Chu Kì Nghiêu nếu dám tới long tộc tìm Vân Bạch Liệt, đương nhiên đã chuẩn bị tốt, tuy rằng nói lúc trước Vân Bạch Liệt để lại cho hắn nửa viên long châu cũng không phải là ý muốn của hắn, nhưng sau khi tới đây cũng rất thích. Lúc trước long châu là chứng minh duy nhất về Vân Bạch Liệt đã từng xuất hiện trước mặt hắn, mà sau này long châu cũng là thứ duy nhất giúp hắn tìm được Vân Bạch Liệt. Kết quả, ngay tử đầu hơi thở của long châu còn nồng đậm thậm chí còn lớn mạnh hơn, hơn nữa hắn còn có thể cảm nhận được tu vi của long châu, thế nhưng hắn vừa mới lên bờ, sức mạnh của long châu lại không còn? Chẳng lẽ long châu chỉ có thể ở trong nước mới có thể sử dụng sao? Vì thế, Chu Kì Nghiêu cau mày xoay người, đi vào trong nước. Mà cách đó không xa hồ yêu và cá yêu đang đánh nhau, đồng thời cũng đang bùi ngùi cực phẩm tuyệt sắc thế mà cứ vậy đi mất, nhưng bọn họ không trêu chọc nổi đại yêu, hơn nữa, lỡ như làm phò mã thật, bọn họ dùng một trăm cái mạng nhỏ cũng bồi thường không đủ. Kết quả, bên này đang tiếc nuối, đại yêu kia lại quay trở lại, khiến cho một đám tiểu yêu kích động không thôi: hối hận rồi hối hận rồi? có phải hối hận rồi không? A a a có phải tới tìm ta hay không? Tìm ta! Là ta cho thấy tấm lòng trước, là ta ! Cá yêu kia kích động trước vỗ vỗ mặt nước, kết quả nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đi vào nước, cúi đầu cũng không nói gì, nhưng hình dáng kia khiến cho mấy tiểu yêu bọn họ thiếu chút nữa hôn mê. Cá yêu kia không kiềm chế được thoát khỏi người tiểu yêu kia, xòe đuôi ra bơi qua, còn chưa kịp mở miệng, liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu nghe được tiếng động nâng mắt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú thâm trầm đáng sợ, nhất là cặp mắt sắc bén kia, cá yêu kia sợ tới mức phạch một chút hiện ra nguyên hình, biến thành một con cá diếc đen vẫy đuôi chạy mất : thật đáng sợ ! hắn vẫn nên trở về thành thật ôm cá thiếp tốt hơn. Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ chỉ là ngoài ý muốn, long châu vào trong nước là có thể khôi phục, kết quả hắn suy nghĩ quá đơn giản. Hắn đứng ở trong nước, mở bàn tay ra, xương ngón tay thon dài có lực, lại chỉ có nội lực chứ không hề có một chút yêu lực nào của long châu. Tâm tình của hắn đang không tốt, con cá yêu kia còn dám tới quấy rối, hắn làm hoàng đế lâu như vậy khí thế cũng không phải bình thường, liếc qua một cái, khiến cho một đám tiểu yêu sợ tới mức quay người lên bờ. thế nhưng mấy tiểu yêu liếc nhìn thấy một đội nghi thức cách đó không xa, chờ nhìn thấy mỹ nhân ngồi trong kiệu, cả người lập tức run lên, bao nhiêu năm nay bọn họ tu luyện có phúc gì, thế nhưng trong vòng một ngày có thể nhìn thấy hai người tuyệt sắc. Nhìn một cái là bọn họ biết đó là ai rồi, đây là nhị công chúa Tây Hải của bọn họ. Nhị công chúa cuối cùng cũng chịu chọn phò mã sau khi vị hôn phu trước đã chết, kết quả đã gần hết một năm rồi mà vẫn chưa chọn được, nghe nói long vương cũng đã chọn người thay cho công chúa, nhưng công chúa lại không có hứng thú với các vị điện hạ này, đại yêu trưởng thành khác cũng không hứng thú, không phải là….. kỳ thật là ánh mắt độc đáo, liền thích loại tiểu yêu như bọn họ đó chứ ? Ai ai cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng lên bờ, bày xong tư thế mà mình cho là tuấn tú nhất quỳ xuống, có một số nhịn không được lộ ra bộ phận rực rỡ trên người mình để thu hút sự chú ý của công chúa Tây Hải. Chu Kì Nghiêu đang đưa lưng về đội nghi thức, hắn đang suy nghĩ vì sao đang êm đẹp sức mạnh của long châu lại biến mất, hay là…. Tiểu vô liêm sỉ kia xảy ra chuyện ? Chu Kì Nghiêu nắm chặt hai tay, trong lòng bởi vì lo lắng mà xoắn xuýt lại, hắn phải nghiến chặt răng mới khiến mình bình tĩnh được. Còn chưa có nhìn thấy người, hắn không thể tự mình rối loạn được. Mà ngay khi Chu Kì Nghiêu đang cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, đội nghi thức đã tới gần, tám con hải yêu nâng kiệu cung kính đi về phía trước, hai bên có rất nhiều binh tôm tướng cua cầm thương đi theo. Khó có dịp công chúa không buồn đồng ý đi dạo, nhưng tới yêu thị rồi mà công chúa vẫn không có tâm trạng làm cho một đám tiểu yêu đều cảm khái công chúa thật si tình, cũng đã lâu như vậy, nhị điện hạ Đông Hải kia chắc chắn đã chết, tuy rằng không tìm được xác, nhưng cũng dữ nhiều lành ít, long vương cũng đã từ bỏ khuyên công chúa tuyển phò mã một lần nữa, nhưng như thế nào cũng không vừa mắt công chúa ? Thế nhưng cũng phải nói dáng vẻ của ba vị điện hạ Đông Hải kia đều rất đẹp, muốn tìm một người có dáng vẻ ngang với nhị điện hạ kia là không dễ dàng. Đoàn người nâng kiệu công chúa đang đi thẳng vào long cung, đi qua đám tiểu yêu đang quỳ dưới đất, kết quả đi được một nửa, liền nhìn thấy một con yêu thế nhưng thấy công chúa bọn họ mà không quỳ thậm chí còn đưa lưng về phía bọn họ. Lập tức một cá thị lớn tiếng mắng mỏ, « Lớn mật, tiểu yêu hạ đẳng nào dám thấy công chúa mà không quỳ xuống ? » Lập tức liền có hai lính tôm tướng cua mang theo thương đi qua, muốn đem tiểu yêu ở trong nước kéo ra, vẫn đứng ở trong nước như vậy, không phải là thích khách đó chứ ? Kết quả không đợi hai lính tôm tướng cua tới gần, Chu Kì Nghiêu đã dùng nội lực khiến hai tên kia phải lui về sau mấy bước, tay áo choàng lướt trên mặt nước, tạo nên một trận gợn sóng, sau đó xoay tròn, đạp nước mà bay tới bờ biển, hai binh tôm tướng của thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm. Đại yêu còn tốt, nếu là tiểu yêu tu vi không cao, cũng không thể sử dụng vũ lực như vậy, thậm chí ngay cả biến hóa cũng không thể biến đổi hoàn toàn, bọn họ mới chỉ có tu ra linh trí cũng không thể biến hóa. Ngay từ đầu nghĩ ở trong nước cũng chỉ là cá yêu biến hóa được một nửa, kết quả, liền nhìn thấy nam tử hoàn toàn tu thành hình người không biết nguyên hình là gì, cũng không cần dùng yêu lực cứ thế nhảy lên, thân hình nhẹ nhàng đạp trên mặt nước như tiên, mặt mày lại sắc bén làm cho người ta kinh hãi, cứ như vậy bay tới bờ biển, nâng mắt nhìn một vòng, lạnh mặt cau mày đứng ở đó. Một màn này khiến cho hai binh tôm tướng cua sợ ngây người, hay là….. đây là đại yêu ở vùng biển nào tới ? Không sử dụng yêu lực đã lợi hại như vậy ? còn có thể hoàn toàn tu thành hình người ? tu vi này phải lớn mạnh bao nhiêu ? Những tiểu yêu cấp thấp lập tức không dám nhúc nhích, nhân vật này sợ là bọn họ không đắc tội nổi. Mà giờ phút này trong kiệu lại truyền tới một thanh âm mềm mại : « Đem màn che vén lên. » Hai cá thị còn chưa kịp hoàn hồn sau cảnh tượng tuyệt đẹp vừa rồi, các nàng nuốt nước miếng nhìn chằm chằm mặt Chu Kì Nghiêu, cá thị lúc trước quát lớn đã đỏ mặt sớm quên phản ứng, nàng không nghĩ tới yêu này quần áo rõ ràng rách tung tóe thế nhưng vừa quay đầu lại….. vậy mà so với nhị điện hạ năm đó còn muốn đẹp hơn. Cá thị kia ảo não không thôi, vừa định nói cái gì bù lại, chợt nghe thấy trong kiệu truyền ra thanh âm nữ tử, giọng nói giống như ngón tay mềm mại : « nô tỳ…. tuân mệnh. » Giọng nói kia còn quanh quẩn vài vòng khiến cho lũ yêu run run, nhưng cũng nhịn không được thấy hồi hộp, đây là loại yêu gì ? sao lại có thể lớn lên như vậy ? Mà khi màn che trước mặt công chúa Tây Hải được vén lên, lập tức khuôn mặt tuấn tú cách đó không xa liền hiện lên rõ ràng, cũng càng thêm gây chú ý, công chúa Tây Hải kiềm chế tâm tình nhảy nhót hưng phấn, trên mặt cũng thản nhiên, thanh âm cũng nhẹ nhàng từ tốn ôn hòa, giống như gió xuân thổi vào mặt : « Bản cung xin hỏi công tử là yêu gì ? vì sao lại xuất hiện ở bờ biển Tây Hải ? đến Tây Hải này làm gì ? » Ban đầu Chu Kì Nghiêu không muốn để ý tới những con yêu này, hắn mới đến không rõ quy củ của bên này, hơn nữa sức mạnh của long châu không còn, hắn là một người phàm mặc dù có nội lực, nhưng nếu thật sự đánh nhau vậy không phải là đối thủ của đám yêu này. Hắn muốn nhanh chóng tìm ra Vân Bạch Liệt, chỉ là còn chưa có hành động, liền nhìn thấy một cái kiệu ở cách đó không xa, bên trong có một giọng nữ truyền ra, ban đầu hắn muốn nghe xong rồi rời đi, nhưng khi hai chữ « Tây Hải » rơi vào tai, Chu Kì Nghiêu liền híp mắt lại : « Tây Hải ? » Nếu hắn nhớ không lầm, trước khi Vân Bạch Liệt rời đi nói phải cùng công chúa long tộc thành hôn. Hắn đã từng xem không ít thoại bản, cũng đề cập tới tứ hải Đông Tây Nam Bắc, mà long tộc ở trong bốn vùng biển này, đã là Tây Hải, hơn nữa còn có binh tôm tướng cá chưa có biến hóa, còn có công chúa, hay là vị trước mặt này là một vị công chúa long tộc ? Ánh mắt công chúa Tây Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu, sau khi vị kia chết đi nàng vẫn không tìm thấy ai có dáng vẻ tốt hơn hắn, lúc trước còn tiếc nuối phụ vương không nên giết hết mà không để lại cho nàng một người nào, cho dù bí mật nhốt lại cho nàng làm nam sủng cũng được. Cũng không nghĩ tới thế nhưng lại để cho nàng gặp được một người có dáng vẻ còn tốt hơn nhị điện hạ, hơn nữa nhìn phong thái cao quý của nam tử này chắc chắn là có địa vị cao, nàng kiềm nén kích động trong lòng, ra vẻ khó hiểu nói : « Nơi này thật sự là bờ biển Tây Hải, bản cung là nhị công chúa Tây Hải, không biết công tử từ đâu mà tới và muốn đi đâu ? » Chu Kì Nghiêu nghe thế, tay ở sau lưng nhanh chóng nắm lại, công chúa Tây Hải….. « Vậy công chúa có biết gần đây có vị công chúa nào thành thân không ? » Chu Kì Nghiêu vẫn không tiết lộ cái gì, hắn vừa tới nơi này, lỡ như ngốc tử kia nói dối, hắn vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, cho nên liền quyết định nói ba phải. « Gần đây thành thân sao ? bản cung biết có một vị công chúa ở Bắc Hải muốn thành thân, nhưng do tướng mạo không ổn nên bị lui hôn…. Chẳng lẽ công tử muốn tới nơi đó ? chắc là đã đi nhầm bờ biển, thật đúng dịp qua mấy ngày nữa huynh trưởng bản cung phải đi Bắc Hải một chuyến, nếu công tử không biết đường, hai người có thể đi cùng nhau. » lời này của công chúa Tây Hải là nửa thật nửa giả, thật ra vị công chúa Bắc Hải này xác thực là bị từ hôn, thế nhưng cũng đang chọn rể ở bốn phía, lúc trước công chúa Tây Hải vốn không thèm để ý, nàng cũng đang chọn rể, cũng chọn rất lâu rồi nhưng vẫn chưa coi trọng ai. Hiện giờ nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, tưởng hắn muốn đi Bắc Hải, đương nhiên là muốn giữ người lại trước. Thời gian mấy ngày cũng đủ để nàng làm cho vị nam tử tư sắc siêu phàm thoát tục này trở thành phò mã của nàng. Chu Kì Nghiêu cũng không tin lời nói của công chúa Tây Hải, đối phương tốt như vậy sợ lạ có bẫy rập, thế nhưng hắn vừa mới tới nơi này tùy ý đi lại cũng không tốt, hơn nữa sức mạnh của long châu cũng không còn, nếu thật sự đánh nhau hắn không có tu vị sẽ không có phần thắng, công chúa này khách sáo với hắn như vậy, hiển nhiên là không nhận ra hắn là người phàm, sợ là phải sử dụng thân phận đại yêu này để che dấu tung tích của mình. Hắn phải mượn cơ hội này để tìm hiểu tin tức, công chúa Tây Hải này là long tộc, không chừng sẽ có liên quan tới ngốc tử kia, đến lúc đó cho dù không có long châu, nói không chừng hắn có thể tìm ra tung tích của Vân Bạch Liệt. Tưởng tượng như vậy, Chu Kì Nghiêu nhìn vào hai mắt của công chúa Tây Hải, gật đầu : « Nếu đã vậy, làm phiền rồi. » Hắn đối mặt với hoàng tộc long tộc cũng không hề luống cuống càng khiến cho công chúa Tây Hải tin tưởng thân phận của đối phương tuyệt đối không thấp, sợ là đại yêu thân phận quý giá đi lạc vào bờ biển của bọn họ.