Thất lạc phong ấn

Chương 27 : Quá khứ (hạ)

Hành trình ở thế kỷ 19. Ông chạy vội lên lầu, quả nhiên nhìn thấy mớ sách mình khổ công sưu tầm bị Ansbach lục tung cả lên. Ansbach nhét quyển sách mình cần vào lòng rồi mỉm cười với John, “Cảm ơn.” John nói: “Không! Anh không được đi!” Ansbach nói: “Ngại quá, tầng hầm của ông không nhốt được ta nên không thể hoàn thành di nguyện muốn hi sinh cái tôi của các người được.” John sợ hãi hỏi: “Sao anh biết được?” Ansbach nói: “Ta đã sớm xuống tầng hầm nhà ông xem qua tất cả số sách trong đó một lần, không tìm thấy bút ký của Gordon. Tức là ông mang nó từ trên lầu xuống. Tại sao ông lại muốn dẫn ta vào tầng hầm? Có hai khả năng. Một là để đánh lạc hướng ta, một là để nhốt ta lại. Ta đoán cả hai khả năng đều đúng. Vì vậy ta đã lục soát phòng ông, tìm thấy những quyển sách và bút ký ông thường đọc để dưới giường. Nghĩ cũng phải, ông đã bước vào độ tuổi đáng được ‘kính lão’, không thể nào cứ chui xuống tầng hầm lấy sách.” John nói: “Chúng ta đã ký Hiệp nghị Đình chiến! Anh không thể phá hoại trước!” Ansbach vô tội nói: “Ta phá hoại cái gì?” “Anh trộm bút ký của tôi!” “Bảo giáo hoàng cứ kiện ta tội trộm cắp đi.” Anh mỉm cười biến mất trong tràng rít gào điên cuồng của John. Không thể không khen số Ansbach đỏ, hình như sau khi quay về thế kỷ 19, tất cả đều thuận lợi. Lúc Tommy dẫn Ansbach đến tìm John, gã nào ngờ John lúc trẻ từng vì bút ký của Gordon mà nghiên cứu về Metatron, thậm chí còn điều tra tung tích cọc gỗ, dù thất bại nhưng lại cung cấp cho Ansbach một tin vô cùng hữu dụng: Bản đồ của cọc gỗ. Dùng những câu chữ lẻ tẻ ghi chú cùng với sự tưởng tượng của bản thân để vẽ ra bản đồ. Mèo đen kích động kêu lên, nhanh chóng hất gã ván gỗ hí hoáy cào cào, nhưng để rồi phát hiện ra bi kịch: Móng mình bị mòn. Nghe tiếng kêu đáng thương của mèo đen, Ansbach tâm trạng đang vui nên có lòng tốt đưa cho nó một cây bút lông đã thấm mực. Mèo đen muốn dùng đuôi quấn bút nhưng cứ hết lần này đến lần khác làm lọt bút, Ansbach vui vẻ cười vang không ngớt. … Mèo đen lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, ưu thương ngẩng đầu nhìn trời. Sinh vật trong chín giới nhiều như vậy, cần nhan sắc thì có tinh linh, cần dễ thương thì có người lùn, cần huyền bí thì có vu tộc, cần vóc dáng thì có người sói, cần cái gì cũng có thì tìm thiên sứ và đọa thiên sứ đấy! Mắc chi y lại gặp phải tên Ansbach kia! Hơn nữa không yêu đương không được! Nhớ lại những ngày tháng bị đuổi giết, y thật sự kìm lòng không đặng chảy cả vũng nước mắt đồng tình cho bản thân. Bóng ngược dưới cửa sổ lại xuất hiện thêm một cái. Ansbach ngồi xuống sau lưng nó, hai chân bắt chéo, nhẹ nhành khều khều chân mèo ta, “Em hối hận vì đã yêu tôi?” Mèo đen cố gắng lắc đầu. Ansbach nói: “Vậy là hối hận đã gặp được tôi.” Sau khi người yêu biến thành mèo, anh tranh thủ thời gian nghiên cứu cách đọc suy nghĩ qua ánh mắt, nhờ vào sự ăn ý về mặt tinh thần, thông thường đều đoán được chính xác tám, chín mươi phần trăm. Mèo đen hơi do dự nhưng vẫn lắc đầu. Bỏ đi, chuyện đã thế này thôi thì cứ lo yêu đương sống qua ngày. Loại người như Ansbach ngoài mình ra còn ai có thể nuốt nổi chứ. Mình quả nhiên oách xà lách quá đi! Mèo đen tự hào lúc lắc cái đuôi. Lửa giận của Ansbach đã dâng cao trong lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của mèo ta thì cố đè nén, kìm lòng không đặng vuốt ve lưng nó, sau đó lại cúi đầu hôn hít, một lát sau mới nói: “Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Mèo đen dựng thẳng lỗ tai. Lẽ nào bị tiếng sét ái tình với mình? …Khó trách. Tuy mình không phải kiếm cơm nhờ cái mặt nhưng vốn liếng vẫn đủ xài. Ansbach nói: “Tôi nghĩ, tên này nhất định là kẻ ăn bám.” Mèo đen: “…” Ansbach tiếp: “Nào ngờ không phải.” Mèo đen: “…” Nhất định là do sự tương phản rõ rệt giữa ấn tượng đầu và thực lực của y khiến anh trầm luân trong lưới tình. Ansbach liếm môi một cái, “Vừa gian xảo vừa nhạy cảm, đuổi giết chắc sướng lắm!” Mèo đen: “…” Cái này gọi là vừa linh hoạt vừa sắc bén. Ansbach im lặng ngắm bầu trời đen thẳm bên ngoài cửa sổ, dường như đang mải đắm chìm trong hồi ức, lâu đến nỗi mèo đen phải đổi tư thế nằm xuống, anh mới nói bằng giọng xa xăm: “Sau đó không muốn giết nữa mà muốn đè.” Mèo đen: “…” Không muốn giết mà sao y chẳng cảm nhận được tí nào vậy! Trăm phần trăm đúng kiểu không cho đè là giết! Ansbach nói: “Thật ra lúc đó tôi không ngờ em nhanh chóng chịu phối hợp như vậy.” Hoa cúc của mèo đen thắt lại, nó vội cuộn đuôi lót dưới mông. Hồi ức đã đời, Ansbach mới ngồi dậy đem mực đến đặt trước mặt nó: “Viết lên sàn nhà đi, chốc nữa tôi chùi móng cho em.” Mèo đen nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, không biết anh giấu mực ở chỗ nào trên người. “Tôi còn giấu nhiều thứ trong người lắm, em muốn xem không?” Dứt lời, Ansbach từ trong lòng lấy một góc vải, sau đó từ từ rút ra thành tấm áo choàng màu xám đậm. Mèo đen: “…” Ngực tên kia bị trũng sao? Bởi vậy giấu bao nhiêu thứ cũng không bị phát hiện. Ansbach nói: “Lúc rời khỏi nhà gỗ thuận tay cầm theo, tránh khi em hồi phục hình người lại phải khỏa thân.” … Có huyết tộc làm người yêu đâu đến nỗi nhỉ? Ít ra lúc không lên cơn điên cũng chu đáo lắm chứ. Nhớ lại vẻ mặt dịu dàng khi người ta đút bánh bao cho mình ăn, mèo đen tạm thời không thầm oán trách nữa, nhún vuốt vào mực viết lên sàn nhà: Từng nhìn thấy. Ansbach ngẩn ra: “Nhìn thấy? Em từng nhìn thấy cọc gỗ? Ở đâu?” Mèo đen thong thả viết năm chữ cái: CHINA. Nhìn từ đơn này xong, Ansbach rơi vào im lặng. Anh bồng mèo lên, dùng bông gòn thấm nước từng chút một lau sạch mực dính trên đệm chân mèo cưng. Những đường nét trên mặt anh vốn rất sắc sảo, vô cùng đạt tiêu chuẩn điển trai truyền thống, lúc không nói gì trông càng lạnh lùng, cương nghị. Mèo đen liếm liếm má anh. Ansbach nghiêng đầu hôn nó. Mèo đen cuộn người lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Một lúc lâu sau Ansbach mới mở miệng: “Vẫn chưa hỏi em, năm 1890 đến Trung Quốc để làm gì vậy?” Mèo đen vẫy đuôi đầy vẻ lười biếng, lúc anh nhìn nó, nó liền nhắm mắt lại. “Vẫn không muốn nói sao?” Lạ thay Ansbach lại không nổi giận, anh chỉ nhè nhẹ vuốt ve lông mèo, “Em nói xem lần này trở về quá khứ có phải là cơ hội chuộc tội Thần ban cho tôi không? Bằng không sao có thể trùng hợp như vậy, hết lần này đến lần khác hướng chúng ta đến Trung Quốc?” Ansbach và Oregon của năm 1890 đều ở Trung Quốc. Còn hiện tại, Ansbach và Oregon của năm 2015 cũng cần phải đến Trung Quốc. Khác nhau ở chỗ, Ansbach năm 1890 chìm trong hận thù. Còn Ansbach năm 2015 lại chìm trong hối hận. “Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ ngăn cản mình trước đây, sau đó dẫn em quay về với thời đại chúng ta nên ở!” Trong lòng Ansbach như đang có ngọn lửa rực cháy, cả người tràn trề năng lượng. Giờ phút này anh chẳng còn hận Gordon tí nào. Nếu không phải nhờ Gordon, sao anh có thể quay về quá khứ, cứu vãn những sai lầm mình đã phạm phải? Mèo đen cảm thấy chuyện này không hề đơn giản nhưng trông dáng vẻ tràn ngập tự tin của Ansbach, nó chỉ đành tạm giấu lo lắng trong lòng. Trung Quốc của thế kỷ 19 hệt như một mỏ vàng khổng lồ, thu hút các nước châu Âu dùng mọi thủ đoạn khai thác. Muốn đi nhờ thuyền từ Anh đến Trung Quốc không phải chuyện khó, chỉ mỗi cái thời gian quá dài, vì vậy chỉ đành đi xuyên lục địa. Chuyện này với huyết tộc mà nói… Đương nhiên không phải quá khó. Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Hy Lạp… Cứ đi thẳng về hướng đông. Theo kế hoạch ban đầu Ansbach dự tính chỉ cần nửa tháng – Đây đã là cách tính khá thoải mái. Thế nhưng kế hoạch vẫn không tránh khỏi có biến. Ansbach không thể nào ngờ, có ngày mình lại bị lạc, đường! Lúc đó trong tay anh không có bản đồ chi tiết… Vậy nên không thể nào không tốn phần lớn thời gian để đi tìm đường. Đợi khi hai người đến được Trung Quốc đã là chuyện của một tháng sau. Ansbach bắt đầu sốt ruột. Dọc đường có vài lần anh nổi trận lôi đình nhưng để tránh giận cá chém thớt tổn thương mèo đen, lúc nào anh cũng lẳng lặng bỏ đi chỗ khác trút giận, sau đó mới lẳng lặng trở về. Anh không nhắc tới, mèo đen cũng vờ như không biết. Thời gian mỗi lúc một ít dần, tâm trạng của Ansbach bắt đầu mất kiểm soát, số lần nói chuyện càng lúc càng ít, phần lớn thời gian chỉ im lặng ôm mèo, vuốt mèo, hôn mèo… Có vô số lần mèo đen cảm thấy dường như đôi mắt chú dơi ngủ cạnh còn xanh rì hơn cả mắt mình. Khó lắm mới tới Trung Quốc, cả Ansbach và mèo đen đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Ansbach phát hiện, đến Trung Quốc rồi vẫn bị lạc đường! Cũng may trước khi anh kịp biến thành núi lửa di động, hai người họ gặp được một buôn. Đội buôn này vô cùng nhiệt tình với họ, vì vậy Ansbach cho rằng họ định đánh cướp, cố tình yên tĩnh cả đêm đợi “tai nạn” ập tới, nhưng mà… Chẳng xảy ra chuyện gì. Đội buôn để lại hai người gác đêm rồi say giấc nồng, chẳng có dấu hiệu như muốn nửa đêm thức giấc giết người cướp của. Ansbach vừa thấy yên tâm vừa thấy buồn chán, may sao dọc đường xuất hiện mấy tên cướp không có mắt để anh tiện tay giải quyết. Cả đội buôn đều hết sức biết ơn Ansbach, vài võ sư trong đội còn cố ý tìm anh so tài, tất cả đều bại chỉ trong một chiêu. Bọn họ chỉ tưởng võ thuật của người ngoại quốc đặc biệt chứ không thấy có gì bất thường. Từ đó về sau cả đội buôn càng tỏ ra o bế Ansbach, cả mèo đen cũng được hưởng sái, được chiều chuộng đến tận trời. Tới tỉnh Ngọc Lâm đôi bên chia tay, đội buôn muốn xuống nam, còn Ansbach nghe theo lời mèo đen chọn đường đi Thái Nguyên, muốn đến kinh đô. Trước khi đi, đội buôn còn tặng Ansbach một ít tiền bạc. Ansbach nhận lấy. Kinh nghiệm đau thương đã dạy anh nhiều bài học đường đời, anh không muốn một lần nữa lâm vào cảnh khốn cùng phải dùng tiền Ai Cập ở nước Anh. “Tiếp theo tụi mình phải tìm người dẫn đường.” Anh tự lẩm bẩm rồi cầm theo tiền, bắt đầu dùng thứ tiếng Trung đơn giản đi khắp phố lớn ngỏ nhõ “buôn người”.