"Chúng ta đi thử hắn một chút, nếu hắn có bản lãnh để chúng ta lợi dụng, ta đây sẽ cho hắn một con đường. Nếu là ngay cả bản lãnh để lợi dụng đều không có, vậy thật sự chôn đi." Hiên Viên Cô Vân đứng dậy, đi tới cửa, "Đi thôi, chúng ta cùng nhau nhìn xem người này." Trong vương phủ có một cái nhà tù nhỏ. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn lay lắt khiến mùi vị hôi hám bốc lên làm người ta cảm thấy khó chịu. Thị vệ giơ cao đèn lồng đi ở phía trước. Ánh sáng từ ngọn đuốc không đủ sáng. "Vương gia, người đang ở nơi này." Thị vệ đứng ở một bên, cung kính chỉ chỉ gian phòng bên trong nhà tù. Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi đứng ở trước cửa nhìn người ở bên trong. Người ở bên trong là nam tử trẻ tuổi, ngồi xếp bằng ở điều tức, y phục trên người rách mướp, vết máu loang lổ, tràn đầy vết roi cùng dấu vết bị in bằng sắt nung. Nhìn cũng đã biết thương thế của hắn là do những thị vệ trút giận ban cho. "Uy! Ngươi!" Thị vệ gõ song sắt hét lớn, "Vương gia có chuyện hỏi ngươi." Dứt lời, nhưng người ở bên trong ngay cả mắt cũng không mở ra, vẫn ngồi xếp bằng không hề cử động như cũ. "Ngươi đi xuống trước." Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng hạ lệnh. "Vâng" Thị vệ cúi đầu, Nhược Khả Phi nhận lấy đèn lồng lui xuống về phía sau. "Ngươi, có muốn nữ nhân cùng đứa nhỏ của ngươi?" Thanh âm lạnh lùng của Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt vang lên ở trong phòng giam sâu kín. Lời còn chưa dứt, người ở bên trong chợt mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Cô Vân không có di động nửa phần. Sau một lúc lâu, một mảnh tĩnh mịch. "Ngươi sẽ thả nàng?" Nam tử trẻ tuổi rốt cục cũng lên tiếng. Sẽ có nam nhân rộng lượng như vậy sao? Buông tha cho người đã cắm sừng lên đầu mình. Mặc dù thê tử của hắn vẫn là xử nữ! "Vậy phải xem ngươi có cho bổn vương lý do thả các ngươi hay không." Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân rét lạnh giống khối băng. "Muốn ta làm gì? Ta ngoài trộm đạo cùng khinh công, không biết gì khác." Nam tử trẻ tuổi lòng đang kinh hoàng. Thật sự có hi vọng sao? Mặc dù nội tâm kích động vạn phần, trên mặt vẫn đè nén khẩu khí, bình tĩnh hỏi như cũ. Nhược Khả Phi nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Diêm Diễm." Diêm Diễm hưu 1 tiếng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Người duy nhất kinh ngạc chỉ có người ở trong phòng giam, lên tiếng kinh hô: "Diêm Vương!" Quả nhiên, trong lòng Nhược Khả Phi đã chiếm được đáp án. Người trong phòng giam sợ sẽ không phải là đơn giản như vậy. Trộm đạo? Khinh công? Có thể lặng yên không một tiếng động ẩn vào Vương Phủ cùng người hẹn hò, sẽ là tên trộm bình thường sao? "Hắn là ai vậy?" Nhược Khả Phi hỏi Diêm Diễm. Diêm Diễm nhìn người trong phòng giam, bỗng nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái: "Tuyệt Đạo Tử Vô, không thể tin được ngươi lại có ngày bởi vì nữ nhân mà rơi vào hoàn cảnh này." "Tuyệt đạo?" Hiên Viên Cô Vân nghĩ tới, đạo tặc này thật là kiêu ngạo, thường xuyên trộm xong những thứ quý giá gì đó, cảm thấy không hài lòng còn muốn trả lại. Nha môn các nơi vì hắn đến vô ảnh vô vô tung làm cách nào cũng không bắt được hắn. Không nghĩ tới một người cổ quái như vậy lại có thể coi trọng Đỗ Vũ. "Đúng vậy, Vương gia. Hắn chính là Tuyệt Đạo" Người trong phòng giam nghe nhắc đến tên mình thần sắc có chút phức tạp, "Không nghĩ tới ngươi lại coi trọng người đàn bà kia." "Ngươi biết cái gì!" Tử Vô bỗng nhiên kích động rống to, "Các ngươi căn bản không hiểu nàng! Cái gì gọi là có thể!" Lòng của Tử Vô tràn đầy lửa giận, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp nàng. Đôi mắt bi thương kia dường như có thể đem tất cả đều hòa tan. Khi mình đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng chỉ là lắp bắp kinh hãi, tiếp theo khôi phục thần sắc. Không có thét chói tai bảo bắt thích khách. Sau đó hắn ta mới biết, nàng không thể nói chuyện, chỉ có thể đem những thứ muốn nói viết trên giấy. Lần đầu tiên hắn ta gặp nàng lập tức rời đi. Nhưng lại nhịn không được đến tìm nàng, nàng lại toát lên chút vui vẻ. Thì ra, người tịch mịch không chỉ có hắn. Nàng cũng là người thực tịch mịch thực bi thương. Không biết từ lúc nào lên, nàng đã đi vào trái tim của hắn. "Được rồi, bổn vương không cần phải hiểu, ngươi biết là được rồi." Hiên Viên Cô Vân đem đề tài giật trở về, "Nói đi, ngươi muốn nữ nhân của mình cùng đứa nhỏ hay không?" "Muốn! Tại sao không muốn! Ta muốn!" Tử Vô giống như phát cuồng hét lên. "Tốt lắm." Hiên Viên Cô Vân Lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, khẽ gật đầu, "Như vậy, ngươi làm gíup bổn Vương làm một chuyện. Xong việc, bổn vương liền đem nàng trả lại cho ngươi. Sẽ không sẽ truy cứu việc này nữa." Tử Vô sửng sốt. Lại có chuyện như vậy? Tuy rằng hiểu được chuyện người trước mắt muốn mình làm cũng không phải là chuyện dễ, nhưng, cho dù chỉ có một tia hi vọng, mình cũng sẽ tranh thủ. Hiên Viên Cô Vân nhìn ánh mắt kiên nghị của Tử Vô, nở nụ cười, tốt lắm, hắn muốn chính là loại ánh mắt này. "Thả người." Hiên Viên Cô Vân xoay người, "Cùng bổn vương đến đây đi." Diêm Diễm rút kiếm, một kiếm bổ khóa sắt ra, đẩy cửa ra. Tử Vô chậm rãi đứng dậy, ra khỏi nhà tù đi theo ở phía sau Hiên Viên Cô Vân, chẳng qua đi lại có chút tập tễnh. Từ khi bị điểm trúng đại huyệt sau đó lại bị người khác tra tấn bố trí. Vẻ mặt Diêm Diễm phức tạp tiêu sái ở sau. Tên Tử Vô quái gở quái dị kia lại có thể cũng sẽ có nữ nhân thích hắn? Trong thư phòng, chỉ còn lại có Hiên Viên Cô Vân cùng Tử Vô hai người. Nhược Khả Phi lẳng lặng đứng ở trong sân, nhìn bóng cây râm mát ngẩn người. Cô Vân càng ngày càng mạnh mẽ rồi, không phải sao? Bỗng nhiên, Nhược Khả Phi liếc mắt lộ ra thần sắc phức tạp, xoay người đi về hướng phòng của Đỗ Vũ. "Chủ Nhân, người đi đâu a?" Tiểu Vũ theo ở phía sau, khó hiểu nhìn bóng dáng Nhược Khả Phi. "Đi gặp nàng." Thanh âm Nhược Khả Phi thật thấp ôn nhu truyền đến. Tiểu Vũ khó hiểu, nhưng cũng vội vàng đi theo phía sau. Người đàn bà kia có cái gì phải gặp chứ? Hiện tại nói không chừng khóc chết đi đi sống lại rồi. Bản thân thì thấy nàng ta không đáng thương hại, dù sao đây chỉ là cái lưới nàng ta giăng ra rồi tự vướng vào. Chẳng lẽ Chủ Nhân muốn đem phiền toái cho nàng ta. Không đúng, nếu Chủ Nhân có ý tưởng đã sớm động thủ a. Chủ Nhân đối với mấy việc nhỏ rườm rà này từ trước đến nay chẳng thèm ngó tới. Ngoài cửa tiếng bước chân đi xa. Trong thư phòng Hiên Viên Cô Vân cùng Tử Vô lẳng lặng nhìn đối phương. "Ngồi đi." Hiên Viên Cô Vân ngồi xuống trước, tiếp tục gật gật đầu một cách nhạt nhẽo. "Ngươi muốn ta làm cái gì?" Tử Vô chậm rãi ngồi xuống đè nén đau đớn trên người, chậm rãi mở miệng hỏi. "Muốn ngươi dốc sức giúp bổn vương ba năm, không, có lẽ chỉ có hai năm." Trên mặt Hiên Viên Cô Vân nổi lên tự tin cùng kiêu ngạo chưa từng có, Tử Vô nhìn thấy khí phách cường thịnh trong ánh mắt kia trong lòng cảm thấy kinh hãi. "Giúp? Cần ta giúp gì?" Tử Vô cụp mắt xuống, để người khác không thể nhìn thấy nội tâm phức tạp của hắn. Tử Vô bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người trước mắt. Hắn đang nói cái gì? Phản hắn? Có ý tứ gì? Hiên Viên Cô Vân nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tử Vô, mỉm cười: "Đương nhiên không phải thật sự phản bổn vương, nếu ngươi thật sự phản bổn vương, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại nữ nhân cùng đứa nhỏ của ngươi không bao giờ nữa." "Rốt cuộc cần ta làm cái gì?!" Tử Vô nôn nóng gầm nhẹ. "Muốn ngươi đến bên cạnh thái tử." Hiên Viên Cô Vân nhạt nhẽo nói ra mục, một câu nói nhẹ nhàng lại giống như tảng đá nặng nghìn cân đặt ở trái tim của Tử Vô. Tử Vô há to miệng. Thái tử trời sanh tính đa nghi, tâm tình tàn bạo không đoán trước được, để cho mình đến bên cạnh thái tử phản Cửu vương gia, nói cách khác làm gian tế? "Như thế nào?" Hiên Viên Cô Vân chống đầu của mình, cười dài nhìn vẻ mặt phức tạp của Tử Vô, "Hai năm mà thôi. Qua hai năm bổn vương sẽ đem nữ nhân cùng đứa nhỏ của ngươi cho ngươi, còn có thể cho các ngươi một số tiền lớn." "Thái tử sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng ta như vậy." Tử Vô nhíu mày, trừng mắt nhìn Hiên Viên Cô Vân, một tia tha thiết trong mắt Hiên Viên Cô Vân không có buông tha. "Ngươi cũng đã nói, không quá dễ dàng, hoặc là nói ngươi đã có biện pháp." Tư thế Hiên Viên Cô Vân không thay đổi, vẫn nhàn nhã nhìn Tử Vô ngồi ở một bên, "Điều kiện này kỳ thật rất hậu hĩnh, không phải sao?" "Thái tử sẽ không hoàn toàn tín nhiệm ta." Sắc mặt Tử Vô tối sầm lại, cúi đầu thốt ra câu mấu chốt này. "Chuyện này bổn vương đương nhiên biết. Cho nên, ngươi chỉ cần làm cho hắn tin tưởng ngươi ba phần như vậy là đủ rồi." Trong mắt lạnh như băng của Hiên Viên Cô Vân xuất hiện ý cười chợt lóe lên, "Không! Một phần như vậy đủ rồi." Tử Vô giật mình, nhất thời hoàn toàn đã không có lời nói. "Như thế nào, một phần có làm được không?" Mặt Hiên Viên Cô Vân lạnh xuống, nếu một phần cũng làm không được, người trước mắt cũng không cần thiết lưu lại. "Có thể." Tử Vô hít một hơi thật sâu, thật mạnh thốt ra hai chữ này. "Tốt lắm." Mặt Hiên Viên Cô Vân nhu hòa xuống, lộ ra nụ cười mỉm ấm áp, "Trước khi ngươi đi ta sẽ an bài các ngươi gặp mặt một lần." Tử Vô nhìn nam nhân mỉm cười trước mắt, trong lòng bất chợt run rẩy. Người nam nhân này, dường như là trời sinh vương giả, đem mọi chuyện thần bí đều có thể khống chế ở trong tay. Vừa tự cao tự đại lại thận trọng cảnh giác, làm cho mình hoàn toàn chấn trụ. "Vâng, đa tạ Chủ Nhân." Tử Vô đứng dậy, hành đại lễ. Hiên Viên Cô Vân chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Một câu Chủ Nhân này đã nói rõ tất cả. "Xin hỏi Chủ Nhân, ta khi nào thì có thể gặp nàng, khi nào thì khởi hành?" Tử Vô kỳ thật bức thiết muốn gặp được Đỗ Vũ, muốn biết những người đó có làm khó nàng hay không. "Ngày mai gặp mặt một lần đi. Sau đó lập tức khởi hành." Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt đáp trả, "Ngươi đi xuống đi, nghỉ ngơi dưỡng thương thật tốt. Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, nếu là một phàn ngươi cũng không làm được, như vậy nữ nhân của ngươi cùng hài tử của ngươi, sẽ vĩnh viễn rơi vào trong Địa ngục lạnh như băng." " Ta nhất định sẽ làm được." Tử Vô cúi đầu lui xuống, Tiểu Vũ đoán không có sai, giờ phút này Đỗ Vũ đang lệ rơi đầy mặt, si ngốc nhìn ngoài cửa sổ. Ngay cả hai người đi thong thả trong phòng vẫn không có phát hiện. "Uy, ngươi!" Tiểu Vũ vênh váo tự đắc hô lên một tiếng. Đỗ Vũ cả kinh, mạnh mẽ quay đầu, đã thấy người mà mình không mong muốn thấy nhất. Tiểu Vũ đang hung tợn nhìn mình, mà người có vẻ mặt lạnh như băng không chút biểu tình kia đúng là Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi đánh giá cẩn thận Đỗ Vũ trước mắt, nàng bây giờ rất hấp dẫn rồi, còn thêm một tia quyến rũ. Trên mặt nước mắt chưa khô càng làm cho người ta nhìn thấy đau lòng, hai mắt đầy sương mù kia đã bị kinh hách đang sợ hãi nhìn về hướng này. Càng làm cho người ta sinh ra một ý nghĩ muốn bảo hộ. Trước mắt nàng đã thay đổi, đã không còn là nữ tử cao ngạo vênh váo tự đắc trước kia nữa, mà là tiểu nữ nhân nhu nhược. Tiểu Vũ đang muốn lên tiếng nói tiếp cái gì, Nhược Khả Phi thản nhiên nói: "Tiểu Vũ, ngươi đi ra ngoài trước." "Vâng" Tiểu Vũ có chút khó hiểu cũng có chút không tình nguyện, thật sự đoán không ra trong lòng Chủ Nhân nghĩ cái gì. Đợi khi Tiểu Vũ đi ra khỏi phòng, Nhược Khả Phi từ từ tiến lên. Mỗi một bước, hoảng sợ trong mắt Đỗ Vũ liền tăng thêm một phần. Nước mắt lại ngăn không được chảy xuống. "Ngươi vẫn khóc, đối với đứa nhỏ trong bụng ngươi thật không tốt." Nhược Khả Phi lạnh lùng nói, "Lại tiếp tục khóc, về sau sinh hạ ra, nói không chừng là thai chết." Một câu làm Đỗ Vũ kinh hãi lập tức ngừng khóc, đưa tay gắt gao che kín bụng của mình. Khuôn mặt hoảng sợ cùng sợ hãi, liều mạng lắc đầu, trong mắt lại tràn đầy thật sâu cầu xin. "Ngươi yên tâm, ta tới đây không phải vì muốn lấy hài tử của ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên cười đứng ở của đối diện Đỗ Vũ, giọng mỉa mai nói, "Ta dường như là người nhàm chán như vậy sao?" Đỗ Vũ giật mình, tiếp theo trong mắt đột nhiên dâng lên một trận mừng như điên. Nàng không phải đến xoá sạch con của mình, may mắn, không phải. "Ngươi, kỳ thật rất hạnh phúc." Nhược Khả Phi bỗng nhiên nói ra câu nói kì lạ. Đỗ Vũ lại giật mình, không rõ Nhược Khả Phi nói thế là có ý gì. "Nam nhân của ngươi, vì ngươi cái gì cũng đều nguyện ý làm. Thậm chí là vứt bỏ mạng của mình." Nhược Khả Phi không cần hỏi cũng biết cảnh tượng thảm thiết của Tử Vô phải làm. Đoạn đối thoại làm cho thần sắc Đỗ Vũ lại khẩn trương lên. Hắn, hắn rốt cuộc thế nào? Mình tại sao đều hỏi không ra tin tức. "Hắn không có chết, ngươi yên tâm." Nhược Khả Phi cười, "Ngày mai các ngươi sẽ gặp mặt, đến lúc đó tự ngươi hỏi hắn đi." Đỗ Vũ kinh ngạc nhìn Nhược Khả Phi trước mắt có vẻ cô đơn, há miệng thở dốc nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào. "Ngươi, thực đáng thương, cũng thực đáng buồn." Nhược Khả Phi đứng dậy chuẩn bị rời đi, kỳ thật chính nàng cũng không biết vì sao đến đây nói với nàng ta những lời này."Nhưng cũng rất hạnh phúc, có người vì ngươi mà không quan tâm bất cứ thứ gì." Nhược Khả Phi nói xong, bước chân liền chuẩn bị rời đi. Lại cảm giác được ống tay áo bị túm lấy. Đỗ Vũ hướng Nhược Khả Phi gật gật đầu, ý bảo nàng không cần đi. Thấy Nhược Khả Phi không hề cử động, thế này mới chạy đến bên cạnh bàn thượng cầm bút lên, chấm mực rất nhanh viết chữ. Đợi viết sau khi xong, giơ lên cho Nhược Khả Phi xem, Nhược Khả Phi nhìn thấy những chữ ở trên đó sửng sốt, sau một lúc lâu không nói gì. Phía trên viết rõ ràng: Cám ơn. Kỳ thật ngươi cũng rất hạnh phúc. Nếu ngươi gặp chuyện không may, Vương gia cũng sẽ vì ngươi cái gì cũng không cần. Nhược Khả Phi si ngốc nhìn hàng chữ này trên giấy không hề động. Thật lâu sau, cụp mắt xuống nở nụ cười. Bản thân tìm đến nàng ta, nhưng thật ra là có chút hâm mộ a, hoặc là còn có chút đố kỵ? Nhưng mình đang hâm mộ những thứ gì, và đố kỵ những thứ gì đây? Thật sự là buồn cười. Đúng vậy a, mình cũng rất hạnh phúc. Nếu mình xảy ra chuyện, Cô Vân cũng sẽ không để ý bất cứ chuyện gì a. "Ha ha." Nhược Khả Phi cười ra tiếng, nhìn vẻ mặt kiên nghị của Đỗ Vũ, nhẹ nhàng mở miệng, "Nếu hắn chết, ngươi sẽ mang theo đứa nhỏ sống sót, hay là cùng đứa nhỏ cùng chết xuống địa ngục tìm hắn?" Đỗ Vũ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Nhược Khả Phi có thể hỏi như vậy. "Ngày kia, ngươi chuyển qua địa phương khác ở. Hảo hảo nuôi đứa nhỏ trong bụng ngươi đi." Nhược Khả Phi không chờ Đỗ Vũ trả lời, bỏ lại một câu, đi ra khỏi phòng. Đỗ Vũ đứng ở tại chỗ, vuốt vuốt bụng vẫn chưa nổi lên rõ, trên mặt tất cả đều là phức tạp. Hiển nhiên vẫn suy nghĩ mãi câu hỏi của Nhược Khả Phi. Trong lòng còn có chút an ủi, xem ra, mình và đứa nhỏ, còn có hắn đều tạm thời không có việc gì. Nhưng hắn rốt cuộc làm cái gì mới tranh thủ đến như vậy? Hắn thật khờ a, tại sao còn quay lại tìm mình. Mình trước kia bị quyền lực che hai mắt của mình, vẫn luôn được dạy dỗ hảo hảo lợi dụng mỹ mạo cùng thân thể của mình để chiếm được sủng ái của Vương gia, như vậy con đường của mình mới có thể lâu dài. Mới có thể muốn cái gì sẽ được cái ấy. Còn có những lời mà Hoàng Hậu dặn dò phải xem như lệnh trời, nhất định cho là đúng. Nhưng, thật sự như thế sao? Sau buổi tối nàng bị trúng độc, mỗi ngày,mỗi một buổi tối một mình bàng hoàng sợ hãi, có ai đến xem quá liếc mắt nhìn mình một cái. Ngay cả Hoàng Hậu cũng bỏ rơi mình. Mình muốn là cái gì? Y phục hoa lệ? Thức ăn ngon miệng? Hay là quyền lợi nữ chủ nhân Vương Phủ. Bản thân có thật sự muốn những thứ này không? Hay là Hoàng Hậu cùng mẫu thân vẫn muốn? Tịch mịch, sợ hãi, bi ai, đau lòng, những ngày đó đến nay rốt cuộc hiểu rõ, đây cũng không phải là thứ mình muốn. Mình muốn, lại có thể chỉ là một tình yêu vô cùng đơn giản, thầm nghĩ có người toàn tâm toàn ý đối tốt với chính mình. Đáng tiếc, đây là xa xỉ. Mãi đến khi gặp hắn. Trên mặt Đỗ Vũ dần dần lộ ra nụ cười ôn nhu. Sườn phi? Chẳng qua là một xưng hô buồn cười. Nữ nhân vẫn đạm mạc kia, trong lòng Vương gia chỉ có nàng. Mình thật sự là ghen tị a. Hiện tại, cái loại cảm giác này vô ảnh vô tung. biến mất Chỉ là bởi vì, mình có hắn, còn có hắn. Đỗ Vũ vuốt bụngcủa mình, lộ ra mỉm cười. Nhược Khả Phi đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy biểu tình của Tiểu Vũ có chút kỳ quái.