“Ưm… A, a… Ách hừ….”
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn phát ra từ miệng Tiêu Thương Hải. Bởi vì đang là ban ngày, tổ huấn dạy ban ngày không được hoang ***, Tiêu Thương Hải tuy rằng luôn tiêu sái phóng khoáng, nhưng có một số quy củ vẫn khắc sâu vào trong lòng, bởi vậy cắn chặt mu bàn tay cố hết sức nuốt âm thanh xuống cổ họng, nhưng bởi vì như thế, trái lại khiến cảm xúc trên thân thể càng linh mẫn.
Dương Tĩnh chuyển động ở thân dưới của y, cực kỳ ra sức lấy lòng một phen.
Đợi đến khi phân thân xinh đẹp vô cùng của Tiêu Thương Hải đứng thẳng phun ra tinh hoa, lúc này mới ngẩng đầu lên, thuận tay dùng ống tay áo của y lau sạch.
Hắn nâng người lên, cầm thứ từ lâu đã cứng rắn như sắt của mình nhét vào trong tay Tiêu Thương Hải:
“Ái khanh, làm phiền ngươi rồi.”
Tiêu Thương Hải mị nhãn như tơ, cả người tản ra sức quyến rũ dày đặc.
Y nhướng mày một cái, nghiêng người qua, nói:
“Ký Nô, ngươi vào đi.”
Dương Tĩnh còn chưa mất đi lý trí, mở to mắt nhìn cái bụng to tròn của y, líu lưỡi nói:
“Này, này, này không tốt đi…”
Tiêu Thương Hải nói:
“Thái y nói, cẩn thận một chút thì không sao, còn có thể…. Trợ giúp sinh sản.”
Hậu huyệt của y chặt chẽ, tuy có bí dược trợ giúp, nhưng sinh sản vẫn là một gánh nặng không nhỏ. Mấy năm trước khi y có mang lần đầu thì, những ngự y này lấy long tử làm trọng, không dám mạo hiểm, cho nên không nói rõ vận động của phu phu thích hợp sẽ trợ giúp cho việc sinh sản của Hoàng hậu. Nhưng Hoàng Tử Quy thẳng thắn, lại một lòng suy nghĩ cho Hoàng hậu, mới nói rõ nam tử mang thai khác với nữ tử, sau bảy tháng hoạt động phu phu một cách thích hợp trái lại mới có lợi, nhưng phải cẩn thận khắc chế làm đầu.
Tiêu Thương Hải y thuật cao minh, nghĩ rằng Hoàng Tử Quy nói có đạo lý. Nhưng y vẫn lấy hài tử làm trọng, hơn nữa tự nghĩ mình từng sinh sản hai lần, cũng không cần lo lắng cho việc sinh sản, bởi vậy không đề cập với Dương Tĩnh.
Nhưng hôm nay y chủ động đưa ra lời mời.
Dương Tĩnh vẫn đang do dự, Tiêu Thương Hải liền bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói những lời dặn của ngự y ra.
Dương Tĩnh bán tín bán nghi. Tiêu Thương Hải lại chờ không được, cái mông cọ cọ lên phân thân của hắn, giọng nói khàn khàn:
“Mau vào.”
Dương Tĩnh cuối cùng kìm chế không được, liền không chần chừ nữa, cuối cùng thần long động lên, cắm vào.
Hai người đã lâu không kết hợp, không khỏi có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ vui sướng.
Bên trong noãn hương dào dạt, địa long cũng đốt vượng tọa nhiệt, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Da thịt Tiêu Thương Hải nhẵn nhụi, màu da sáng sủa trơn bóng mạnh khỏe, hai khỏa hồng anh trước ngực bởi vì đang có mang trong người, mà trở nên đậm màu, núm vú cũng lớn ra một vòng, giống như trái cây sắp chín, cực kỳ quyến rũ người đến hái.
Dương Tĩnh miệng khô lưỡi khô, giống hệt như một con sói hoang bị đói lâu ngày, lúc đầu còn có thể kiềm chế, nhưng sau đó càng lúc càng không thể kìm được.
“Thương Hải… Thương Hải… Thương Hải…”
Hắn thích trong lúc hoan hảo thì hô lên từng lần tên của Tiêu Thương Hải, nghe tiếng y đáp lại, liền cảm nhận được rõ ràng mình đang ôm người này trong lòng, mà không phải là một giấc mộng Nam Kha.
Ở trong giấc mơ đó, Tiêu Thương Hải từ lâu đã tuổi trẻ mất sớm.
Ở trong lãnh cung cô độc mà trống trải, nằm trên chiếc đệm mỏng manh, mái tóc dài xám trắng mất trật tự, còn có vùng trán dù sắp chết vẫn ôm nỗi hận cùng không cam lòng.
Tim Dương Tĩnh bỗng nhiên đập dồn một trận.
Giấc mơ này thật sự quá chân thực. Chân thực đến mức dù hiện tại nhớ đến, cũng vẫn đau đến thấu tim.
Dương Tĩnh đột nhiên cao giọng thở dốc, tiếng hô hoán cũng càng kịch liệt hơn.
“A… A, a….”
Tiếng rên rỉ của Tiêu Thương Hải cũng không khỏi càng lúc càng lớn, thân thể to tròn theo luật động của Dương Tĩnh mà không ngừng lay động.
Vui vẻ ập đến, hai người gần như song song phun ra.
Dương Tĩnh run rẩy một chút, bất chợt ngã xuống, chăm chú ôm lấy Tiêu Thương Hải.
Hắn ôm chặt như thế, đến mức Tiêu Thương Hải phải dùng tiếng nói khàn khàn nhắc nhở hắn:
“Ký Nô, cẩn thận bụng của ta.”
Dương Tĩnh phục hồi tinh thần, nhanh chóng tách người ra, nhưng hai tay vẫn chăm chú ôm Tiêu Thương Hải.
Thân thể Tiêu Thương Hải nặng nề, mây mưa một hồi, thể lực có chút chống đỡ hết nổi. Mà trên người lại ẩm ướt dinh dính, đều là mồ hôi rịn ra, Dương Tĩnh ôm y chặt như thế, thực sự là không thể buồn ngủ nổi. Vả lại hôm nay là sinh thần của Dương Quang Vinh, buổi tối Dương Quang Vinh và Dương Kiện đến đây, một nhà bốn người không thiếu được một hồi náo nhiệt, sao có thể ngủ được?
Y nghỉ ngơi một lát, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Dương Tĩnh ở phía sau, giọng nói khàn khàn:
“Bệ hạ, gọi người vào đi.”
Dương Tĩnh thương tiếc hôn lên thái dương của y, muốn nói lại thôi.
Tiêu Thương Hải hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Dương Tĩnh xoa xoa gương mặt y, lại hạ tay xuống vuốt ve cái bụng to tròn, nói:
“Không có gì. Thương Hải, ngươi ở ngay trong lòng ta, thật tốt.”
Tiêu Thương Hải cảm thấy ngữ khí của hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng một mảnh ấm áp, mỉm cười nói:
“Mau đứng lên đi, bọn nhỏ cũng sắp đến rồi.”
Dương Tĩnh lúc này mới xoay người ngồi dậy, cao giọng gọi:
“Người đâu!”
Mặc Hương cùng Nghiên Hương từ lúc ở ngoài phòng đã mơ hồ nghe được động tĩnh, lúc này bưng nước nóng tiến vào, thành thạo hầu hạ hai vị chủ tử.
Nhiễm Hương vẫn quỳ ở bên ngoài. Cánh cửa lớn trước tẩm điện đóng chặt, bên trong phu phu Hoàng thượng Hoàng hậu nói chuyện gì không thể nghe thấy, nhưng sau đó giống như có tiếng hoan hảo, cũng loáng thoáng tuôn ra bên ngoài.
Các nàng làm cung nữ, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Các chủ tử nói chuyện nghiêm túc là tuyệt đối không thể nghe lén, cho dù lỗ tai nhạy bén, cũng phải đóng chặt, nếu nghe được nói không chừng còn mang đến họa sát thân cho chính mình. Thế nhưng tương ứng với việc vứt tiếng nói chuyện ra sau đầu, lại khiến cho các nàng cực kỳ mẫn cảm với những tiếng động khác.
Ví như tiếng động vừa truyền đến từ trong nội điện, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng cũng có thể nhận ra là đang làm việc gì, kết thúc khi nào, lúc này mới có thể vào lúc thích hợp nhất chuẩn bị cho tốt nhưng thứ cần thiết, khi các chủ tử gọi vào thì đi vào hầu hạ.
Mặc Hương từ lúc rời khỏi nội điện thì vẫn canh giữ ở ngoài cửa, không dám liếc mắt nhìn Nhiễm Hương. Một lát sau thì, Nghiên Hương chạy trở về, thấy Nhiễm Hương quỳ ở ngoài cửa, không khỏi thầm giật mình, cũng không dám hé răng. Hai người canh giữ ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng động ở bên trong, liền đưa cho nhau một ánh mắt, Mặc Hương ra ngoài dặn dò tiểu thái giám chuẩn bị nước nóng và khăn bông. Quả nhiên một lát sau, bên trong truyền đến khẩu dụ của Hoàng đế cần nước nóng.
Dương Tĩnh mặc quần áo và phục sức vào, Tiêu Thương Hải cũng lau rửa thay y phục mới, thay đồ xong, tựa ở trên giường, nói:
“Nhiễm Hương còn quỳ ở bên ngoài sao?”
Mặc Hương thấp giọng trả lời:
“Vâng.”
Tiêu Thương Hải nói:
“Cũng được một canh giờ rồi đi. Ngày hôm nay là sinh thần của Thái tử, ta sẽ không xử trí nó. Ngươi trước tiên đưa nó về, phái người trông chừng nó, đừng để làm ra việc gì tự hại thân, bằng không…”
Mặc Hương nhẹ run lên, vội vã quỳ xuống:
“Vâng. Xin Hoàng hậu yên tâm, nô tỳ sẽ cho người trông chừng nàng ta.”
Tiêu Thương Hải gật đầu.
Mặc Hương vội vã lui ra.
Tiêu Thương Hải liếc mắt nhìn Nghiên Hương, nói:
“Vừa rồi lúc bản cung quay về, sao ngươi lại không ở trong cung?”
Nghiên Hương cuống quýt quỳ xuống, nói:
“Là Nhiễm Hương tỷ bảo nô tỳ đi ra ngoài hỏi thăm một chút hiện tại Thái tử và nhị Hoàng tử đang ở đâu, bao giờ thì đến Phượng Nghi cung.”
Tiêu Thương Hải hừ lạnh nói:
“Chút việc nhỏ ấy cũng khiến ngươi phải tự mình đi? Bên ngoài cũng có cung nữ và tiểu thái giám, ngươi không biết phái người đi hỏi sao?”
Nghiêm Hương có chút nghẹn ngào mà thấp giọng trả lời:
“Nhiễm Hương tỷ nói, ngày hôm nay trong cung làm tiệc mừng Thái tử, nhiều người hỗn loạn, nô tỳ tự mình đi một chuyến thì tốt hơn, nơi này có nàng canh chừng là được. Bởi vậy nô tỳ cũng không suy nghĩ nhiều…”
Tiêu Thương Hải lại hỏi vài câu, thấy Nghiên Hương nói đều là nói thật, liền để nàng lui xuống.
Y nâng mắt nhìn người vẫn nhàn nhã ngồi ở một bên, nhịn không được nói:
“Bệ hạ thật không thẹn là món ngon đệ nhất trên đời này mà.”
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
47 chương
50 chương