Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 124
"Nàng xem thường ngươi?" Trình Thiên Miểu suy đoán nói ra ngọn nguồn.
Vô Ngọc trên mặt lập tức chuyển thành màu gan heo, mất tự nhiên.
"Ha ha ~~~~, " Trình Thiên Miểu vô tâm cười, vươn tay dùng sức vỗ vỗ bả vai Vô Ngọc, "Không tệ không tệ ~~~"
Vô Ngọc ủy khuất không nói được một lời, đây hoàn toàn là sỉ nhục rất lớn.
"Yên tâm, ta cùng Tiểu Bạch không chết ngươi cũng không bị bắt đi." Trình Thiên Miểu nhìn Vô Ngọc có chút bận tâm, biểu tình an ủi, "Nhưng là, ngươi yên tâm đi, chúng ta vẫn còn không chết. Chờ Tiểu Bạch thu phục chúng xong,chúng ta tiếp tục đi, cây quạt cất đi, thời tiết thật là đáng ghét mà." Trình Thiên Miểu khẩu khí chẳng hề để ý.
Vô Ngọc đưa cây quạt trong tay xiết chặt, hạ mắt xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
"Tiểu Bạch, ngươi vẫn chưa thu phục được a?" Trình Thiên Miểu không kiên nhẫn vươn đầu oán trách, mà Hồng Y phụ nhân vốn dĩ đứng một bên nhìn thấy trong xe ngựa lại có nữ nhân vươn đầu ra, sắc mặt đại biến.
"Giết nữ nhân đó cho ta! Dám can đảm đụng đến nam nhân của ta!" Phụ nhân gầm thét chỉ huy thủ hạ của mụ ta.
"Nam nhân của ngươi! Ta nhổ vào! Ngươi có biết xấu hổ hay không, hắn là nam nhân của ta, ban ngày ban mặt đến cướp nam nhân người khác, ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất tiện mà!" Trình Thiên Miểu vừa thấy thiên hạ này lại có nữ nhân không biết liêm sỹ như thế, thật làm xấu mặt nử nhân mà, đã từng tuổi ấy lại muốn đem người ta trảo trở về làm nam thiếp. Nàng sao có thể để như vậy?
Thẩm Mục Bạch khóe miệng run rẩy, Thiên Miểu nói cái gì vậy? Không phải là nói với phụ nhân phía trước này sao?
Ở trong xe ngựa mặt Vô Ngọc hiện lên một tia đỏ ửng, cúi đầu che dấu tia dị thường của hắn.
"Tiện nhân! Hắn ở đâu ra nương tử, rõ ràng là ngươi nhân cơ hội quyến rũ!" Hồng Y phụ nhân tức giận dậm chân, phía trước cùng mỹ nam tử kia chào hỏi qua, nhưng là nghe được rất rõ ràng, hoàn toàn cũng không có thê thiếp. Vì hắn cự tuyệt mình nên mình mới dùng vũ lực đoạt đi hắn.
"Dám mắng ta tiện nhân!" Trình Thiên Miểu nổi giận, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, chỉ vào phụ nhân, "Chính ngươi nhìn xem ngươi khóe mắt có nếp nhăn, hôm nay ta không đánh cho ngươi mặt nở hoa, ngươi cũng không biết hoa đào vì sao hồng như vậy!" Trên thế giới này lại có nữ nhân vô sỉ như vậy, thật sự là mất mặt nữ nhân, đem ngươi đánh thành gay! Trình Thiên Miểu ở trong lòng phẫn hận nghĩ.
Mà Thẩm Mục Bạch hơi có chút đau đầu nhìn tất cả trước mắt, Thủ hạ Hồng Y phụ nhân cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối, đây là lần đầu tiên có người nhục mạ Chủ Nhân của bọn hắn như vậy.
"Ngươi muốn chết!" Hồng Y phụ nhân tức giận rút roi trên lưng ra, "Giết cho ta tên xa phu này, đem cô gái này bắt giữ, ta sẽ khiến nàng sống không bằng chết!"
Trình Thiên Miểu nhìn Hồng Y phụ nhân vặn vẹo dữ tợn trước mặt, trong mắt hiện lên ý cười lành lạnh. Muốn mình sống không bằng chết, vậy nhìn xem cuối cùng rốt cuộc là ai sống không bằng chết!
Vô Ngọc xốc rèm cửa lên, khẩn trương lo lắng nhìn tất cả trước mắt, ánh mắt lại rơi vào bóng lung nhỏ của Trình Thiên. Nàng, không có việc gì chứ?
"Tiểu Bạch,làm cho bọn họ biến." Trình Thiên Miểu dứt lời, đã muốn bay lên không nhảy lên, lao thẳng tới hướng Hồng Y phụ nhân, Hồng Y phụ nhân cũng không yếu thế, cũng bay lên không nhảy lên.
Hai bóng hình xinh đẹp ở giữa không trung gặp nhau.
Thẩm Mục Bạch cũng không rảnh rỗi, đang cùng người của Hồng Y phụ nhân mang đến giao thủ. Túm lấy một người làm vũ khí, Thẩm Mục Bạch là chiêu chiêu lấy tánh mạng người ta. Hắn hiểu được trước mắt thân phận Hồng Y phụ nhân tuyệt đối không đơn giản, nếu lưu lại người sống, chỉ biết chính mình cùng Thiên Miểu mang đến phiền toái.
Vô Ngọc nhìn Thẩm Mục Bạch ra tay tàn nhẫn, cũng nhìn ra tâm tư Thẩm Mục Bạch, xem hết bên này lại chạy nhanh nhìn về phía Trình Thiên Miểu bên kia. Nhìn đến tình huống bên kia, Vô Ngọc giật mình, hoàn toàn không nói gì.
Võ công của Trình Thiên Miểu hiển nhiên hơn Hồng Y phụ nhân, Trình Thiên Miểu lại cứ không bắt nàng, chính là đang trêu nàng. Tránh thoát roi Hồng Y phụ nhân, tặng nàng một cái tát. Chỉ là một lát sau, Hồng Y phụ nhân tóc rối loạn, mặt cũng sưng lên, khóe miệng chảy máu tươi.
"Tiện nhân!" Hồng Y phụ nhân vừa tức vừa vội vừa giận, khi nào nàng chịu nhục nhã như vậy?! Chưa từng có!
"Ngươi không cần hội mắng người như vậy?" Trình Thiên Miểu lành lạnh, từ trong ngực đột nhiên móc ra cái gì rơi trên mặt Hồng Y phụ nhân.
"A ——!" Hồng Y phụ nhân hét thảm một tiếng, ôm mắt ngồi xổm xem, trong miệng lại như cũ chửi bậy, "Tiện nhân, ngươi đối với ta dùng cái gì?"
Trình Thiên Miểu không trả lời, mà là quay đầu nhìn nhìn Thẩm Mục Bạch bên kia, cơ bản đã muốn thu phục xong rồi.
"Tiểu Bạch, không sai, ngươi thật là tên người hầu tốt." Trình Thiên Miểu nghiêm trang khen ngợi Thẩm Mục Bạch, tiếp theo từ trong người móc ra bình sứ, nhất nhất đi tới thi thể trên đất, đẩy nút lọ ra. Ở miệng vết thương mỗi cổ thi thể nhỏ một giọt chất lỏng xanh thẫm, trong nháy mắt thi thể trên đất liền hóa thành nước biếc, chỉ để lại quần áo.
Vô Ngọc cùng Thẩm mục nhìn không khỏi kinh hãi. Thẩm Mục Bạch lại kinh ngạc, nếu như không nhìn lầm, đây là Độc môn Lưu gia là tuyệt học không truyền ra ngoài " hóa thi thủy". Vì sao Thiên Miểu lại có thứ này?
"Tiểu Bạch, đem những quần áo này xử lý đi." Trình Thiên Miểu như trước sai sử, tiếp theo lại xoay người trở lại trước mặt Hồng Y phụ nhân.
"Đại thẩm, ngươi nói nên xử lý ngươi thế nào?" Trình Thiên Miểu bộ dạng thập phần buồn rầu, "Ngươi thích nam nhân như vậy, không bằng đem ngươi đi bán thanh lâu, mỗi ngày tiếp mười tám tráng hán, hoặc là hiện tại cho ngươi ăn cường hiệu dục nữ vui mừng hoa, cho ngươi gặp nam nhân liền ôm?"
"Ngươi! Ngươi dám ~!" Hồng Y phụ nhân trước mắt một mảnh mông lung như cũ không che dấu được trong mắt nàng ngập trời sợ hãi, vừa mới thấy thuộc hạ đều bị giải quyết hết, bây giờ nên làm gì?
"Ta có cái gì không dám. Ngươi dường như còn chưa rõ tình cảnh hiện tại của ngươi a." Trình Thiên Miểu trong mắt lộ ra Bạo Phong thần sắc, "Ngươi có biết hay không, ta ghét nhất là bị người uy hiếp!"
"Ngươi, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám đối với ta như vậy, ta làm cho hoàng thượng giết cửu tộc ngươi!" Hồng Yphụ nhân thanh âm run rẩy, nhưng vẫn là cắn chặt răng thốt ra lợi cuối cùng.
"Nga, chẳng lẽ ngươi là hoàng thượng phi tử?" Trình Thiên Miểu kinh ngạc kêu ra tiếng."Không phải đâu, ngươi vô liêm sỉ như vậy, lại còn cho hoàng thượng mang nón xanh?!"
"Nói hươu nói vượn!" Hồng Y phụ nhân hận đến nghiến răng."Đương kim thụ...nhất sủng quý phi là muội muội ta! Hiện tại ngươi đụng tới ta, làm sao hoàng thượng không truy cứu."
"Ngươi ngu ngốc hay ta ngu ngốc?" Trình Thiên Miểu khinh thường nhìn người chật vật trên mặt đất.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
29 chương
87 chương
26 chương