tối, nó tỉnh dậy, thấy Thiên Nam nhìn mình, nó mới choàng dậy hốt hoảng. - Em sao thế, không cần hấp tấp vậy đâu, tôi có thu tiền thuế giường đâu mà sợ._ Giọng anh ấm áp - Không phải! là tôi lo trời tối rồi, tôi chưa có xin phép bố mẹ nữa mà._ nó giải thích - À về chuyện đó thì tôi có goi điện nói giúp em rồi. giờ tôi đưa em về._ Thiên Nam không nỡ để nó về một mình - Vậy cảm ơn thầy trước_ đây là lần đầu tiên nó nói cảm ơn với người khác như vậy. Về tới nhà, nó chạy một mạch vào và cũng không quên chào Thiên Nam một tiếng...