Thất lạc phong ấn

Chương 32 : Vận mệnh (trung)

Về chân tướng của năm xưa. Sợ Ansbach trong cơn rối loạn gây họa, mèo đen vội vàng hết liếm lại hôn, hết hôn lại liếm để cố gắng thu hút sự chú ý của anh. Ansbach miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, vuốt ve đầu mèo đen và nói bằng giọng u ám: “Những thứ này đều là chuyện nhỏ, chỉ cần thay đổi được việc em bị phong ấn là tốt rồi.” Nhắc đến phong ấn, mèo đen nhớ lại những hành động kỳ quặc của ả thầy pháp, nó cong đuôi cuốn bút than hí hoáy viết, chẳng mấy chốc đã viết kín hai mặt giấy, Ansbach lại mang nó đến viết lên tường trắng sau nhà người ta. Nhà nọ sáng hôm sau thức dậy liền nhìn thấy “bùa” được vẽ trên tường nhà mình – Khi ấy Anh văn vẫn chưa nằm trong chương trình phổ cập giáo dục, thì sợ đến nhũn cả chân, vội vã mời không biết bao nhiêu hòa thượng đạo sĩ đến làm phép, đương nhiên đây là chuyện sau này. Lại nói về mèo đen, sau khi viết hết gần nửa bức tường nhà người ta, cuối cùng cũng bày tỏ hết những gì muốn nói. Sắc mặt Ansbach càng lúc càng u ám, song giọng nói lại rất bình tĩnh: “Miếng ghép còn lại rất đơn giản.” Anh mỉm cười, nhưng mèo đen lại thấy lạnh run cả người. “Dustin,” – Tên trưởng lão tộc Malkavian, “Gordon và ả đàn bà kia là một bọn.” Giọng nói thể hiện sự chán ghét cực độ. Mèo đen ngây ra, cảm thấy hình ghép dường như sắp hoàn chỉnh nhưng vẫn còn thiếu một mảnh, mảnh ngay chính giữa vẫn chưa được ghép vào là gì? Hình ghép của Ansbach lại đã hoàn chỉnh, anh bắt đầu dẫn dắt nó: “Thứ thuốc em lấy được từ chỗ ả đàn bà đó có phải là thứ em pha vào tách trà khi gặp tôi lúc sau không?” Trong đầu mèo đen lóe lên, lông trên người dựng ngược, cong đuôi cuốn bút nhanh chóng viết lên tường: Thuốc có vấn đề? Ansbach cười đến tỏa ra hơi lạnh, “Sau khi uống xong, tính tình của tôi càng nóng nảy táo bạo hơn.” … Mảnh ghép cuối cùng cũng đã được lắp vào. Mọi chuyện đều đã liên kết với nhau. Mèo đen dựa sát vào người Ansbach và nghe anh thuật lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi. Đầu tiên là giải thích về hành vi tréo ngoe của trưởng lão Malkavian. Ansbach đoán không sai, đúng là Dustin không muốn phong ấn anh nhưng nguyên nhân nào phải vì bao che mà là muốn anh hoàn toàn nổi điên sau khi bị Oregon phản bội. Nếu không đoán ra được nguyên nhân ông ta làm vậy thì hãy thử liên tưởng đến việc ông ta cùng phe với Gordon, đáp án sẽ rõ như ban ngày. Với Nghịch Cửu Hội, một kẻ điên phá rối trật tự của nhân giới và giới huyết tộc đúng là đáng để ao ước. Í! Hôm nay tâm trạng không vui sẽ phá sập vài tòa giáo đường. Ồ! Hôm nay tâm trạng tốt sẽ hù chết cả đám nhân loại. … Ansbach cười lạnh, “Bọn chúng nhất định vừa uống rượu vừa bảo, làm hay lắm!” Bảo Oregon đến Trung Quốc là để gài bẫy anh và Oregon, tạo ra hoàn cảnh lý tưởng cho âm mưu của chúng. Khi ở trong hoàn cảnh xa lạ, sức phán đoán sẽ dễ kém đi. Hành vi của Oregon đã chứng thực điều này. Từ việc phong ấn Ansbach, lừa gạt Oregon, giải thoát Ansbach, mua chuộc thầy pháp hạ độc… Tất cả đều là một kế hoạch được bày vẽ tỉ mỉ! Lần trước hai người đúng là đã mơ hồ đi theo từng bước kịch bản được viết sẵn, lần lượt diễn hết cả vở cho đến cái kết bi thảm cuối cùng! Ansbach gần như có thể tưởng tượng ra cảnh khi nhìn thấy mình và Oregon tàn sát lẫn nhau, chúng sẽ nói… Làm hay lắm! May mà được quay lại. Đúng là phải cảm tạ Gordon. Cảm tạ sự tự tin mù quáng và điên cuồng của lão đã cho hai người một cơ hội để làm lại từ đầu. Lần này họ sẽ giành lấy quyền chủ động, nhất định có thể thay đổi kết cục. Mèo đen sơ lược lại mọi chuyện trong đầu, khẽ lúc lắc đuôi, bút than liên tục viết hết chữ “cọc” này đến chữ “cọc” khác trong lúc nó không để ý. Thấy nó vẫn canh cánh trong lòng chuyện không lấy được cọc gỗ, Ansbach bèn an ủi: “Chỉ cần nó còn ở đây, sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta thôi.” Mèo đen hoàn hồn, xoèn xoẹt viết lên tường: Khả năng khống chế thời gian của Gordon có liên quan gì đến cọc gỗ không nhỉ? Ansbach rúng động trong lòng, “Chúng đấu tranh nội bộ?” Với tính cách phản pháo vô ơn của Gordon, nếu lão biết được lai lịch của cộc gỗ thì nội chiến là chuyện hiển nhiên. Anh ngẫm nghĩ, tạm thời quẳng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, “Nhưng mặc kệ thế nào, chúng ta chỉ cần giành được cọc gỗ, cản trở…” Lời còn chưa dứt, anh đã đứng lên đầy vẻ cảnh giác, ôm mèo đen vào lòng mình. Chuyện lần trước để mèo đen ở lại trong bụi cỏ khiến nó rơi vào tay thầy pháp khiến anh vẫn canh cánh trong lòng, lần này tuyệt đối không thả nó ra nữa. Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, một cái chấm đen dần dần to lên, đến khi bằng to nắm tay mèo đen mới thấy rõ ấy hình như là một con chim đang giương cánh. Ansbach kéo áo choàng lên che khuất mèo đen và nhanh chóng biến mất. Trước sau chưa quá hai giây, cái bóng giương cánh thoáng dừng lại vị trí Ansbach mới đứng một chút rồi nhanh chóng đuổi theo hướng đi của anh. Dù tốc độ Ansbach vô cùng nhanh, đối phương đuổi theo ráo riết, từ phía đông kinh sư đuổi bám đến phía tây kinh sư, bay vòng quan tường thành, lúc đến Vĩnh Định Môn Ansbach đột nhiên rẻ xuống hướng nam. Vừa chạy được sáu dặm, anh chợt cảm thấy cả người lạnh toát, cái lạnh như thấm ra từ xương tủy. Ngay sau đó, tốc độ của anh dần chậm lại. Sương mù mờ mịt tạo nên một tấm màn trắng xám giữa đêm đen. Giữa màn sương, một bóng người chầm chậm bước đến. Đợi người đó đến gần mới thấy rõ là Leslie. Hắn nghiêm mặt, lạnh lùng trừng Ansbach, “Ai cho cậu trốn khỏi phong ấn?” Thế ai cho ngài phong ấn ta? Lửa giận phừng cháy, Ansbach đang định phản bác thì thấy có gì là lạ. Lạ ở điểm nào nhỉ? Một suy nghĩ loáng thoáng hiện lên, nhưng lại như bị vây trong sương mù dày đặc không thể thoát ra. “Đừng đấu tranh nữa, lần này cậu sai thật rồi.” Dustin đứng bên trái của Leslie, giọng nói vẫn đáng ghét như thuở nào. Nhìn thấy ông ta, đầu óc của Ansbach dường như tỉnh táo hơn đôi chút, ít ra ác cảm của anh với Dustin luôn rất rõ nét. “Ansbach!” Có tiếng kêu vang lên từ sau lưng anh. Oregon? Ansbach quay ngoắt lại, quả nhiên nhìn thấy chàng thanh niên tóc vàng mắt xanh đang lao tới, anh vô thức muốn giang tay ra đón nhưng mèo đen trong lòng lại điên cuồng kêu lên. Đầu óc Ansbach mơ màng trong giây lát rồi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rõ ràng: Mèo đen còn trong lòng anh, vậy lấy đâu ra Oregon?! Ansbach chớp mắt, Oregon trước mắt bỗng biến thành Zofie giương nanh múa vuốt vác đao bổ tới. Anh vội lùi về sau, vị trí anh vừa mới đứng xuất hiện một khe nứt rộng bằng một ngón tay dài bảy, tám mét. “Ngươi phải tu bổ, không thì người dân sẽ bị té ngã đấy. Thời đại này chưa có xi măng, ngươi định dùng keo dán lại sao?” Ansbach nhạo báng. Zofie ngẩn ra, Ansbach trong ký ức của hắn sẽ không nói chuyện kiểu thế này, chỉ cần một câu không hợp là dùng nắm đấm tiếp đãi. Thừa cơ hắn ngây người, Ansbach vội vàng bỏ chạy. Dù có Gordon âm thầm trợ giúp, anh muốn đánh thắng Zofie không phải là chuyện không thể nào, nhưng sẽ rất phí công, hiện tại anh không có dư thời gian. Anh quay về thời đại chỉ với một mục đích: Thay đổi lịch sử để Oregon có thể trở lại hoàn chỉnh và ở bên cạnh anh! Thấy Ansbach bỏ chạy, Zofie lập tức đuổi theo. Ansbach bị hắn bám đuôi đến lúc trời sáng, tâm trạng của anh bắt đầu nóng nảy. Để tránh không rời khỏi kinh đô quá xa làm lỡ mất những chuyện quan trọng của năm đó, anh cứ chạy vòng vòng trong thành, nhưng có chạy thế nào cũng không cắt được cái đuôi phía sau, hơn nữa do bị nắm được quy luật mà hai lần rơi vào cạm bẫy ảo ảnh của Gordon. Cứ tiếp tục thế này sẽ nhỡ mất việc Oregon lên núi Vụ Linh! Anh vừa mải suy nghĩ làm sao để cắt được cái đuôi phía sau vừa quẹo cua gấp khiến thân thể hơi nghiêng xuống, tấm áo choàng rộng thùng thình quét đất như màn cửa, chắn mất tầm nhìn của kẻ chạy sau. Thời cơ tuyệt vời! Mèo đen đã chờ cơ hội này cả ngày trời, nó liền thừa cơ trượt xuống theo áo choàng, mượn các góc khuất giữa nhà cửa lẻn vào trong bụi cỏ. Trong lòng vừa nhẹ hẫng là tim Ansbach lập tức trĩu nặng, lúc nhận ra mèo đen định làm gì, suýt chút nữa anh đã bất chấp tất cả đuổi theo bắt nó lại, nhưng trước khi hành động, may thay thói quen nhiều năm nay khiến anh tự động thay đổi góc độ để cân nhắc, phán đoán nguyên nhân vì sao đối phương làm vậy, cuối cùng kết luận rằng nó đi ngăn cản Oregon. Đúng là trong trường hợp bị bám đuôi thế này, chia ra hai đường là ý kiến đúng đắn. Mèo đen lại quá quen thuộc với hành vi cử chỉ của Oregon. … Anh dùng cả ngàn lý do để giải thích cho hành động của mèo đen mới có thể tạm khống chế tâm trạng sắp bùng nổ của mình, tiếp tục chạy theo đường cũ để thu hút sự chú ý của Zofie và Gordon. Nhưng trong lòng anh đang vung đao chặt chém hai tên này không biết bao nhiêu là lần! Mèo đen trốn trong bụi cỏ nhìn Ansbach và Zofie rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại thêm một lúc rồi đi vòng qua đầu bên kia. Thân là một con mèo, nếu muốn chạy lên núi Vụ Linh là chuyện không hề dễ dàng. Nó quan sát thật lâu mới tìm được một nơi khá gần núi Vụ Linh để nhảy xuống. Cũng may trên đường luôn có xe ngựa ngược xuôi, nhờ vào thân thủ nhanh nhẹn nó đi nhờ được vài chuyến xe, cuối cùng tới được núi Vụ Linh. Bây giờ còn cách lúc Oregon lên núi nửa ngày. Nó sợ lỡ mất nên cố ý ngồi ngay giữa đường, trừng to hai mắt theo dõi. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trời bắt đầu tối dần. Mèo đen thấy bất an. Theo lý mà nói, lúc này mình hẳn đã lên núi rồi chứ. Lẽ nào lịch sử bị thay đổi? Nó cố gắng nhớ lại. Dù sao cũng là chuyện hơn trăm năm về trước, nó lại có một khoảng thời gian rơi vào tình trạng đầu óc mơ màng, muốn nhớ lại chuyện xưa không sai tí gì quả thật hơi khó. Tuy nhiên nó vẫn rất cố gắng suy nghĩ… Hình như lúc đó mình chọn con đường rộng nhất rồi xẹt qua một cái… Xẹt qua một cái? Xẹt qua? Mèo đen giận muốn rụng lông, xui thay đối tượng nó giận lại là chính bản thân nó. Tại sao?! Mình rõ ràng có hai cái chân, mắc chi không chịu đi đứng cho đàng hoàng mà cứ dùng dịch chuyển tức thời làm cái quái gì? Chả trách ban nãy có trong một giây nào đó nó tự dưng thấy như bị bài xích, thiếu điều văng đi. Nhất định là khi Oregon băng qua, cơ thể nó có phản ứng. Lẽ nào mọi chuyện vẫn sẽ từng bước tiến triển theo kịch bản của Gordon? Rốt cuộc là hai người họ quay về năm 1890 hay là bị xuyên vào quyển “Tự truyện của Gordon”? Nó vừa điên cuồng phỉ nhổ trong lòng vừa thục mạng chạy đuổi theo.