Ánh mắt Nam tử kia càng sắc bén, phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Khả phi. “Khẩu vị rất được a.” Nam tử sau một lúc lâu cúi đầu nói ra câu. “Nếu bán cho ta, cư nhiên “vật này” liền là của ta, không phải sao?” Nhược Khả Phi tựa tiếu phi tiếu (cười mà ko cười). Xem ra, trong sách ghi chép lại thật đúng là không phải là giả. Cuốn sách màu vàng cũ nát kia có ghi gì đó cư nhiên thật là thực tồn tại. “Không hối hận?” Nam tử hỏi lời thừa, phải biết rằng, người trong lồng sắt kia là người sống trên mũi đao (ý nói nguy hiểm) có lẽ, nhiệm vụ kế tiếp sẽ không còn được gặp lại ánh mặt trời ngày mai. Cho dù như vậy, nữ tử trước mắt cũng muốn lựa chọn huyết tế sao? Cái nghi thức đầy sức quyến rũ kia… “Muốn thêm tiền sao?” Nhược Khả Phi hỏi lại. “Không cần, ha ha, nhận thì phải phục vụ thôi.” Nam tử nheo mắt lại, đem ánh sáng lạnh trong mắt kia dấu đi. Được rồi, nếu nữ tử trước mắt hạ quyết tâm, vậy như ngươi mong muốn. Còn giống như mở màn trò hay. Nam tử xoay người đem lồng sắt mang đi, quay đầu: “Theo ta.” Đoàn người chậm rãi hướng vào một cửa ra khác, nam tử ở chỗ cửa giao ra một lượng bạc, hắc hắc cười rộ lên. Lần này giao tiền thật đúng là thiếu. Mỗi lần đều là 1% thủ tục phí. Hành lang hai bên có rất nhiều phòng nhỏ, nguyên lai là nơi giao dịch cuối cùng của thương nhân. Tùy tiện mở một gian phòng trống, nam tử đem người trong lồng sắt cầm lấy chân kéo ra, lập tức có người đến thu lồng sắt. “Đông” một tiếng, nam tử đưa tay ném người trong lồng sắt xuống đất. “Hắn gọi là gì?” Nhược Khả Phi chỉ vào người trên hỏi. “Kêu: Vô Hồn.” Nam tử đá đá người phía dưới đã mất đi tri giác, tùy ý nói. “Vô Hồn?” Nhược Khả Phi cười, sát thủ như thế nào còn có tên như vậy. “Là Vô Hồn, mà không phải Vô Hồn. Nhưng cùng mang một nghĩa thôi, cuối cùng người bị hắn giết Vô Hồn lại thành Vô Hồn.” Nam tử ngồi xổm xuống, trên người lấy ra một cái bát ngọc, cầm cổ tay Vô Hồn, đột nhiên đem chủy thủ trong tay, cắt một nhát ở cổ tay của Vô Hồn, đến khi máu chảy đầy bát, đổ thêm dược trước ngừng huyết.”Uống đi.” Nam tử đưa bát huyết trong tay cho Nhược Khả Phi. Tinh hồng huyết. Nhược Khả Phi nhăn mày lại một chút, rất nhanh uống sạch. “Đem máu của ngươi nhỏ giọt một chút xuống miệng vết thương của hắn.” Nam tử đem chủy thủ đưa cho Nhược Khả Phi, tiếp nhận chủy thủ, ngồi xổm xuống, ở chính ngón trỏ của mình, nàng nhẹ nhàng nhất họa (rạch một đường), huyết chảy ra. Nam tử lấy chủy thủ đem miệng vết thương của Vô Hồn vốn đã cầm máu lại lần nữa hoa khai(mở ra), ở mặt trên thoa thuốc bột màu đen: ” Nhỏ máu của ngươi xuống.” Nhược Khả Phi theo lời, đem máu tươi của nàng nhỏ vào miệng vết thương của hắn. Máu của Nhược Khả Phi nhỏ giọt trong nháy mắt đã bắt đầu theo đó tiến thân thể của Vô Hồn, liền theo miệng vết thương uốn lượn sinh ra hình xăm hoa văn. Hoa văn chậm rãi biến tối, thẳng đến biến thành màu đen. (đầu tiên Hoa văn ấy từ máu của Khả Phi nên nó có màu đỏ => biến thành đen) “Về sau, hắn đau ngươi đau, ngươi tổn thương hắn tổn thương. Hắn tử ngươi tử, ngươi tử hắn cũng tử.” Thanh âm nam tử kéo dài quanh quẩn chậm rải nói bên tai bọn họ. Diêm Diễm nghe hiểu, ý tứ chính là hai người kết hợp thành một thể! Vô Hồn bị thương Nhược Khả Phi sẽ cảm nhận được đồng dạng thống khổ, mà hắn chết Nhược Khả Phi cũng sẽ tử! “Hưu” Tiếng huyền thiết kiếm tách ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt như trước chẳng hề để ý: “Vì sao không sớm nói cho ta huyết tế là như thế này?” “Ngươi không có hỏi a.” Nam tử chẳng hề để ý kiếm sắc bén trước mắt cùng người bức kiếm khí, cợt nhả nói. “Muốn chết!” Diêm Diễm kiếm khí bức người. ” Ngươi đánh qua được ta rồi hãy nói.” Nam tử khinh thường nói xong, lại quay sang nhìn nữ tử còn ngồi trên mặt đất, ” Người là của ngươi. Tạm biệt.” Dứt lời, người đã lướt nhẹ ra cửa phòng… Thật lâu sau này, Vô Hồn vĩnh viễn nhớ rõ cảm nhận của chính mình ngay lúc đó. Vạn phần phức tạp. Hắn nói như thế này: khi đó ta phân biệt không rõ cảm giác của ta đối với nàng như nào, chủ tử? Cả đời duy nhất có một nữ nhân? Người để bảo vệ? Cùng ta trở thành một thế? …(hợp làm một)