Thất lạc phong ấn

Chương 38 : Nhờ vả (trung)

Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết. Dù đó không phải là hình thức bồi thường trong tưởng tượng của Ansbach nhưng Oregon vui là được rồi. Gordon thì sao, Zofie thì thế nào, còn cả Nghịch Cửu Hội nữa, tất cả đã chẳng còn nằm trong đầu óc của anh, dù sao có Mammon lo liệu, bọn chúng khó lòng mà sống yên ổn. Hiện tại anh phải nắm bắt từng giây từng phút để nhấm nháp niềm vui giành lại thứ từng mất đi. Tiễn Mammon và Metatron đi xong, Ansbach ôm lấy Oregon cùng nhau biến mất trên bờ biển. Biệt thự bị Gordon sửa sang, ai biết trong đó có lắp mấy thứ kỳ quái gì không. Thứ hiện tại anh cần là thế giới của hai người, là an tĩnh, an toàn, an tâm. Anh tìm một khách sạn rồi đặt phòng, sau đó ném Oregon lên giường, bắt đầu chuỗi ngày tháng ngọt ngào như mật bất chấp đêm ngày. Một trăm hai mươi năm là con số đáng sợ, anh nhất định phải bù lại cho bằng hết. Oregon ban đầu còn phối hợp nhiệt tình, về sau bắt đầu vắt óc tìm cách bỏ trốn. Sau vài lần bị tóm, mà trừng phạt cứ mỗi lần lại nặng thêm, cuối cùng y chỉ còn đành nằm trên giường lảm nhảm xin tha chẳng rõ đang nói gì. Ansbach vừa yêu vừa xót, hôn lên mỗi tấc da thịt của y, “Chúng mình hãy trải qua một trăm năm thế này có được không?” “Không.” Oregon lười đến chả buồn nhấc tay. “Sao lại không?” Ansbach không nổi giận mà chỉ gặm mãi cổ y không nhả. Oregon híp mắt trả lời: “Anh không nhớ Macewen à?” … Dám nhớ tới Macewen khi còn nằm trên giường của mình? Răng Ansbach cắn mạnh hơn để lại dấu hằn, sau đó lại dùng lưỡi liếm nhẹ, cười đáp: “Ngày mai xử lý y.” “…” Oregon chuyển sang chủ đề an toàn hơn: “Còn Gordon thì sao?” Ansbach cau mày đáp: “Xuống địa ngục.” “…Được rồi. Còn Zofie? Vốn hắn từ địa ngục chui lên mà?” “Nghe nói địa ngục có Thác Máu.” Oregon tưởng tượng cảnh đó thì toát cả mồ hôi lạnh, thở dài nói: “Vốn họ cần gì phải thế.” Tiếng thở dài của y khiến lửa giận và cơn điên cuồng trong Ansbach lại trỗi dậy, nhưng anh cố gắng kìm chế, ôm Oregon và cọ nhẹ vào người y, “Từ nay về sau, em lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi.” Oregon quay đầu nhìn anh. Ansbach mỉm cười với y, “Thế thì tôi sẽ ngoan ngoãn.” Oregon bắt bẻ: “Không ngoan thì thế nào?” Ansbach hôn lên vai y, qua loa đáp: “Em không muốn biết đâu.” Nhớ lại hình ảnh Ansbach điên cuồng cắn vào cổ mình, Oregon chợt nổi da gà, thân thể vô thức co lại. Tuy là do y bất cẩn đưa nhầm thuốc cho anh nhưng hình ảnh đó đánh vào tâm lý khá nặng nề. “Lạnh?” Chân Ansbach len vào giữa hai chân y, ôm y càng chặt hơn, “Như vầy thế nào?” “Hoàn hảo.” Oregon trở người nằm đối diện với anh, “Dustin tính sao đây?” Khả năng rất cao Dustin Malkavian là đồng bọn của Gordon. Khác với Gordon, ông ta là huyết tộc, còn là một trong những huyết tộc đời thứ ba, về công về tư, về tình về lý đều phải do huyết tộc giải quyết nội bộ. Đây cũng là lý do Ansbach và Oregon không vạch trần ông ta trước mặt Mammon và Metatron. Nhưng thông đạo kết nối huyết tộc và nhân giới đã đóng lại rồi. Oregon hỏi: “Chuyện thông đạo bị đóng có khi nào liên quan đến ông ấy không nhỉ?” Cánh cửa vào giới huyết tộc khép lại đột ngột thế này chứng tỏ đã xảy ra chuyện. Nếu Gordon làm mưa làm gió ở nhân giới thì có khả năng Dustin cũng đang làm mưa làm gió ở giới huyết tộc. Ansbach hôn y rồi lại hôn y, khóe môi nhếch lên đầy vẻ tàn nhẫn, “Các trưởng lão sẽ giải quyết.” Anh có thể tha thứ chuyện người yêu bất đắc dĩ ra quyết định phong ấn mình, nhưng không thể nào tha thứ cho mười ba trưởng lão đã xuống tay thực hiện phong ấn, bất kể có là nguyên nhân gì đi nữa. Oregon đương nhiên nhận ra. Y liếm môi rồi nói: “Thật ra…” Ansbach dùng miệng chặn không cho y nói tiếp. Dù sao cũng là lời anh không muốn nghe. Sinh hoạt trong khách sạn gần cả tháng, Ansbach cuối cùng cũng hạ lệnh tha bổng. Lúc Oregon bước chân ra khỏi khách sạn, ngửi thấy hương vị của đường phố, y kích động cảm thán: “Ôi! Đây chính là hương vị của tự do!” Ansbach siết lấy eo y, “Em cần tự do gì hả?” “…Tự do yêu đương!” Oregon nhanh chóng xoay lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của anh, “Với anh đấy.” Khóe miệng Ansbach nhoẻn lên, cánh tay vòng qua eo y càng thêm siết lại. Oregon hỏi: “Vậy giờ đi ăn cơm được chưa?” “Ừ.” Từ sau khi mèo đen biến lại thành người, tư thế chụp ảnh của Oregon được nâng lên một tầm cao mới, gần như mỗi tấm ảnh đều truyền đạt một câu chuyện độc lập. Ví dụ như: Oregon nằm bẹp dưới đất ôm chặt mắt cá chân của Ansbach, ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt đau thương: “Hajima~! Honey~! Đừng rời bỏ em!!!” Ansbach: “…” Hoặc ví dụ như: Ấn Ansbach lên ghế dài trong công viên, sau đó túm cổ áo anh và nói thật hung hăng: “Nói, thích Gordon hay thích tôi!” Ansbach: “…” Hoặc ví dụ như: Oregon nâng mặt Ansbach và nói bằng giọng đượm buồn: “Cưng ơi, cha nói chúng ta không thể ở bên nhau! Anh nghèo quá, không xứng với em…” Ansbach ôm y chạy mất. … “Máy ảnh, đừng để quên máy ảnh!” Đi hết Ai Cập, họ lại ghé thăm Libya, Tunis… Rồi quay về Ý. Macewen nhận được tin nên đã đợi sẵn ở sân bay. Lúc nhìn thấy Oregon, trên mặt gã không thể hiện bất cứ ngạc nhiên hay giật mình gì cả, vẻ mặt thản nhiên vẫn như một quản gia chuyên nghiệp. Gã gật đầu chào Oregon rồi đón Ansbach: “Hoan nghênh quay về, tiên sinh Gangrel.” Oregon ngẩn ra, đang định trả lời nhưng sực nhớ ra, nghiêng đầu nhìn Ansbach. Anh đang vòng tay qua eo y, vẻ mặt đắc ý vô cùng, chẳng có dấu vết gì của sự xấu hổ hay ngại ngùng vì trộm dùng thân phận của người yêu. Anh thản nhiên nói: “Từ nay về sau cậu có thể gọi tôi là tiên sinh Ansbach Malkavian, gọi y là tiên sinh Oregon Gangrel.” … Đúng thật trên người Oregon có mùi của Gangrel đời thứ tư. Ông chủ gạt mình bao nhiêu năm giờ chắc cuối cùng cũng chịu nói thật. Nhưng mà sự thật này hơi bị giật mình. Tuy Macewen đã nhanh chóng giấu đi nét ngạc nhiên như Oregon vẫn kịp bắt gặp. Macewen trả lời với vẻ mặt vô cảm: “Dạ vâng, thưa tiên sinh.” Oregon mỉm cười phá vỡ bầu không khí sượng ngắt: “Tôi đặc biệt nhớ món soup hành tây chiên giòn, chân vịt chiên bơ và bánh crepe kiều mạch của cậu, không biết có được vinh dự thưởng thức lần nữa hay không?” Dù y dùng từ “nhớ” và “lần nữa” khá đột ngột nhưng Macewen vẫn giữ vẻ tỉnh rụi, bình tĩnh đáp: “Niềm vinh hạnh của tôi.” Nhìn chàng quản gia lòng rối như tơ vò nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm trang, Oregon kìm không được bật cười thành tiếng. “Cười cái gì?” Ansbach cúi đầu hỏi y. Oregon đáp: “Macewen…” Còn chưa nói xong đã nhìn thấy mày Ansbach chau tít lại, lời sắp buột ra khỏi miệng chợt đổi sang hướng khác ngay: “Đúng là kỳ đà thiệt to.” Ansbach nhìn Macewen rồi gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.” Vì vậy, quản gia bị bỏ rơi lại sân bay, còn ông chủ vô lương tâm lái xe mang người yêu bất đắc dĩ của mình rời đi. Macewen: “…” Vừa phát hiện mình từng sống chung với gã điên lừng danh của Malkavian hơn trăm năm, gã đúng là cần chút thời gian để lấy lại bình tĩnh. Tuy Ansbach có vẻ như hiền hơn nhiều hơn trong xương tủy của anh vẫn chảy dòng máu chiếm hữu điên cuồng cực đoan. Sau khi bị bám dính cứng suốt hai tháng, Oregon cuối cùng cũng đuối, quyết định nói gì đó để chuyển đi sự chú ý của anh. “Chúng ta nên sớm đến chào hỏi ngài Tiểu Minh Vương để nhắc nhở cậu ấy chuyện Dustin Malkavian thông đồng với Gordon.” Ansbach vuốt ve cái cổ trắng ngần của y, lơ đễnh đáp: “Baal sẽ không vui đâu.” Oregon nói: “Đây là chuyện nội bộ của huyết tộc.” Ansbach đáp: “Đúng, vậy nên ngài ấy sẽ không để Tiểu Minh Vương bận tâm.” “Thân là một huyết tộc đời thứ hai…” “Cậu ấy chỉ là bù nhìn.” Lúc vị huyết tộc đời thứ hai này mới đến châu Âu, phần lớn huyết tộc cấp cao đều từng chú ý quan sát cậu, cuối cùng khẳng định sự hiện diện của cậu có cũng như không. Nếu chẳng phải lần này Lilith ra mặt và mang đến cảm giác tồn tại cho cậu, chắc có lẽ tất cả huyết tộc sống ở nhân giới đều quên bẵng mất người này. “Nếu em thật sự quan tâm chuyện này thì có thể kể với Lawrence Ventrue.” Oregon nói: “Cậu ta chỉ là đời thứ năm.” Ansbach nói: “Nhưng cậu ta là người của Ventrue, là nhân tuyển thích hợp nhất.” Oregon bị anh thuyết phục. “Tôi đã giải tỏa mối lo của em, có phải em cũng nên báo đáp bằng cách giải tỏa giúp tôi không.” Ansbach dán vào lưng, vẫn trong trạng thái nhiệt tình hơn bao giờ hết. Oregon cố gắng giãy dụa, “Tôi cảm thấy tâm sự của mình vẫn còn cơ hội lặp lại.” Ansbach ấn y xuống sô pha, mỉm cười nói: “Quá tốt, tôi thích lặp đi lặp lại.” “…” Sau khi hoàn thành một cuộc vận động kịch liệt, Oregon cùng Ansbach nằm trên giường ngủ say. Nhiệt độ ở Rome bắt đầu hạ thấp, sương mỏng phủ lên cửa sổ như cánh ve sầu. Gió rét thấu xương rít gào bên ngoài. Bất thình lình, cửa sổ bật ra, gió lạnh lùa vào, quét qua hai gương mặt đang chìm trong giất ngủ. Oregon cùng Ansbach đồng loạt tỉnh dậy và đứng ngay cuối gường. Đối diện với họ vốn phải là một bước tường có treo bức “Chân dung của bác sĩ Gachet”, nhưng giờ đây tường biến đâu mất, trước mặt họ lại là hành lang dài dẫn tới cung điện. Cuối hành lang là cầu thang, trên cùng là một cung điện rộng lớn. Có một người đang đứng trước cung điện nhìn xuống. Oregon siết chặt nắm tay: “Gordon.” Tay Ansbach khẽ đặt lên mu bàn tay Oregon và bao lấy, ấm áp lan tỏa như muốn bày tỏ sự bảo hộ của anh. Anh dắt tay Oregon từng bước vững chãi đi về phía trước. Oregon nhắc nhở anh: “Đây là ảo ảnh.” Ansbach nói: “Em không phải.” “Là đủ rồi.” Anh sẽ chiến đấu vì người mình yêu, bất luận đối thủ là ai.