Thất Phu Nhân
Chương 58
Vũ Mặc Nhiên cảm giác đầu mình đau như muốn vỡ tung ra! Thật vất vả mới mở được mắt, nhìn thấy trướng sa màu hồng, nhất thời ngây ngẩn cả người, nhắm mắt rồi lại mở ra, lãnh mâu híp lại! Đây là gian phòng Vụ nhi mà, tại sao hắn lại ở chỗ này? Tối hôm qua…
Đúng rồi, tối qua hắn còn mơ thấy Tùy Tâm, còn cùng nàng hoan ái…
“Mặc Nhiên, ngài tỉnh a? tới uống chút trà đi, sao tối hôm qua ngài lại uống nhiều rượu như vậy?” Vụ nhi đẩy cửa ra nhìn thấy nam nhân đã mở mắt, nghĩ đến tối qua trên mặt có chút ửng đỏ, tối qua Vương gia thật là cuồng nhiệt! Chẳng qua là… trong lòng nghĩ đến Vương gia coi nàng là con tiện nhân Uông Tùy Tâm kia thì lại hận tới nghiến răng nghiến lợi.
“Bản vương tại sao lại ở đây? Lộ Nguyên đâu?” Vũ Mặc Nhiên khôi phục lại một thân lạnh lùng, không đợi nữ nhân đi tới đứng dậy cầm lấy y phục bên giường mặc vào, tối hôm qua không phải là nàng! Trong lòng cười khổ, nàng bây giờ tránh hắn còn không kịp, làm sao mà cùng hắn…
Nhìn Vương gia khác thường, nàng mới sáng ra đã trang điểm tỉ mỉ lộ ra nụ cười nhu tình, nhưng trong lòng lại ác độc không ai có thể nhìn thấy được! Vương gia là của nàng, không ai có thể cướp đi!
“Lộ thị vệ hôm qua đã đưa ngài tới đây, Mặc Nhiên…” khuôn mặt tinh xảo mỉm cười.
“Sau này gọi bản vương là Vương gia” thanh âm lạnh lùng vô tình tuyệt đối ẩn chứa hàn băng.
Khuôn mặt mỹ lệ ngẩng lên, con ngươi thanh thuần như nước có chút không giải thích được: “Mặc Nhiên? Ngài làm sao vậy? không phải từng nói ở trong phòng Vụ nhi có thể gọi ngài là Mặc Nhiên sao?” Bây giờ lại thay lòng đổi dạ có đúng không? Ngươi đã yêu người đàn bà kia rồi phải không?Cho nên sau này ngươi cũng sẽ không yêu ta nữa sao?
“Bản vương nói ngươi gọi là Vương gia thì ngươi cứ gọi là vương gia, đúng rồi, nhớ tới chỗ Đường Nghiệp lấy thuốc” tối qua hắn hẳn là không kiểm soát được, cũng không biết muốn nàng bao nhiêu lần.
Con ngươi thanh thuần như nước đã lưng tròng nhưng làm như cố nén không khóc, trên mặt tái nhợt: “Vương gia, Vụ nhi đã làm sai cái gì? Vương gia?”
Coi như không thấy dung nhan yêu kiều khiến người ta đau lòng, Vũ Mặc Nhiên lướt qua không hề có một chút lưu luyến đi ra ngoài. Lộ Nguyên đáng bị phạt.
“Vương gia…” nhìn bóng dáng không chút lưu tình, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra! Vương gia, ta cũng yêu ngươi a, vì sao lại đối với ta như vậy?
Uông Tùy Tâm…cũng tại ngươi! Đôi mắt đẫm lệ lóe ra quang mang khiếp người!
“Vương gia…” Lộ Nguyên bước nhanh đến nhưng trên đường lại đụng phải Vương gia. Nhất thời chột dạ, tối hôm qua không biết Vương gia có nhớ không.
“Lộ Nguyên, ngươi đi theo bản vương đã bao lâu..”
Tâm căng thẳng, xem ra Vương gia đã muốn trách tội hắn.
“Bẩm vương gia, Lộ Nguyên từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Vương gia”
“Rất tốt, vậy ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy!”
“Dạ,Vương gia”…
“Vương gia, chuyện này…” Đường Nghiệp nghe thấy bên ngoài có tiếng gậy không khỏi tiến lên xin cho Lộ Nguyên, năm mươi trượng, này…
Một đạo ánh mắt nhẹ nhàng quét tới nhất thời làm cho những lời hắn muốn nói nuốt vào bụng, thầm nghĩ: Lộ Nguyên, không phải ta không trượng nghĩa, mà là ngươi cũng đã biết rõ tính tình của Vương gia là như thế nào rồi đấy!
“Bản vương đi tắm rửa thay y phục”
“Vương gia…” người gác ngoài cửa nhìn thấy Lộ thị vệ bị trách phạt không khỏi thầm nghĩ, lộ thị vệ lại phạm sai lầm gì rồi.
“Chuyện gì?”
“Vương gia, Thanh vương gia quyết liệt đòi xuất phủ, đã bị cấm vệ quân đưa về hoàng cung chờ lệnh xử trí”
“Cái gì?” hai đầu lông mày nhíu lại, trong con ngươi Vũ Mặc Nhiên xẹt qua một nụ cười khổ! Đại hoàng huynh, ngươi vẫn cố gây ra tội.
“các ngươi đi xuống hết đi”
“Dạ”
Vũ Mặc Nhiên đứng dậy đi tới hốc nhỏ đầu giường ấn một cái, đi ba bước, sau đó ngồi xuống gõ nhẹ vào phiến đá trên mặt đất.
Lật lên lấy ra một phong mật thư, nhẹ nhàng mở ra, sắc mặt lộ rõ vẻ phức tạp! Đây chính là di chiếu mà phụ hoàng đưa cho ta! Phong đệ!
Trên đường chính, xuất hiện ba người thu hút trong đám đông, thần thái khiến mọi người nhìn vào không khỏi si mê.
“Thái tử, kinh thành Thiên Vũ thật đúng là phồn hoa!” Lưu tinh hơi lộ ra thưởng thức nói.
“Vũ Mặc Phong quả đúng là tâm sâu không lường được” Ám Dạ nhàn nhạt trả lời, hắn đã quan sát mấy ngày qua, phát hiện trừ việc Uông cô nương kia đặc biệt một chút, còn chuyện gì của Thiên Vũ cũng không cần biết. Thậm chí đến Thanh vương hắn cũng không thèm quan tâm, đủ cuồng vọng! cũng cùng một loại người với Thái tử.
Nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn thái tử đang nhàn nhã đi dạo, Thái tử nói hôm nay phải ra ngoài dạo chơi kinh thành một chút!
Về phần những ánh mắt mà đám người kia quăng tới đây bọn họ sớm đã thành thói quen. Thái tử một thân khí chất quân vương có thể nói đi đâu cũng có khả năng hấp dẫn người khác.
Nhưng tối hôm qua ở bữa tiệc trong cung thái tử vẫn rất lặng yên, như đang suy tư điều gì đó.
Trong đầu Ngân Lưu Nhân vẫn vang lên lời nói của cô gái làm mê hoặc hắn, cảm giác trong lòng ngay cả hắn nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào! Chẳng qua là…trong con ngươi hiện lên tinh quang, hắn đối với nàng là động tâm sao? nếu không khát vọng trong lòng là đến từ cái gì?
Nhưng mà…
“Thái tử, phía trước chính là Du Nhiên cư” Lưu Tinh cũng muốn nếm thử vài món ăn ở kinh thành này.
Du Nhiên cư? Ngân Lưu Nhân ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đây chính là nơi thuộc về Dương Á Sơ, nàng chính là tại nơi này gặp Vũ Mặc Phong cùng Dương Á Sơ?
Nàng đối với Dương Á Sơ là tình cảm như thế nào? Hắn ngày hôm qua cũng không bỏ sót những gì hai người họ nói với nhau.
“Du Nhiên cư…” Dương Á Sơ muốn sống thản nhiên? Haha, sợ rằng cũng chỉ có thể là giấc mộng! Bất quá nơi này quả thật rất tốt, bố trí trang nhã, giống như nơi ở của một ẩn sĩ hơn, không trang hoàng nhưng lại có sự hiện hữu của nó, không hoa lệ nhưng lại có lực hấp dẫn. Rất giống với nàng… (ám ảnh, ám ảnh, ai ai cũng bị ám ảnh>
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
36 chương
88 chương
56 chương
25 chương
53 chương