Thất lạc phong ấn
Chương 48 : Trận bóng (hạ)
Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.
Quentyn nhìn tên huyết tộc ban nãy còn vênh váo, giờ đây cụp đuôi và lén so sánh với mình. Bản thân gã dám đối mặt với boss bự của huyết tộc lại vẫn giữ được phong độ, trong lòng thầm tự ca ngợi, nhưng ngoài mặt cố giữ vẻ nghiêm túc, thản nhiên nói: “Xưa nay bọn tôi luôn dùng lý lẽ để khiến người phải tin phục.”
Lúc đánh không lại thì dùng lý lẽ để khiến người khác tin phục – Cả vú lấp miệng em.
Lúc nói không lại thì dùng tình cảm để khiến người khác mềm lòng – Mặt dày mày dạn.
Ansbach cười cười và nói: “Vậy xin cho hỏi, ta làm gián điệp hai mang để được cái gì?” Để khó xử cả hai đầu?
Quentyn trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài là Malkavian mà.”
Oregon cùng những huyết tộc khác: “…” Tự dưng bị gã thuyết phục thật luôn.
Nụ cười của Ansbach lạnh hẳn, một lúc sau mới nói: “Lý do hay lắm.”
Tí nữa là quên, giáo hội còn chiêu thứ ba. Nếu dùng tình và lý đều không được sẽ thẳng tay gán cho người khác tội danh mơ hồ.
Chuyện này nhất định do huyết tộc gây ra.
Tại sao ư?
Đối phương là huyết tộc, còn cần lý do nào khác à?
Thánh chiến năm xưa chẳng phải cũng vì vậy mà bắt đầu sao? Bao năm trôi qua, giờ đã biến thành cục diện anh có lý của anh, tôi có lý của tôi, nhưng tới nước này là chẳng buồn nói gì mà chụp mũ luôn rồi.
Nhìn nụ cười của Ansbach, Quentyn cảm thấy hơi lạnh người, đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt thì nghe anh nói: “Hôm nay tới đây thôi.”
Đội huyết tộc và giáo hội đều ngẩng lên nhìn anh.
Ansbach nói: “Các ngươi còn muốn đá thêm trận nữa à?”
Tất cả cầu thủ đồng loạt lắc đầu.
Ansbach cúi đầu nhìn Oregon, “Xem xong thấy thỏa mãn không?”
Oregon hỏi lại: “Ý anh là xem bóng hay xem đánh nhau?” Đá bóng thì không hề có yếu tố kỹ thuật. Đánh nhau thì chẳng chịu lăn xả vào nhau thật. Xem cái nào cũng chỉ như gãi ngứa, mà còn gãi chẳng trúng chỗ ngứa.
Ansbach mỉm cười, “Xem hài kịch.”
Huyết tộc và giáo hội cùng nhau biến sắc.
Oregon nhoẻn miệng đáp: “Cũng tàm tạm.” Dù sao cũng phải cổ vũ họ một tí chứ, chê hoài đâu có được. Y “nhân hậu” nghĩ.
“Vậy chúc ngủ ngon.”
Ansbach ôm Oregon mỉm cười đi ra khỏi sân bóng, hoàn toàn chẳng thèm để ý để vẻ mặt khó coi của đám người giáo hội và huyết tộc.
“Thế thôi à?” Đến khi sân bóng khuất khỏi tầm mắt, Oregon không nhịn được bèn hỏi.
Ansbach đáp: “Không thì sao?”
Oregon ngờ vực liếc anh một cái.
Ansbach nói: “Em muốn xem đá bóng, giờ không có trận đấu nên tôi tổ chức một trận cho em xem.”
Oregon nói: “Mai mà anh mua cả đội Roma chắc tôi cũng không thấy lạ đâu.”
“…”
“…”
Oregon hết biết nói sao: “Đừng bảo với tôi anh từng nghĩ thế thật nhé.”
Ansbach nói: “Có vẻ tôi phải xem lại quà giáng sinh năm nay rồi.”
“…Có thể xem như hồi nãy tôi chưa nói gì hết không?” Oregon nghiêm túc đáp.
Ansbach hỏi: “Em thích đội Roma lắm à?”
Oregon gật đầu không chút do dự.
Ansbach mỉm cười.
Oregon lạnh lòng. Mỗi lần anh lộ ra nụ cười này thì đáp án chín mươi phần trăm sẽ là…
“Không được.”
Về đến nhà, Ansbach gửi một email cho Lawrence. Đừng hỏi sao anh lại biết hộp thư của Lawrence, Lawrence cũng đến lúc nhận được thư mới hay.
“Tại sao là địa chỉ email này?” Lawrence vô cùng ngạc nhiên. Địa chỉ này cậu ta chỉ cho vài cô nàng huyết tộc thân thiết biết.
Ansbach nói: “Gửi vào những hộp thư khác có nhiều thư rác lắm.”
Lawrence: “…” Chính xác, hộp thư này cậu ta siêng dọn dẹp và kiểm tra nhất, vì thế khá ít khi sử dụng. Hôm nay nhận được thư cậu ta mừng muốn xỉu, cứ tưởng tổn thương tâm lý khi ở nhà người ta nhìn người ta âu yếm sắp được đền bù. Nào ngờ mở ra lại thấy một sức sát thương mới!
Nhìn thấy file phim ảnh, miệng cậu khẽ giật nhẹ, “Là phim ngắn gì hả?”
Ansbach nói: “Ta không xem phim của kẻ khác, cũng không cho kẻ khác xem phim của bọn ta.”
Nói súc tích lại phóng đãng như vậy, đương nhiên Lawrence hiểu ngay, vừa mở link ra xem vừa hỏi: “Là gì vậy?”
Ansbach nói: “Tên huyết tộc lần trước trong vũ hội hóa trang gây rối đã lấy danh nghĩa báo thù cho lũ gián điệp Nghịch Cửu Hội định đánh lén ta, bị người của quân đoàn Thủ hộ thần thánh phát hiện và đánh cho một trận.”
Lawrence không dám tin và hỏi lại: “Hả?”
Ansbach nói: “Mặc kệ sự thật là thế nào, cậu cứ tin vậy đi.”
Lawrence càng không dám tin, “Ngài đang lừa công khai tôi đấy ạ?” Sau đó cậu ta nhìn thấy người của giáo hội và huyết tộc lăn xả vào nhau như lưu manh đầu đường xó chợ.
Ansbach nói: “Chẳng phải cậu muốn công khai sự thật về chuyện ta và Lilith hợp tác sao? Đã tới lúc.”
Lawrence hỏi: “Có phải ngài hơi bị nhỏ mọn không?” Vì mấy câu của gã tóc đỏ ở vũ hội hóa trang mà phải dồn đối phương vào chỗ chết.
Ansbach nói: “Kéo giáo hội xuống nước, hy vọng chúng không cắn ta mãi không nhả.” Huyết tộc tóc đỏ là đồng bọn của Nghịch Cửu Hội, chúng muốn hại anh, quân đoàn Thủ hộ thần thánh không chỉ chứng kiến cảnh đó mà còn bảo vệ mình, như vậy sẽ chứng thực được quan hệ đối lập giữa anh và Nghịch Cửu Hội. Đương nhiên câu chuyện này còn cần Lawrence châm ngòi thổi gió. Dù sao giáo hội cũng sẽ không phủ nhận. Câu chuyện này làm sao mất mặt hơn chuyện quân đoàn Thủ hộ thần thánh bị tên huyết tộc đời thứ tư đàn áp bắt phải đá một trận bóng như trò đùa? Giả sử Quentyn có thừa nhận thì vị giáo hoàng thích sĩ diện kia cũng không chịu.
Nếu là trước đây anh tuyệt đối không phí công vòng vèo như vậy. Nhìn chướng mắt ư? Đánh chết là xong. Nhưng thế thì sẽ làm Oregon bị liên lụy, không được yên tĩnh.
Khó khăn lắm đám huyết tộc thù hằn kia đều quay về giới huyết tộc hết rồi, anh nhất định phải cố gắng giữ gìn sự yên tĩnh này để Oregon bớt lo lắng.
Lão đại đã nói vậy Lawrence chỉ đành đi tìm Timothy.
Chẳng phải bảo kết thành bạn tốt sao? Đi kết bạn thôi.
Sau khi nhận điện thoại của Lawrence, vẻ mặt Timothy ngơ ngác, ông ta suy nghĩ rồi gọi Quentyn tới hỏi về chuyện xảy ra hôm ấy.
Quentyn kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn.
Timothy nghe xong thì trầm ngâm cả buổi rồi nói: “Huyết tộc tóc đỏ làm sao biết chuyện Ansbach liên kết với Lilith?” Vì không để Ansbach được nhận cái danh anh hùng diệt trừ Nghịch Cửu Hội, ông ta ém tin này kỹ lắm. Lawrence vì bảo vệ trật tự của giới huyết tộc cũng sẽ không nói ra.
Thế còn ai biết chuyện này nữa?
Lilith? Ả ta vẫn còn ở giới huyết tộc.
Hay là… Người thỏa thuận với Lilith?
Trong đầu ông ta nhoáng lên một suy nghĩ nhưng lại lắc đầu. Người kia nếu có việc nhất định sẽ sai mình đi giải quyết, không thể nào ra mặt trực tiếp… Chắc thế nhỉ? Nghĩ đến đây ông lại không được tự tin cho lắm.
Ông ta đang suy nghĩ, giáo hoàng nhận được tin Quentyn bị gọi đi thì hứng thú chạy vào hóng hớt.
Timothy liền kể lại tin tức mình có.
Biết được ông đang xoắn xuýt về chuyện gì, giáo hoàng bèn cười bảo: “Là tôi.”
Timothy nghi ngờ tai mình có vấn đề, “Hả?”
Giáo hoàng đắc ý nói: “Lawrence càng muốn ém chuyện này xuống tôi càng muốn khơi lên. Chuyện gián điệp của Nghịch Cửu Hội khiến lòng người bàng hoàng, mắc gì phải để huyết tộc được lợi? Huyết tộc là kẻ phản bội trời sinh, chuyện này mà khơi lên thì bất luận là Lawrence hay Ansbach đều bị đả kích.”
Trong một giây ngắn ngủi, đầu óc Timothy sinh ra vô số suy nghĩ “đại nghịch bất đạo”.
Ông ta bắt đầu hoài niệm vị giáo hoàng vì chịu đả kích nặng nề nên suốt ngày rúc trong phòng tự kỷ.
Giáo hoàng bệ hạ nhất định quên rồi, ông ấy có thể ngồi lên vị trí hôm nay không phải nhờ vào trí tuệ, mà là vận may. Nếu so về trí tuệ, ông ấy đã bị chơi khăm cho chết từ đời nảo đời nào.
Dù trong đầu đã lôi không biết bao nhiêu biệt danh của thần thú ra gọi nhưng ngoài mặt ông vẫn bình tĩnh thản nhiên, “Bệ hạ, những chuyện thế này đi ngược với nguyên tắc làm người của ngài, sau này cứ giao cho tôi.”
Giáo hoàng nhìn ông bằng ánh mắt hiền từ, chầm chậm lắc đầu, “Cậu sắp kế thừa vị trí giáo hoàng, tôi phải giúp cậu dọn dẹp hết chướng ngại vật. Những chuyện thế này cứ để tôi làm vẫn hơn.”
Lòng Timothy thấy giá buốt từng cơn. Ông rất muốn hỏi giáo hoàng, ngài có chắc ngài cứ tiếp tục chơi kiểu này thì vẫn còn giáo hội để tôi kế thừa không?
Sau trận bóng… À không, sau lần huyết tộc tóc đỏ phát rồ đi gây sự, Quentyn được gọi về, Oregon và Ansbach được trả lại thế giới hai người và một quản gia.
Macewen: “…” Gã bị xếp loại riêng thành “quản gia” kìa, này có khác gì cái bàn, cái ghế đâu.
Ansbach và Oregon vui đùa mấy ngày bắt đầu thấy chán.
Oregon hối anh thực hiện lời hứa đi Bắc Kinh chơi.
Ansbach nói: “Tôi cứ có linh cảm không lành.” Timothy không giống hạng người dễ dàng chịu thua như vậy.
Linh cảm của anh nhanh chóng biến thành sự thật, nhưng kẻ ra tay lại chẳng phải Timothy như anh đã nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
10 chương
38 chương