Thất lạc phong ấn
Chương 4 : Bão táp (thượng)
Mối uy hiếp từ địa ngục.
“Bọn chúng?” Benoit nói một kích động: “Ý cô đang chỉ hung thủ là Lamsobra?”
Không ngờ vụ án tàn sát cả nhà lại có thể phá được nhanh chóng như vậy!
Hai mắt Benoit sáng lên.
Gã gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ khi mình được thăng chức, tăng lương, được giáo hoàng thương yêu, ưu ái.
Oregon liếc gã một cái: “Không. Cô ấy đang nói về nạn nhân.”
Benoit: “…”
Cô bé rụt rè nhìn chằm chằm vào Oregon, lộ vẻ mâu thuẫn vì vừa muốn gần gũi với anh nhưng lại sợ hãi không dám, “Tôi bị chúng nhốt dưới hầm trong thành, thỉnh thoảng chúng sẽ hút máu của tôi.”
Benoit lấy làm khó hiểu: “Cô chẳng phải cũng là quỷ hút máu sao?”
Cô bé và Oregon cùng trừng mắt nhìn gã.
Biết mình lỡ lời, Benoit vội chữa cháy: “Ý tôi là, các vị chẳng phải đều là huyết tộc cao quý sao? Đồng loại mà.”
Oregon nói: “Cảnh sát và cướp ở nhân giới cũng là đồng loại đấy.”
Benoit nói: “Nhưng cảnh sát bắt được cướp đâu có xơi luôn.”
Oregon nói: “Bởi mới bảo phúc lợi nghề cảnh sát của nhân loại chả ra sao cả.”
Benoit: “…” Gã chợt thấy lạnh cả người.
Benoit nói: “Bàn chuyện chính thôi! Cô nhìn thấy hung thủ đúng không? Dáng vẻ thế nào? Là người, huyết tộc, hay là… những thứ khác? Kể hết những chuyện cô biết ra xem.”
Cô bé nhìn sang Oregon, Oregon không ừ hử gì.
Cô bé cúi đầu ngẫm nghĩ rồi kể lại: “Tôi bị nhốt dưới hầm rất lâu mà không có máu để uống nên đã ngất vì đói, sau khi tỉnh dậy thì thấy mình nằm bên ngoài tòa thành, còn những tên kia… đều chết cả.”
Benoit khẽ hừ một tiếng, nhìn Oregon bằng ánh mắt phật ý. Gã biết cô bé mãi không chịu nói thật là vì Oregon vẫn không chịu tỏ thái độ.
Gã gọi người dẫn cô bé sang chỗ khác rồi lấy cớ quan sát hiện trường để sáp lại gần Oregon và nói khẽ: “Chẳng phải đã giao hẹn sẽ hợp tác ư?”
Oregon hỏi: “Bên cậu có tin tức gì?”
Benoit tức giận đáp: “Ngài nhận được tin tức bên tôi nên bây giờ mới có mặt ở đây đấy ạ.” Bốn chữ “tin tức bên tôi” gã cố ý nhấn giọng thật nặng.
“Mấy người phiền thật.”
Câu trả lời của Oregon nằm ngoài dự liệu của gã, “Hả?”
Oregon lặp lại rõ ràng từng chữ: “Mấy người phiền thật.”
Benoit ngu người. Chỉ có một câu miêu tả được suy nghĩ của gã trong lúc này đây: Làm ơn mắc oán! Làm phúc phải tội! Làm mướn không công!
…
Muốn biểu đạt nỗi sầu trong lòng, một câu thật sự không đủ mà!
Gã nói: “Huyết tộc xảy ra chuyện lớn thế này, tôi lập tức thông báo ngài hay, hơn nữa còn đích thân đưa ngài tới đây… Ngài có biết đón xe đi từ Paris tới đây phải tốn bao nhiêu tiền không vậy? Tôi đón miễn phí nhá.”
Oregon vẫn giữ vẻ thờ ơ, “Người chết là Lamsobra.”
Benoit hết biết nói sao, “Còn tình đồng bào thì sao?”
“Cậu đi mà hỏi đảng Xã hội với đảng Cộng sản ấy.”
Benoit: “…”
Mùi máu tanh nồng vẫn lởn vởn trong thành mãi không chịu tan đi.
Benoit chịu hết nổi phải mò trong túi ra lọ thuốt hít ngửi nhẹ vài hơi.
Chỉ trong chớp nhoáng ấy, Oregon đã dạo hết một vòng quanh thành và đi ra ngoài.
…
Benoit vội vàng đuổi theo, “Có phát hiện gì không?”
Oregon đáp: “Có.”
“Cái gì?”
“Tòa thành này cần phải tu sửa.”
“…Cái gì?!”
Trên đường rời khỏi tòa thành L’Egli, hai tai Oregon cuối cùng cũng được yên tĩnh, Benoit đã sớm từ bỏ công cuộc gợi chuyện với anh nên cũng chả buồn đi theo.
Chiếc ô tô Macewen thuê đậu sẵn ven đường.
Anh vừa mở cửa xe, cô bé nọ đột nhiên từ sau lưng anh ló đầu ra, “Em từng nhìn thấy hung thủ.”
Oregon dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
Cô bé nói: “Em không có hôn mê, cũng không bị nhốt trong hầm trong lúc ấy. Khi đối phương đến bọn chúng đang tổ chức yến tiệc, em bị nhốt trong lồng và ghim kim vào cổ tay, chúng lấy máu của em để pha rượu.”
“Cô là Gangrel.”
“Phải, em là Gangrel.” Sợ anh không tin, cô bé còn cúi đầu cắn vào cổ tay mình, máu tươi túa ra từ vết thương trên tay cô. Cô bé đưa cổ tay đến trước mặt Oregon, “Ngài nếm thử xem!”
Oregon phớt lờ, khom lưng chui vào xe. “Giờ cô tự do rồi.”
“Em có thể đi theo ngài được không?” Cô bé giữ lấy cửa xe, nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Oregon lạnh lùng đáp: “Không.”
Hy vọng ánh lên trong mắt cô bé bỗng chốc vỡ vụn thành ngàn vạn điểm nhỏ rồi dần dần tan biến. Cô bé buông tay ra, khép cửa xe lại cho Oregon và kính cẩn đứng trên lề đường.
Macewen nhìn cô bé qua kính chiếu hậu.
Oregon nói: “Chạy đi.”
Macewen nổ máy. Xe từ từ lăn bánh, bỏ lại bóng hình bé bỏng đơn côi của cô bé.
“Tâm trạng của ngài không tốt ạ?” Macewen hỏi.
Oregon im lặng một lúc mới thở dài đáp: “Kế hoạch bị phá hỏng mất rồi, nếu không phải vậy thì giờ này chúng ta đã ngồi trong một pub nhỏ nào đó ở Brittany, được ngắm mấy cô em xinh xắn nhiệt tình lắc mông, được hưởng thụ những giây phút đẹp đẽ.”
Macewen nói: “Ở London bao nhiêu năm tôi có thấy ngài đến pub bao giờ đâu.”
Oregon không hề xấu hổ khi bị vạch mặt, “Nếu dẫn cậu theo thì phải chứng minh cậu bình thường mới được vào trong.”
“…” Macewen chợt cảm thán: “Lâu lắm không gặp hậu duệ nhà Gangrel nhỉ. Chắc là bởi vì mất đi lãnh tụ, nghe nói sau khi quý ngài đời thứ tư kia mất tích, kẻ nắm quyền dòng họ này ở nhân giới chỉ là một tên đời thứ tám, vấp phải khá nhiều khó khăn.”
Dù mười ba gia tộc phân tán khắp mọi nơi ở nhân giới nhưng nội bộ vẫn giữ liên lạc với nhau ở mức nhất định. Sự hiện diện của một huyết tộc lâu đời chính là chỗ dựa vững chắc. Gangrel vì đột ngột mất đi chỗ dựa nên đám con cháu mới rơi vào cảnh bị nhà khác xem như những món đồ chơi.
Những ngón tay đặt trên đùi của Oregon khẽ nhúc nhích, “Suýt quên cậu cũng là Gangrel.”
Macewen nói: “Không, tôi chỉ là tầng lớp nghèo khổ.”
Dù trong người mang dòng máu của Gangrel nhưng lại không được nhận hộ khẩu chính thức.
Nếu chẳng phải được Oregon che chở, trên cơ bản gã không bao giờ có cơ hội ngẩng mặt lên mà sống như ngày hôm nay.
Oregon nhìn chằm chằm vào gáy gã, một lúc lâu sau mới bảo: “Vòng lại.”
Macewen dường như sớm đã đoán được, xe của hai người nhanh chóng quay đầu và chạy ngược về tòa thành ban nãy.
Cô bé không còn ở đó nữa.
Benoit vừa từ trong thành bước ra, bắt gặp Oregon thì lập tức chạy tới gõ vào cửa sổ của xe, hai mắt cố gắng liếc vào trong xe, miệng lại hô hoán: “Ngài có nhìn thấy cô bé kia không?”
Oregon chỉ vào tai mình ý bảo không nghe thấy gì rồi quay sang bảo với Macewen: “Đi mau.”
…
Benoit ủ rũ dõi theo đít xe đang lướt như bay.
Không nghe thấy mới lạ!
Gã rõ ràng nghe thấy tiếng “đi mau” nhỏ xíu mà.
Người đến được thành Bright đều phải rung động trước cảnh tượng “hoành tráng” của nó.
Nguyên nhân dẫn đến sự rung động ấy nào có phải vì những tòa tháp cao vút gần chạm tới mây hay tòa thành đồ sộ nguy nga nổi bật giữa nền trời xanh thẳm, mà là vì chi chít những lều vải chiếm đóng trong khu vực lân cận.
Lúc Oregon đến nơi thì chỉ còn lại chỗ ngoài cùng nhất.
Macewen lần lượt lấy lều vải và bình hoa ra chuẩn bị sắp xếp thành một khu ở trang nhã, xinh đẹp, nhưng lại bị Oregon ngăn lại.
“Chỗ này gió lớn quá.” Oregon lấy gương ra soi, “Sẽ thổi rối kiểu tóc của tôi mất.”
Macewen nói: “Ngài từng bảo tóc tai rối bời mới thể hiện được vẻ đẹp hoang dã của đàn ông nhất đấy thôi.”
Oregon nói: “Được, đổi cách nói khác. Vòng ngoài là chỗ của chốt thí.”
Macewen cũng thấy rất có lý, “Tôi đi thương lượng thử xem nhé?” Thân là một hậu duệ đời thứ tám, gã nghĩ ít nhất vẫn có thể đàm phán được với lũ con cháu đời thứ mười để chiếm lấy một chỗ kha khá.
Oregon đột nhiên ngẩng đầu lên bảo: “Khoan đã.”
Trên vùng trời của tòa thành bỗng hiện lên một bóng người.
Dù ở cự ly rất xa, bóng đối phương chỉ to bằng con gián nhưng uy nghiêm tỏa ra từ bóng người ấy khiến Oregon cũng bất giác phải cúi đầu, lũ con cháu đời thứ mười, mười mấy gần đấy càng khỏi phải nhắc tới.
Bọn họ sợ hãi quỳ rạp dưới đất, lẳng lặng dán sát người vào mặt đất như chỉ hận sao không chui được xuống dưới luôn cho rồi.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.
Luồng sát khí mãnh liệt quét qua người anh.
Oregon theo bản năng hơi hé miệng ra, răng nanh thấp thoáng hiện lên.
Anh siết chặt nắm tay, cố gắng kìm chế cơn hiếu chiến đang sục sôi thôi thúc trong bụng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Chính vào lúc phần lớn huyết tộc ở đây rơi vào tuyệt vọng, đều cho rằng cứ bị chèn ép đến nghẹt thở kiểu này sớm muộn gì cũng chết chắc, bóng người nọ chợt biến mất.
Trời quang mây tạnh.
Lũ huyết tộc kẻ rên rỉ duỗi người, kẻ co quắp ngã xuống.
Có mấy tên nhát gan đã bắt đầu cân nhắc chuyện đi hay ở.
Macewen tuy chưa đến mức quỳ rạp xuống đất nhưng hai chân đã mềm nhũn, đứng gần như cũng chẳng vững nữa. Gã lảo đảo rồi ngã ngồi xuống, mất một lúc lâu sau mới đứng dậy được, “Vị ban nãy là…”
Oregon gật đầu.
Macewen làu bàu: “Xem ra ở lại đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.”
Oregon cười bảo: “Kết luận bây giờ vẫn còn quá sớm. Ngài Tiểu Minh Vương vẫn chưa bày tỏ thái độ.”
Sau khi được chứng kiến thực lực của vị kia, Macewen làm sao còn dám lạc quan mù quáng nữa. Gã bảo: “Hy vọng.”
Macewen cuối cùng cũng tìm được một vị trí ở giữa. Vào sâu nữa chính là phạm vi của các huyết tộc thứ bậc cao quý.
Dẫu biết rõ với thực lực của ông chủ nhà mình hoàn toàn có đủ tư cách vào sâu trong nhất nhưng ông chủ không nói gì, gã cũng không dám tự ý quyết định.
Để sống giữa đám huyết tộc cấp thấp, Oregon đã cố gắng khống chế mùi tỏa ra trên người, thậm chí còn đeo loại nhẫn giúp giấu mùi nhưng huyết tộc trời sinh nhạy cảm với máu, sự hiện diện của anh vẫn đánh động tới những huyết tộc khác.
Oregon ở đó được ba ngày thì có vị khách không mời đưa đến một lá thư mời.
Cách nói chuyện của đối phương vô cùng khách sáo, “Vì lợi ích và tương lai tươi sáng của cộng đồng huyết tộc, vì sự bình yên và hạnh phúc của các huyết tộc sống ở nhân giới, chúng ta hãy bắt tay với nhau để vạch ra kế hoạch lâu dài.”
Oregon nói: “Cậu là nhà ngoại giao khoa trương nhất mà tôi từng gặp, thời buổi này cả nghị viên còn không còn chả buồn dùng mấy câu cú lỗi thời kiểu đấy.”
Đối phương: “…Ngài thân với nghị viên lắm à?”
“Tôi là nghị viên.”
“…”
Oregon giao thư mời cho Macewen, “Cảm ơn lời mời của cậu, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Mặt của đối phương lập tức sáng bừng lên, “Tuyệt cú mèo! Lúc đến nơi phải nhớ kỹ tôi là người giới thiệu đấy nhé. Tôi là Winston Derek Ventrue.”
Truyện khác cùng thể loại
493 chương
65 chương
221 chương
1825 chương
28 chương