Trên dưới triều đình đều thuận lợi, lại sắp có thêm một nhi tử nữa, tâm tình Dương Tĩnh rất tốt. Tiêu Thương Hải lần này mang thai rất béo, lại đến cuối năm, vì vậy mà tròn thêm vài vòng nữa. Tiêu Uyển Nương nói: “Nhớ rõ năm ấy Hoàng hậu sinh Thái tử thì, cũng không được phúc hậu giống như hiện tại. Thiếp nhớ khi ấy gần đến ngày sinh thì, từ phía sau còn không nhìn ra điện hạ là người có mang đâu, bụng đều dài ra đằng trước.” Tiêu Thương Hải sờ sờ mặt, than thở: “Không phải vậy sao. Ta cũng cảm thấy gần đây béo lên không ít, bước đi cũng thành hình chữ bát rồi. Lúc ngồi xuống cũng rất vất vả.” Lúc này y ngồi ở trên ghế, là dáng ngồi tiêu chuẩn của dựng phu, hai chân mở ra, bụng đặt ở chính giữa, thắt lưng ngả về sau. Tiêu Uyển Nương hé miệng cười nói: “Người mang thai không phải đều là như thế này? Thân thể điện hạ làm trọng, sinh hoạt hàng ngày cũng phải cẩn thận hơn mới được.” Tiêu Thương Hải nói: “Ta nhịn không được cái này. Cả mùa hè đều nằm ở trên giường, đầu khớp xương đều lười biếng ra rồi. Ngươi đến vừa đúng lúc, hôm nay khí trời tốt, theo ra ta ngoài đi dạo một chút đi.” Tiêu Uyển Nương vội nói: “Không được. Điện hạ, hôm trước tuyết vừa rơi, tuyết đọng còn chưa tan hết, cẩn thận bị trượt chân.” Tiêu Thương Hải không vui nói: “Ngươi cũng nói như thế. Một người hai người, đều cản không cho ta ra ngoài.” Mặc Hương ở bên cạnh xen miệng nói: “Điện hạ là đang nói nô tỳ sao? Nô tỳ chỉ khuyên có hai câu, điện hạ liền nhớ thù với nô tỳ, nô tỳ nào dám cản điện hạ chứ.” Tiêu Thương Hải nói: “Ngươi còn không dám? Là ai nói nếu ta đòi ra ngoài nàng sẽ khóc nhè chứ?” Mặc Hương đỏ mặt lên, giậm chân nói: “Hoàng hậu, ngài chê cười nô tỳ thì thôi đi, trước mặt Thục tần nương nương cũng cho nô tỳ chút mặt mũi chứ.” Tiêu Thương Hải cười ha ha, chỉ nàng nói: “Ngươi thật đúng là dễ trêu chọc.” Tiêu Uyển Nương ở một bên cũng mỉm cười, nhất thời cả sảnh đường tràn ngập tiếng cười. Nhưng nàng thận trọng, để ý đến Nhiễm Hương ở bên cạnh vẫn không nói gì, cúi thấp đầu dường như có chút thất thần, không khỏi thầm nhíu mày. Nàng đã cố tình tìm cơ hội nhắc nhở Nhiễm Hương vài câu, nhưng sau đó Hoàng thượng quay về, tiếp đó nhị vị Hoàng tử học xong cũng đến thỉnh an, nàng không tìm được cơ hội, sau đó cũng quên mất. Thái tử nói: “Phụ hoàng, sinh thần của nhi thần cách Nguyên đán quá gần, chính là thời điểm trong cung bận rộn, thân thể mẫu hậu cũng bất tiện. Nhi thần nghĩ năm này không cần bày đặt quá phô trương, đơn giản thỏa đáng là được, ngài thấy thế nào?” Dương Tĩnh cười nói: “Ý kiến này của con biết đồng cảm, rất tốt. Lại còn biết tiết kiệm, trẫm vô cùng vui vẻ. Nhưng sinh thần của con hàng năm đều là vào ngày này, lẽ nào mỗi năm đều không mở tiệc sao? Trong cung dù bận, cũng có nhân thủ. Việc này trẫm sẽ giao cho Đức phi, con cũng không cần lo lắng mẫu hậu con phải vất vả, nên làm thì vẫn phải làm.” Tiêu Thương Hải ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Con có tâm ý này là đủ rồi. Con còn nhỏ, chuyện trong cung không cần lo lắng, tự có phụ hoàng con và ta làm chủ.” Dương Kiện lớn tiếng nói: “Đúng vậy ca ca. Sinh thần có thể thu được nhiều lễ vật, sao có thể không chúc mừng chứ?” “Con thì chỉ biết lễ vật thôi.” Tiêu Thương Hải gõ nhẹ một cái lên trán của tiểu nhi tử. Dương Kiện ôm trán mỉm cười, có chút không hiểu rõ. Dương Quang Vinh xoa xoa tóc đệ đệ, mỉm cười nói: “Vậy thì, nhi thần xin vâng theo ý của phụ hoàng và mẫu hậu. Chỉ là xin mẫu hậu ngàn vạn lần đừng khiến mình vất vả.” Phu phu Hoàng đế hài lòng gật đầu. Thái tử quả thực là rất hiểu chuyện, hơn nữa còn rất biết để tâm. Tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng ba tuổi nhìn tám mươi tuổi, đã có thể dự đoán hắn trong tương lai sẽ càng thành thục ưu tú hơn. Đến ngày hai mươi lăm tháng mười hai, sinh thần của Thái tử, trong cung mặc dù không ăn mừng quá khoa trương, nhưng cũng rất náo nhiệt. Tôn thất hoàng tộc cùng một vài quý thích đều đến. Bởi vì trên cơ bản đều tính là ‘người một nhà’, vì vậy Thái tử đi ra ngoài một vòng gọi thúc thúc bá bá thế bá thế thúc một lượt, danh sách quà tặng còn cao hơn đống sách vở nữa. Hoàng hậu ở trong Thụy Tường điện ở hậu cung tiếp kiến các mệnh phụ, bởi vì thân thể bất tiện, vì vậy nói chưa được vài câu mọi người đều có mắt sắc mà xin cáo lui. Tiêu Thương Hải như vậy một hồi, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Mặc Hương khuyên nhủ: “Không bằng điện hạ nghỉ một lát ở ngày Thụy Tường điện đi. Bên ngoài gió lớn, điện hạ lúc này không có tinh thần, lên ngọc liễn nhỡ bị gió thổi trúng thì biết làm sao.” Tiêu Thương Hải cười: “Ta đâu có mảnh mai như vậy. Nhưng lúc này quả thực là mệt nhọc. Mà thôi, trước ngủ ở chỗ này một chút đi, tỉnh ngủ thì quay về sau.” Mặc Hương đỡ y đến hậu điện nằm xuống nghỉ ngơi. Tiêu Thương Hải không quên dặn dò nói: “Ngươi quay về Phượng Nghi cung xem xem, nếu như Thái tử và nhị Hoàng tử quay về, để bọn họ buổi chiều nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta còn có gia yến.” Nhiễm Hương nói: “Điện hạ, để nô tỳ đi cho. Nô tỳ vừa lúc còn muốn đến Ngự thiện phòng xem dược thiện của điện hạ đã được chuẩn bị thế nào rồi.” Tiêu Thương Hải bắt đầu bị cơn buồn ngủ khuất phục, lười biếng nói: “Vậy để Mặc Hương ở lại đi.” Nói xong quay đầu ngủ mất. Đợi đến khi y tỉnh lại thì, đã đến chiều muộn, tiệc nhỏ ở tiền điện đã tan, liền để cung nhân hầu hạ mặc y phục, ngồi lên ngọc liễn quay về Phượng Nghi cung. Vừa vào Phượng Nghi cung, Tiêu Thương Hải lập tức cảm thấy có chút kỳ lạ. Mặc Hương đỡ tay y chậm rãi đi vào, lấy làm lạ nói: “Nhiễm Hương tỷ đâu? Sao cả Nghiên Hương cũng không có đây?” Tiêu Thương Hải không thích nhiều người, cũng không thích thái giám, vì vậy trong nội điện bình thường chỉ có bốn đại cung nữ cùng hai ma ma túc trực, có bốn thái giám khác hầu hạ ở ngoại điện. Bốn cung nữ lấy Nhiễm Hương, Mặc Hương dẫn đầu, còn có Nghiên Hương và Lưu Hương. Hai ma ma là sau khi Tiêu Thương Hải có thai mới từ Nội Vụ phủ ngàn chọn vạn tuyển ra được, hôm nay Hoàng hậu tiếp kiến các mệnh phụ ở Thụy Tường điện, các nàng đều hầu hạ bên cạnh, lúc này đi ở đằng sau còn chưa vào đến. Lưu Hương trước đó vài ngày bị nhiễm phong hàn, cũng không đáng ngại, nhưng vì quý trọng thân thể của Hoàng hậu hiện tại, vì để đảm bảo, vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi. Bởi vậy lúc này đại cung nữ canh giữ ở Phượng Nghi cung chỉ có Nghiên Hương, còn có Nhiễm Hương vừa mới quay lại truyền lời. Nhưng hai người này hiện tại ngay cả một người cũng không thấy đâu, ngay cả tiểu cung nữ thu dọn quét tước cũng không thấy một bóng người, trong điện có hơi yên tĩnh quá mức. Lông mày của Tiêu Thương Hải cau lại, chậm rãi đi qua hành lang vào nội điện, đang muốn đi vào phòng trong, bống dưng nghe thấy cửa lớn ‘bàng’ một tiếng mở tung, Nhiêm Hương chật vật chạy ra. Nàng liếc mắt nhìn thấy Hoàng hậu, sắc mặt không khỏi đại biến, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống: “Nô tỳ kiến quá điện hạ.” Tiêu Thương Hải hơi nhíu mày kiếm, lạnh giọng nói: “Ngươi hoảng hốt cái gì, còn ra cái bộ dạng gì nữa.” Nhiễm Hương lạnh run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Tiêu Thương Hải thấy rõ tóc mây của nàng rối tung, quần áo có chút bất chỉnh, trong lòng không khỏi trầm xuống, đỡ thắt lưng chậm rãi thong thả bước vào tẩm điện. Từ sau bình phong truyền đến một tiếng gầm: “Ngươi cút ngay cho trẫm!” Tiêu Thương Hải nhàn nhạt nói: “Bệ hạ bảo ai cút đi?” Dương Tĩnh sửng sốt, đang muốn đứng dậy, đã thấy Tiêu Thương Hải bước chân nhanh hơn vòng qua bình phong, đôi mắt sáng rực lợi hại như mũi tên, quét qua long tháp. Dương Tĩnh ngồi ở bên giường, trên người chỉ mặc áo đơn, áo choàng tản ra, chân trần, đệm chăn trên long tháp phía sau mất trật tự. Nếu là bình thường, cũng chỉ là dáng vẻ khi người mới tỉnh ngủ thức dậy, thế nhưng kết hợp với dáng vẻ vừa rồi của Nhiễm Hương, lại nhìn kỹ một hồi, mạt đỏ trên mặt Dương Tĩnh còn chưa tiêu, vẻ mặt tức giận, không khỏi khiến người khác suy nghĩ nhiều.