Thất Sơn Truyện

Chương 41 : Phần 18: Ca Lâu Công Chúa

Lâm Gia Thái Bảo - Bóng đen lan ra khắp nơi, tựa hồ như kiểm soát tất cả mọi thứ trong căn phòng này, kể cả hơi thở của bọn tôi. Có vẻ nhờ năng lực Thiên Hổ, tôi cảm giác như trong một sát na, bàn tay ai đó hay chính xác hơn là “thứ gì đó” đang sờ vào mặt và tai mình, “nó” săm soi thật kỹ để biết ai bạn ai thù. Liền theo sau, Sinh hét lên thêm một tiếng “Diệt!”, tức thì những cái xác cụt đầu bỗng nhiên bị bóng đen níu lại, trên lưng bọn nó nổi lên một khuôn mặt quỷ Dạ Xoa nhe nanh cười ghê rợn, chúng đổ ập xuống, tay chân quơ quào rồi từ từ tan ra thành tro bụi khi bóng đen đó rút trở lại lưng của Sinh. Lúc này, Sinh gục xuống, thở hổn hển, thậm chí lúc chạy đua với bọn Bạch Tuộc Hổ hay Sâu Đóm tôi cũng không hề thấy nó mệt mỏi như vậy, má hóp, bụng lũng vào chỉ còn thấy mấy cái be sườn, trông rất tiều tụy. Tú Linh vội đỡ nó rồi dìu vào trong góc, xoa trán và trước ngực cho Sinh.  Thùy và Tùng hoàn toàn ngơ ngác trước kỹ thuật Sinh vừa trình diễn, dám cá là cả đời đèn sách của họ cũng không nghĩ đến việc được chứng kiến một bí thuật như vậy. Thật ra phần tôi cũng hết sức tò mò, tranh thủ lúc Tú Linh hồi sức cho Sinh bèn quay sang hỏi anh Hùng: “Sinh vừa thi triển Dạ Xoa chú đó hả anh?” Anh Hùng gật đầu, ánh mắt anh lộ vẻ hài lòng nhưng vẫn chất chứa suy tư. Anh giải thích cho tôi cùng Thùy và Tùng về thứ Chú này. Như đã biết, đập miễu có bốn cách trừ ma: Quyết, Ấn, Chú, Phù. Trong đó Chú thì nhiều vô số kể, Phục Ma Kinh mà Viễn Từ để lại cho anh Hùng tuy có tới 1080 bài nhưng đâu đó bên ngoài vẫn còn những người tự tạo riêng Chú cho mình, loại này sẽ nói đến sau. Riêng hệ thống “phổ biến” chia làm tám cấp, từ thấp lên cao là: Phàm, Thuyết, Thính, Văn, Khốc, Pháp, Khu và Sát. Bốn loại đầu là những chú diệt ma lẻ tẻ, cô hồn chết trôi sông lạc chợ hoặc quỷ nhập tràng, bốn loại còn lại thì chia ra từng tình huống cụ thể mà sử dụng. Khốc dùng khi chưa biết miễu nằm chỗ nào; Pháp dùng để ngăn chặn khi miễu thuộc loại đông đảo, chưa biết được thực lực chúng; Khu dùng để dồn ép, vì thực tế có một số dân đập miễu thích nuôi miễu làm thú cưng chẳng hạn, vậy nên có những bài Chú được dùng khi biết rõ năng lực của miễu, áp chế ma lực bọn nó để làm nó sơ hở, khi đó dùng Sát để kết liễu. Lúc trước Sinh có Phục Ma Chú trung thừa trên tay thuộc cấp Văn, sau này gặp lại thì nó đã thành thượng thừa, cấp Khốc, tương tự cấp củaThiên Đăng Ẩn Quang. Dạ Xoa Chú thực ra tên đầy đủ được lưu truyền lại là Dạ Xoa Tàn Diệt Vô Lượng Pháp Chú, người tạo ra Chú này là bậc tiền bối hết sức uy dũng của lục lâm thời hoàng kim: Mạc Hải Vinh. Dĩ nhiên nó cũng có một xuất xứ và cách tạo ra Chú hết sức công phu, có dịp khác sẽ bàn đến, sức mạnh chính của nó là từ khả năng triệu hồi Quỷ Dạ Xoa Vân Tỳ Kha La trong thần thoại Phật giáo, khi khai triển hết sức có thể tiêu diệt miễu trong bán kính cả cây số. Anh Hùng bảo đã đến nước này, không cần sợ phải bứt đây động rừng nữa, gặp ma giết ma gặp quỷ giết quỷ, sẵn sàng thi triển hết phép với chúng. Nghe đến đây, bỗng nhiên Tùng hỏi anh Hùng: “Anh có thi triển mấy cái Chú đó được không?” Anh Hùng chỉ cười rồi nói gọn lỏn: “Được!” Anh là tuýp người tạo cho người khác sự tin tưởng, kiểu như mọi việc anh đã dự tính rồi, nó xảy ra hẳn phải có nguyên nhân. Nhắc đến đó, tôi chợt nhớ lại lý do anh Hùng rủ tôi theo chuyến này là vì năng lực của tôi, đến giờ thực tình vẫn chưa rõ ràng. Cảm giác là Thiên Hổ chỉ hữu dụng lúc vào Bát Quái Động, tuy nhiên đi lạc vô tình như Tùng và Thùy còn vào được thì lý gì ba người lục lâm kia lại phải trông chờ vào tôi? Nghĩ đến đã thấy khó hiểu, tuy nhiên tôi không hỏi, cứ đinh ninh là sẽ có lúc cần dùng Thiên Hổ, một cách quyết định. Lúc này Sinh đã khỏe lại, thấy nó vẫn tợp ít rượu, do rượu sắp hết nên chỉ một hơi nhỏ. Cảm giác nó uống không phải vì buồn hoặc ghiền như bợm, nhưng chính xác là gì thì tôi không đoán được. Thấy cu cậu hồ hởi lại, chúng tôi cám ơn nó, thấy nó có vẻ đắc chí lắm. Anh Hùng hỏi Sinh: “Còn khai được mấy lần nữa?”, nó đáp nếu khai liền thêm cái nữa chắc chết thật, lấy sức lại thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhìn lại mọi người một lượt, khỏi nói cũng biết ai cũng đều mệt lả ra, vừa chạy xong con này thì lại chạy vì thứ khác, sắp vào đến mộ chủ Ca Lâu Vương đầy bí hiểm thì tinh thần không thể yếu ớt được nên anh Hùng nhìn tới nhìn lui rồi bảo cả bọn vào một góc khuất của cây cột, ngồi nghỉ ngơi lấy sức. Tôi thấy anh suy nghĩ gì đó rồi hỏi Tùng và Thùy cảm thấy thế nào. Thùy vẫn hăng hái bình thường, Tùng thì ban đầu còn sợ sệt, nhưng trải qua nhiều hiểm nguy cam go, thấy được năng lực của bọn tôi nên y cũng cố tỏ ra bình tĩnh, ngoài ra cũng có ý bảo là sẽ cố không làm vướng đội hình. Từ lúc vào nhóm đến giờ, Thùy có tâm sự nhỏ với tôi rằng cô thấy Sinh và Tú Linh thể hiện rất nhiều, phần anh Hùng khá ít, nhưng dựa vào thái độ của bọn tôi với anh nên cô cũng tự hiểu anh chỉ đang giấu nghề mà thôi, thấy vậy, Thùy tò mò hỏi: “Anh học mấy cái này từ ai vậy?” Anh Hùng thoáng bất ngờ từ câu hỏi đó, anh nhấp ngụm nước, kéo một hơi thuốc rồi ngả lưng dựa vào cột, nói: “Một cao nhân đang ở Ninh Bình”, xong anh quay sang nhìn Tú Linh rồi tiếp: “Tính ra anh với em là sư huynh đệ đồng môn đó.” Có vẻ như năm năm anh tu luyện là một ẩn số mà anh chưa từng chia sẻ với ai, kể cả Tú Linh. Cô cũng như tôi và Sinh tỏ ra ngơ ngác. Tú Linh hạ giọng như muốn khẳng định: “Đừng nói là anh theo Cậu Tư nhe?” Anh gật đầu, tôi và Thùy cũng như Tùng đang chăm chú còn Sinh và Tú Linh không khỏi kinh ngạc.  Tôi hỏi: “Cậu Tư?...Có phải đệ tử của Lý Tổ sư không anh?” Không đợi anh Hùng trả lời, Sinh đã nốc một ngụm rồi chen ngang: “Tư Rồng, thần đồng lục lâm, tám tuổi đã đi đập miễu một mình.” Tú Linh cũng trầm trồ rồi tiếp lời: “Sư phụ chế còn nói, lục lâm hồi ấy đặt ổng cái biệt danh rất kêu: Lục Vương, không biết tài phép của ổng còn đến cỡ nào.” Anh Hùng nhổm người dậy, giọng rất nghiêm túc: “Lục lâm đặt biệt danh vậy không hề ngoa chút nào đâu.” Sinh vỗ vai anh Hùng rồi giơ ngón cái lên, nói: “Em đợi tới lúc được rửa mắt.” Anh Hùng trả lời: “Rửa thì anh không chắc, chỉ có cái từ lúc xuống núi đến giờ vẫn chưa có dịp xài “quà” ổng tặng.” Nói đến đó anh im lặng, cảm giác năm năm đó là một hồi ức ám ảnh đối với anh. Chúng tôi ngồi đó chừng thêm một hai điếu thuốc, vai tôi bỗng nhói lên dữ dội, mặt tôi vừa nhăn thì anh Hùng và Sinh đã sẵn sàng, anh hỏi Sinh: “Trụ được lâu không, áp lực đang đến, Dạ Xoa vừa đánh động mười tám con quỷ dưới trướng Ca Lâu Vương rồi.” Sinh tuy nhìn còn hơi uể oải nhưng nó vẫn gật đầu, bảo là không sao. Nghe đến mười tám con quỷ sắp đến, tôi có phần hơi lo ngại, không biết với từng ấy miễu thì đập đường nào. Đang nghĩ đến đó bỗng lưng tôi cộm lên, tựa như bức tường tôi dựa vào bị u ra vậy, Sinh lập tức lia đuốc về hướng tôi, Thùy không kìm được, kêu “Ối!” một tiếng đầy hoảng hốt: trên tường đang mọc ra một khuôn mặt người rất to, mắt lồi trợn lên, nhe nanh kế vai tôi. Lập tức tôi nhảy chồm về trước một bước, sẵn tiện kéo Tùng đang ngồi kế theo làm gã ngã lăn quay. Cả hai vừa phóng ra khỏi tường thì cái đầu đó lồi lên rồi một thứ hình thù kỳ dị, thân người khô đét, quấn vải đen như áo choàng, cổ dài lêu nghêu, đầu tròn, hai mắt lồi chui ra ngoài. Nó bò bằng tứ chi, lườm bọn tôi lăm lăm. Đột nhiên nó nhảy xổ tới làm bọn tôi nhảy sang hai bên, tôi, Sinh và Tùng một bên, bên kia là anh Hùng, Tú Linh và Thùy. Bỗng Sinh lầm bầm: “Con mẹ nó, dính bẫy của nó rồi.” Vừa định hỏi lại Sinh thì lưng tôi lạnh ngắt khi nghe thấy âm thanh phì phì như rắn kêu, vang vọng từ khắp mọi nơi trong căn phòng. Những khuôn mặt quái dị bắt đầu bò ra từ các bức tường, mỗi mặt đều khác nhau, giống như là đeo mặt nạ vậy. Thì ra con hồi nãy nhảy vào nhằm mục đích chia tách đám chúng tôi ra để dễ bề tiêu diệt. Anh Hùng cũng phát hiện kế hoạch này, bảo Sinh lùi về một góc ngay, tôi lập tức kéo Tùng lại, để gã nép sau tôi và Sinh, mặc dù xét ra tôi cũng có mạnh mẽ gì hơn Tùng đâu. Sinh nói: “Ông lo cho Tùng nghe, có gì cứ chạy đi, khỏi lo tui!”, tôi chỉ biết gật đầu nghe theo nó.  Trước mặt bọn tôi đúng là có mười tám con quỷ đeo mặt nạ, bò bằng tứ chi, áp sát vòng vây lại. Bên phía anh Hùng thì anh và Tú Linh trụ được khá dễ dàng từ mấy đòn tấn công của bọn nó, riêng bên này thì tôi và Tùng chỉ né và chạy, Sinh tẩm tro xá lợi vào dao đi rừng rồi vung lên chém liên hồi, thỉnh thoảng kết hợp một vài bài chú. Tình hình hai bên giằng co căng thẳng, bỗng ba con xông lên cùng lúc, áp khí quỷ dị tuôn trào khiến Tùng suýt ngất, miệng sùi bọt mép, Sinh chống đỡ không nổi, một con vòng ra sau há to cái miệng định ngoạm một phát cắt Tùng làm đôi, bỗng trong một khoảnh khắc, tôi gào lên rồi vung tay đánh mạnh vào con quỷ, khiến nó văng ra xa trước sự bất ngờ của mọi người. Lúc này mắt tôi lại bị nhòe, lưng thấy rất nặng, không đứng thẳng được, biết là đã có Thiên Hổ trợ ứng nên Sinh thoải mái đánh bật hai con kia ra khá dễ dàng rồi đứng lại sát bên tôi. Phía bên kia, anh Hùng và Tú Linh đối phó cũng không khó khăn mấy. Đột nhiên, một con trong đó cúi sát người xuống, con quỷ này đeo mặt nạ mếu miệng, phần bụng nó như bị ai đó bên trong rạch ra, những đám chất nhầy bốc mùi hôi thối chảy xuống, nham nhở xung quanh là những cái răng bé như hạt đậu, nó vùng người đứng bật dậy bằng hai chân sau, đám quỷ xung quanh thấy vậy liền tập trung về phía nó, từng con từng con một chui vào cái lỗ trên bụng nó: chúng đang hợp thể. Thấy không ổn, Sinh hô lớn, bảo tôi và gã Tùng chạy qua phía anh Hùng, anh xem xét tình hình trong vài giây rồi quyết định cùng Sinh tiến lên, kết liễu bọn quỷ xung quanh trong khi chúng đang bận chuyển hoá, tránh đêm dài lắm mộng, cứ lấy búa dao mà xả rồi tụng chú, chứ để nó hoàn tất quá trình này thì không biết có đủ mạng cho vật hay không. Nói nghe thì dễ, nhưng quá trình quỷ hóa của bọn quỷ bầy kia tạo ra trận âm phong dữ dằn cộng quỷ khí rất mạnh, bước đi còn khó huống gì dùng sức niệm chú. Xung quanh lúc này, do ảnh hưởng từ quỷ khí mà tôi thấy có rất nhiều ảo giác như những đốm lửa ma trơi, những khuôn mặt ông địa bay qua lại.  Lúc này, hai người Hùng và Sinh sau bao cố gắng đã có thể tiếp cận con quỷ mếu mặt, anh Hùng vung búa lên định ném thẳng vào nó, ra sau thì ra, bỗng nhiên từ cái mồm nham nhở răng dưới bụng phóng thẳng ra một bàn tay rất dài lao đến quăng anh sang một bên. Do bất ngờ cộng với áp lực khiến anh chỉ kịp đỡ một cái rồi lui ra sau mấy bước, Sinh lao đến ứng cứu, dùng dao chặt vào cánh tay, chỉ thấy dao nó như chém vào bùn đất, tay đó đứt thì mọc ra hai tay mới chỗ bị chặt, Sinh vung lên chém một hồi thì mới phát hiện đã bị một rừng tay quấn chặt, Tú Linh đang đứng cạnh tôi phải bước lên, phóng kim ứng cứu. Anh Hùng chậc lưỡi rồi khai chú Đại Hắc Thiên, những cánh tay đó mới buông tha cho Sinh. Mười bảy con quỷ giờ đã chui vào bụng con quỷ mếu mặt được phân nửa, chúng liên tục ré lên những tràng chói tai, phần bụng của con quỷ mếu mặt ngày càng trương to. Bỗng một tiếng hét tựa như sấm rền vang lên, hất văng tất cả chúng tôi ra xa bằng một áp lực kinh người, đến nỗi tôi đã nghe được tiếng nứt vỡ từ trần nhà. Anh Hùng lộn ra mấy vòng, lập tức rút búa, cùng Sinh lao lên chắn trước bọn tôi.  Mười tám con quỷ giờ chỉ còn lại một khối cầu thịt đen nhớp nhúa, cao chừng ba mét, từ khối thịt mọc ra tua tủa những cánh tay, chân. Những cái mặt nạ vô hồn như mười tám cảm xúc khóc cười hỷ nộ ái ố nhìn chòng chọc vào đám người bọn tôi, tức thì những cánh tay vung tới, anh Hùng chỉ kịp hét lên bảo mọi người tránh ra, lúc này tôi mới để ý những bàn tay to lù lù ấy có móng nhọn hoắc. Cả đám chúng tôi, kể cả tôi khi đó có Thiên Hổ nhất thời trợ ứnh, cũng không tiếp cận được. Những cánh tay đó như bất hoại, cộng với móng vuốt sắc nhọn, muốn lao đến tấn công trực diện thì không thể nào cản nổi hết đượ. Cục thịt thì cứ lăn vòng quanh, dồn bọn chúng tôi vào giữa, tình hình cả đám như cá nằm trên thớt, đúng là tiến không được mà lui cũng không xong. Lúc này thì có biến: ngay phía sau bọn tôi, nền nhà sụp xuống một hố lớn sau một cú rung, phía dưới vang vọng tiếng sóng biển ầm ầm cùng con gì đó đang gào thét, tôi chợt nghĩ trong đầu cái Ca Lâu Thành này không biết đến khi nào mới làm bọn tôi thôi hết bất ngờ đây? Bọn chúng tôi thì vừa loay hoay chống trả, khi nền sụp xuống không khỏi bất ngờ, trong nhất thời mất tập trung, cục thịt kia vung tay tới tấp, anh Hùng đỡ dùm Thùy, bị đánh đến văng vào góc, tôi che chắn cho Tùng cũng tối tăm mặt mày không tài nào biết đượ phía bên kia đang thế nào. Đột nhiên lúc này, một tảng đá nhọn hoắt rơi xuống từ trần nhà, nhắm ngay hướng đầu tôi mà lao xuống. Tùng hét lên nhưng dễ gì tôi phản ứng kịp, tảng đá đã rơi đến sát bên! Bỗng lưng tôi bị ai đạp văng ra, vừa lúc tảng đá tiếp đất, tiếng rói vỡ tan tành vang lên chát chúa. Nhìn lại thì ra là Tùng, gã đỡ dùm Thùy và dùng chân đẩy tôi ra, tôi với Thùy không sao còn gã bị tảng đá đè đến nát cả chân, đang nằm kêu khóc, Sinh lúc đó quay sang nhìn Tùng cũng ăn trọn cú tát từ mười tám con quỷ, may mà không bị xé thành năm mảnh, nhưng nó cũng văng ra sau, tình thế cả nhóm lúc này đích thực là ngàn cân treo sợi tóc, thập phần nguy hiểm. Còn chưa kịp than khóc xong, từ cái hố sụp xuống ở nền nhà, bốn năm cái xúc tu vằn vện đã vươn lên: bọn Bạch Tuộc Hổ ngoài Biển Oan Hồn theo đến tận đây sao? Nếu nói vậy thì Thành chủ này như một hòn đảo giữa biển, xây dựng trên các cột chống phía trên như nhà sàn, biển thông vào đến tận đây. Tôi băn khoăn hết sức, phen này họa chăng mọc cánh bay ra thì ổn. Bỗng giữa khung cảnh hiểm nguy này, không gian nhất thời như im bặt lại, làm tôi nghe tiếng bật lửa tạch tạch, nhìn sang đống đổ nát chỗ anh Hùng bị đánh văng lúc nãy thấy anh đang ngồi dựa lưng vào một hòn đá to đùng và châm điếu thuốc, tôi hét lên: “Anh làm gì đi! Chết kiểu này sao mà coi hả đại ca?” Anh rít một hơi, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay rồi chỉ thẳng vào tôi nói: “Ai chết?” Lập tức thằng Sinh cũng quay qua hét: “Lẹ đi anh, chết mất xác như vầy là mình cũng thành miễu biết hát đó!” Anh Hùng cười nhẹ như chọc tôi rồi nhìn sang Sinh, đột anh nhiên đứng dậy, phủi hai cái vạt áo, ngậm điếu thuốc, đoạn anh nhặt cây búa lên, bắt trớn lao lên nhanh như cắt. Thân thủ kinh hồn như thế này tôi chưa từng thấy qua, một mình anh chống đỡ cả trăm bàn tay lao đến, Sinh thấy vậy thì quay ra hỗ trợ bọn tôi, Thùy đang cầm máu cho Tùng, tình hình gã hết sức nguy kịch: chân phải bị nát, động mạch phún máu như xối, mặt Tùng tái nhợt đi, đã sớm rơi vào mê sảng. Anh Hùng nhảy về hướng bên phải của mười tám con quỷ khi một cánh tay phóng đến, không phải là cú nhảy né tránh, mà như để chuẩn bị gì đó, mười tám cái mặt nạ bỗng ré lên theo từng cảm xúc riêng biệt của chúng, có vẻ như là đang thu hút quỷ khí từ Ca Lâu Thành, rất nhiều nơi rỉ ra làn khói màu đen, lao đến trợ lực cho nó. Cả hai sắp tung ra đòn quyết định, anh Hùng nói: “Mười tám con mà chỉ có nhiêu thôi sao, tới tao nhé!”, rồi anh bảo mọi người nhắm mắt đếm đến ba mươi hãy mở ra, nhưng cả đám có ai nghe theo đâu, tôi tò mò hết sức, bắt ấn vuốt mắt. Tay trái anh Hùng chuyển dần sang màu xanh, tay phải chấp lên trên, tư thế này đối với tôi hơi bị quen thuộc. Tú Linh lắp bắp: “Bồ Tát Kim Cương Thủ và Thiên Đăng Ẩn Quang Chú cùng lúc à…?” Cô hét lên, bảo nhắm mắt lại ngay, không thì mù mắt chắc cú!  Lúc đó, mặc dù tôi đã làm theo lời Tú Linh, nhưng do Thiên Hổ đã hỗ trợ nhất thời, tôi vẫn thấy mờ ảo hình ảnh tay trái anh Hùng ánh lên một màu xanh dương, tay phải phát ra tựa như mặt trời mọc ngay trong đây, tưởng tượng như chúng soi rõ từng ngóc ngách, hòn đá, thiêu đốt cả trăm cánh tay quỷ, chúng rên lên như từng đàn chim heo khổng lồ đang bay ngập trời, ánh sáng biến mất nhanh như lúc nó đến, tôi bàng hoàng dụi mắt, mở ra thì thấy anh Hùng đang đi chầm chậm đến chỗ mười tám con quỷ, giờ mười tám cái mặt nạ chỉ biểu lộ một cảm xúc duy nhất: khiếp sợ. Đường đến chân thân của nó đã mở, anh dùng cánh tay phải chọc thẳng vào trong, phần thịt đen bầy nhầy như rã ra, từ những khe nứt lóe lên ánh màu xanh khác. Cùng lúc này, tiếng niệm chú của anh Hùng như vang vọng khắp nơi, tay trái anh vung rìu lên bổ thẳng vào con quỷ, chỉ nghe tiếng nó rú lên kinh khủng, sau đó là âm thanh xèo xèo, ánh sáng phụt tắt, mọi thứ lại tối om như vốn có. Tôi thấy khi con quỷ vừa bị diệt, anh Hùng đứng im chút nữa, cả người anh run lên, tỏa ra một làn khói trắng. Sinh ngỡ ngàng nói: “Một tay anh thi triển hai Chú? Em lạy một lạy.” Tôi nói là chỉ thấy tay xanh tay trắng thôi, đâu phải hai, Sinh bảo là khi anh xọc tay vào con quỷ, anh thi triển chú Dạ Xoa, anh gói gọn Chú đó trong bàn tay, khi đó con quỷ bị ăn sạch sẽ hồn phách, thể xác hóa thành tro bụi. Anh Hùng quay lại, hỏi tình hình của Hùng, Tú Linh lắc đầu, nói là máu mất quá nhiều, tạm thời châm cứu cầm máu, chân thì hư rồi, nếu muốn nối lại ngay thì phải ngồi đợi cô dùng kỹ thuật của hàng rong chừng sáu tiếng, còn cô cho uống miếng thuốc đỡ đau và an thần, tình hình nguy kịch chỉ là không biết còn kẹt trong này thêm bao lâu nữa mà thôi. Anh Hùng suy nghĩ một hồi, rồi anh quyết định ở lại đợi. Nhìn Tùng tôi hết sức ái ngại, dù gì anh ta cũng cứu tôi một mạng, giờ có ở đây đợi yêu ma quỷ quái gì cũng đành thôi.  Bỗng mặt đất rung chuyển, Sinh hét lên làm tôi nhớ lại bọn Bạch Tuộc Hổ còn chực chờ bên dưới. Còn đang ngơ ngác, từ dưới hố vụt lên một cái xúc tu, chỉ phần ngọn của nó cũng đã to hơn của những con chúng tôi gặp ở Biển Oan Hồn. Gánh một đòn rất nặng từ cái xúc tu này, nền đất rung lên nhẹ, miệng hố sụp xuống, diện tích cái hố ngày càng to, lan đến sát bên bọn tôi. Sinh kêu: “Rút nhanh!”, nó cũng bế Tùng lên chạy theo hướng anh Hùng ra phía sau. Cả bọn vừa chạy chưa được bao xa, hàng chục cái xúc tu khổng lồ lại vun lên liên tiếp, có cảm giác như chúng cũng liên tục quất vào nền bên dưới. Đột nhiên, ngay bước chạy của thằng Sinh, mặt đất nứt toác ra. Đang bế Tùng nên Sinh mất đà, loạng choạng rơi thẳng xuống hố! Mọi việc diễn ra hết sức bất ngờ, anh Hùng lập tức quay lại gọi vọng xuống dưới, thấy Tùng lúc này đã có ý thức, Sinh đang cõng gã, tay nó bám vào thành hố. Anh Hùng và tôi lao đến, bảo Sinh ráng trụ thêm chút ít nữa, lúc này, vết nứt bắt đầu lan ra xung quanh, khiến tôi với anh Hùng di chuyển hết sức khó khăn. Bỗng từ dưới hố, giọng thằng Sinh vọng lên, không giống như buông xuôi mà là quả quyết: “Anh dẫn mọi người đi trước đi, hẹn gặp mọi người tại nơi đặt ngọc rết!” Vừa nói xong, một cái xúc tu khổng lồ đập thẳng vào chỗ nó đang bám, tình hình sống chết của nó ra sao, ai mà biết được. Anh Hùng nghiến răng, nắm đấm siết chặt, rồi anh quay sang bảo Tú Linh dẫn Thùy, lúc này đang khóc lóc nức nở, kêu gào tên của Tùng, bảo họ đi trước. Anh đứng nhìn cái hố thêm một lúc nữa rồi quay lên. Tôi không dám hỏi anh về sự sống chết của Sinh với Tùng. Cảm giác ở Hòn Chông Chênh năm năm trước như trở lại với anh. Mà có lẽ là không, anh Hùng cứ như tin là Sinh sẽ không sao. Hai người bọn tôi chạy như bay, phía sau nền đá sụp đổ sát gót, từng tảng đá rơi xuống lập tức bị bóng đêm nuốt chửng, bên dưới không biết bao sâu, những đợt sóng cứ đánh ầm ầm. Thỉnh thoảng bọn Bạch Tuộc Hổ lại gào rú, khắp bốn phía của Ca Lâu Thành vang lên những tiếng đập chói tay. Tú Linh dẫn đầu, chạy được một lúc thì thoát khỏi những hố sập tử thần. Chúng tôi chạy qua những căn phòng, leo lên những bậc thang, có rất nhiều bích hoạ nhưng không ai buồn đến xem, chỉ biết nhấm phía trước mà đi. Một lúc sau, chúng tôi đến một cánh cổng có hình thù khá đặc biệt, trên đó khắc kinh văn với những ký tự giống cái vô lăng và những mảnh da, lúc này thấy ổn hơn nên cả đám chậm lại, Tú Linh nhìn sơ qua cánh cửa rồi quay sang bảo: “Trên đó viết đây là tòa điện của công chúa!” Trên cánh cửa, cạnh bên những dòng kinh văn có một bức tranh, khá giống với bức quỷ hai đầu chúng tôi gặp lúc trước, nhưng bức tranh này vẽ hai người con gái đang đứng dựa vào nhau. Ảnh casting fail ráng crop lại của Lâm Gia vẽ <img alt="" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t7f/1/16/1f60a.png" data-pagespeed-url-hash=1414088559 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>=))) <img alt="Trong hình ảnh có thể có vẽ" src="https://scontent.fsgn8-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-0/q85/p235x165/46673818_333282797487732_8241451223459299328_n.jpg?_nc_cat=102&_nc_ht=scontent.fsgn8-1.fna&oh=9e6ae65b250601c0ead9492e040d607d&oe=5C75C59C" data-pagespeed-url-hash=1686681436 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>