Thâu Thiên
Chương 39 : Núi rừng
Thâu Thiên
Tác giả: Huyết Hồng
Chương 39: Núi rừng
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: vipvandan
Đả tự: Thụy An An -
Vào trong rừng, đã là ngày thứ 3.
Tinh thần hưng phấn, Vật Khất trèo lên một cái cây cao gần 200 trượng nhìn xa, chỉ thấy một cánh rừng đen ngòm vô cùng vô tận, thủy khí nhờ nhờ xoắn lấy hắn, khiến ọi bụi bặm vào côn trùng tránh xa, quần áo hắn mặc lúc đi với mới nguyên.
Dưới gốc cây lớn, Liễu Tùy Phong đang nhăn nhó nhìn xác đám hộ vệ của mình.
Vừa này Liễu Tùy Phong muốn uống nước, hộ vệ này mang túi da đi đến con suối cách trăm trượng để lấy nước, một con ếch nhiều màu trán có vài cái mụn thịt mà chi to bằng đầu ngón tay tấn công hắn, con ếch đó nhảy lên, phun hắc khí vào hắn, hắn với tu vị hậu thiên mà chỉ kịp kêu một tiếng rồi chết.
Liễu Tùy Phong còn chưa kịp đến chỗ hộ vệ đó để nhét thuôc giải độc thì hắn đã chết, con ếch đó đã nhảy về suối, mắt tròn xoe nhìn bọn họ, kết quả bị Liễu Tùy Phong đánh chết. truyện copy từ
Chỉ 3 ngày mà Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên đã mất đi hơn 30 người, hơn nữa đều là những cái chết kì quái. Liễu Tùy Phong xót xa, đây đều là những tâm phúc của cha hắn, hắn lần này vì muốn đối phó với Lô Thừa Phong mà mượn người của cha!
Một hộ vệ điên qua giẫm mạnh lên bui cỏ chửi rủa: “Khu rừng chết giẫm này!” Bụi cỏ chợt xuất hiện một con rắn lục nhỏ như que đũa dài 5 thước phọt ra, con rắn đó cắn vào chân hộ vệ đó, hắn kêu lên rồi mặt xanh như tàu lá chuối ngã vật ra, hốc mắt hốc miệng phun tóe máu.
Con rắn đó phát ra tiềng thở khì khì đáng sợ rồi xông tới chỗ Lô Khúc Nguyên. bọn hộ vệ vội vàng xông lên, kiếm rút ra chém con rắn đó thành 3 khúc, nhưng cái đầu của nó vẫn kịp cắn 1 người, lại thêm một cái xác nữa.
Ngồi bên một gốc cây khô ăn quả dại, Yến Bất Quy ăn xong còn cẩn thận bới 1 cái hố nhỏ chôn hạt xuống, sau đó đến trước mặt Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên cảnh báo: “Nếu hộ vệ của các ngươi trước khi chết mà còn kêu thét nữa là ta sẽ tước mọi tiền đồ của hai ngươi!”
Rồi hắn chỉ vào bọn Lô Thừa Phong,Vật Khất, Trương Hổ đang ngồi ăn nói: “Học họ đi, nếu muốn sống trong rừng thì phải dẹp cái thế gia gì gì đó đi!”
Liễu Tùy Phong không dám nhìn thẳng Yến Bất Quy, hắn cúi đầu vâng lời.
Lúc sau, toàn bộ hộ vệ của hai người đều bị nhét hột đào rừng vào họng, Yến Bất Quy cố ý không gọt sạch vò đào, thịt quả chát khiến họng họ tê lại, giờ có bị chém họ cũng không kêu nửa lời.
Đá vào mỏng một hộ vệ, đắc ý nhìn hắn há miệng mà không phát ra âm thành, Yến Bất Quy aật đầu nói: “Sớm phải thế này mới đúng, giờ gần mục tiêu lắm rồi, không được phát ra âm thanh nữa, nếu không thì hậu quả khó lường!”
Liễu Tùy Phong cúi đầu tìm miếng đất bàng để ngồi, bất lực như gà chọi thua cuộc, không còn kiêu ngạo như lúc đầu nữa, đến hai đạo sĩ cùng u sầu lạ thường, rừng núi này quá đáng sợ so với tưởng tượng của họ.
Vật Khất thấy vậy thì cười thầm, rồi trèo lên cây cao quan sát, trên cây này dây leo chẳng chịt rủ xuống, Vật Khất tìm mãi mới có mấy quả âm la màu xanh có hương thơm.
Âm la quả, phải là cây trên trăm tuổi rồi mới có quả, có tác dụng an thần dưỡng khí nhất định. Mà quan trọng nhất là trừ mọi trùng độc gây ngứa trong rừng, dùng trước có thể miễn dịch với các chất độc thường thấy trong rừng.
Yến Bất Quy thấy vậy liền lại gần ngồi xuống nhìn mãi rồi nói: “Đúng là Âm la quả, sao ngươi tìm thấy được? Thứ này hái xuống sau 7 ngày là hỏng, các người mỗi người 7 quả, còn lại cho ta đi!”
Vật Khất vui vẻ nói: “Yến đại nhân, cái này có được tính công không?”
Yến Bất Quy nhìn những người ngồi đó nói: “Nếu ngươi có thể ỗi người 7 quả thì ta sẽ ghi cho Lô công tử 1 đại công”
Vật Khất chu môi ra, rồi đưa xâu quả cho Yến Bất Quy: “Hết rồi, thứ này đâu phải sẵn có đâu, công lao tôi không cần nữa, để họ chết hết trong rừng thì hay!”
Yến Bất Quy trừng mắt nhìn Vật Khất nhận lấy xâu quả rồi quay lại chỗ Liễu Tùy Phong đưa quả cho họ.
Bọn chúng giành lấy, không còn phần ấy hộ vệ nữa, bọn hộ vệ nhìn nhìn quả đó mà ánh mắt đầy mâu thuẫn.
Vật Khất thấy những ánh mắt đó đắc ý cười, hắn biết bọn Liễu Tùy Phong sẽ không chia bảo bối cho thuộc hạ. Lô Thừa Phong cũng cười, hắn nhìn Lô Khúc Nguyên, chắp tay ra vẻ chào hỏi.
Lô Khúc Nguyên lạnh nhạt nhìn, giống như là nhìn người chết vậy, Lô Thừa Phong tin, nếu không có Yến Bất Quy thì hắn sẽ ra lệnh cho hộ vệ dầm mình ra, nơi thâm sơn cùng cốc này đúng là địa điểm giết người lý tưởng.
Chỉ là hiện chúng không dám.
Sau khi nghỉ ngơi thì mọi người lại đi vào sâu trong rừng, dần dần đã đến Mông sơn, đây là nơi mà liệt man nhân như Trương Hổ cũng chưa từng dám bén mảng gần, ai vào đấy chưa từng đi ra được.
Có lẽ chỉ có ty tuần phong là ngoại lệ sao?
nguồn (.)
Vật Khất nhìn theo bóng Yến Bất Quy, động tác thục luyện, thuộc đường, rõ ràng hắn vào đây không chỉ một lần, họ vào đây tìm cái gì?
Tiếp tục ở trong rừng nửa tháng, hộ vệ của Liễu Tùy Phong đã mất hơn 30 người, nay hộ vệ của chúng chỉ còn 130 người, sắc mặt hai người rất khó coi, bọn Vật Khất không hề hấn gì, có Vật Khất và Trương Hổ là hai chuyên gia, năng lực sinh tồn của họ ưu việt hơn hắn.
Khi mà Liễu Tùy Phong và Lô Khúc Nguyên bắt đầu bị tả thì mọi người đã đến được một con sông lớn trong rừng.
Qua rừng rậm là ánh sáng tràn ngập, con sông rộng hàng dặm hiện ra, nước sông sâu, lưu thủy nhanh cuồn cuộn, đến tiếng nước cũng không có.
Trên bãi phù sa là... vàng, một lượng lớn vàng tự nhiên.
Ngoài Yến Bất Quy, ai cũng bị thu hút, ai cũng bất giác thở sâu.
Đứng bên bờ sông, Yến Bất Quy quan sát xung quanh, thổi sáo, rất nhẹ, nhưng đủ nghe thấy ở bờ bên kia, có vài bóng đen hiện ra , họ không biết vận chuyển thứ gì, mà tự nhiên có một thân gỗ xuất hiện-cầu qua sông.
“Đi theo ta! Đừng để rơi xuống nước, nếu không chết chắc đấy!”
Truyện khác cùng thể loại
1619 chương
563 chương
351 chương
13 chương
654 chương
3457 chương
148 chương