Thập Tam Yêu

Chương 21

Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Con người, sau khi hoàn toàn tỉnh táo thì sẽ muốn làm một ít chuyện đúng đắn nên làm. Đối với học sinh năm ba cao trung mà nói, chuyện nên làm đương nhiên là học tập đàng hoàng. Khác với những người khác, Trịnh Ngâm Ngâm có nhiều hơn một phần “tài nguyên”, đó chính là Chu Yểu và Nghênh Niệm. Có hai nhân vật lớn như vậy hộ tống bảo vệ, gặp được đề không làm được thì cũng ít lo lắng hơn. “Cậu muốn bọn mình dạy kèm cho cậu?” Nghênh Niệm cắn kẹo que hỏi, xác nhận nhiều lần: “Có chắc không, bọn mình…” ngón tay dừng ở Chu Yểu, suy nghĩ đắn đo rồi nói: “Mình rất hung dữ, nếu cậu không học đàng hoàng, hoặc là mình dạy sao cũng không hiểu, nói không chừng mình sẽ nóng lên chửi bới. Nghĩ cho kỹ.” Chu Yểu cũng khuyên bảo: “Đến lúc này, muốn học bổ túc cũng không dễ như vậy.” Ý Trịnh Ngâm Ngâm đã định: “Mình biết. Mình biết như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho các cậu, sẽ kéo chậm tiến độ của các cậu, các cậu vốn đã học tốt, còn phải kéo theo một đứa ngu…” Nghênh Niệm nghe đến đó liền chen ngang: “Được rồi được rồi, cậu cũng đừng mắng chính mình nữa, mình nghe khó chịu. Cậu muốn học bổ túc thì học, nhưng nếu mình nói cái gì không dễ nghe, cậu cũng đừng để trong lòng. Nếu mà muốn tìm tâm lý an ủi ấy, tìm cô giáo Yêu Yêu đi!” Trịnh Ngâm Ngâm từ lo lắng chuyển thành bật cười, gật đầu thật mạnh. Chu Yểu vốn không có ý kiến, cứ như thế đã vui vẻ chấp nhận. Biết ba nữ sinh tụ lại chuẩn bị cố gắng học tập, Giang Gia Thụ không cho là đúng: “Còn nửa năm nữa mới thi đại học, cần gì phải gấp, còn sớm lắm.” Trần Hứa Trạch không để ý đến cậu ấy, cậu đang “giải quyết”, chỉ quay đầu liếc một cái. Bị Trần Hứa Trạch liếc, Giang Gia Thụ thành thật thu hồi ánh mắt. “Hay là chúng ta cũng gia nhập với mấy cậu ấy?” Trần Hứa Trạch kéo khóa quần, đi ra ngoài rửa tay, giọng nói từ từ vang lên: “Chu Yểu nói, con gái ngồi với nhau, có nam sinh không tiện.” Giang Gia Thụ sửng sốt. Có cái gì mà không tiện? Sau đó, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, cậu ấy đã hoàn toàn ngây ra. Chẳng lẽ… Sáng sớm nay Trần Hứa Trạch đã hỏi luôn rồi? Chưa thấy cậu chủ động làm gì như vậy, đúng là bất ngờ. ... Ba người học bù, ngoại trừ nhân thời gian trống ở trường, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Nghênh Niệm còn mang Chu Yểu và Trịnh Ngâm Ngâm về nhà mình tiếp tục học. “Cậu nhìn đi, chỗ này, đầu tiên là như vậy, sau đó lại như thế này…” Nói đến thì Nghênh Niệm thật sự đã xem như rất có kiên nhẫn, nhưng Trịnh Ngâm Ngâm mấy năm nay không học hành đàng hoàng, nền tảng rất yếu. Một cái đề giải thích mười phút vẫn chưa hiểu, Nghênh Niệm suýt chút nữa là phát điên. Thất Trung đúng là trường trung học trọng điểm, nhưng trường nào cũng sẽ có học sinh giỏi và học sinh đội sổ, chỉ cần so top 10 và xếp hạng sau một ngàn, chênh lệch đương nhiên lớn đến không thể nào vang dội hơn. Đáng tiếc, Nghênh Niệm và Chu Yểu chính là hai vị xuất sắc nổi bật, mà Trịnh Ngâm Ngâm lại xoay vòng ở phía cuối. Trịnh Ngâm Ngâm xấu hổ, Chu Yểu dịu giọng hỏi cô ấy: “Cậu đọc cái đề này trước, nói cho mình, không rõ ở chỗ nào?” Trịnh Ngâm Ngâm suy nghĩ nửa ngày rồi vươn ngón tay, “Chính là…” Dưới hai đôi mắt chờ mong, cô ấy chỉ một chỗ, một chỗ, rồi lại một chỗ: “Chỗ này sao lại như vậy? Còn có ở đây, vì sao là cái này, còn có cái này, vì sao sẽ tương đương cái này?” Hoàn, toàn, không, biết, nói, gì. Tất cả đều có vấn đề. Nghênh Niệm đột nhiên hối hận vì đã đồng ý dạy kèm cho cô ấy. Ba người đều không còn gì để nói, chợt thấy Trịnh Ngâm Ngâm đang im lặng lại đột nhiên “chát” một tiếng, giơ tay tát mình, cho mình một cái bạt tai thật mạnh. Chu Yểu cầm lấy cổ tay của cô ấy, Nghênh Niệm vội la lên: “Cậu đang làm gì đấy?” “Bọn mình nói cậu chỉ là vì sốt ruột, cậu cần gì…” Chu Yểu còn chưa dứt lời, Trịnh Ngâm Ngâm đã mím môi lắc đầu, trên mặt hiện lên sắc đỏ rõ ràng, hốc mắt cũng mang màu sắc tương đương: “Chỉ là mình giận chính mình thôi.” “Mấy năm nay, ai ai cũng đàng hoàng học tập, nỗ lực vì tương lai của mình, giống như cậu và Nghênh Niệm, cho dù như thế nào cũng chưa từng từ bỏ, vì tương lai của mình mà nghiêm túc trở thành một người rất giỏi. Còn mình thì sao? Thời gian của mình, cuộc đời của mình, tất cả của mình, mình không hề coi trọng cũng không quan tâm, hoàn toàn lãng phí.” Trịnh Ngâm Ngâm nói: “Mình đánh mình không phải vì ngu ngốc, mình đánh mình là vì không biết cố gắng, không hiểu chuyện, đánh mình không biết cái gì mới gọi là cuộc đời!” Chu Yểu và Nghênh Niệm im lặng một lúc lâu, Chu Yểu lấy khăn ướt cho cô ấy lau mặt: “Được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì đến cũng sẽ từ từ đến, không ai có thể ăn một miếng mà trở nên mập mạp. Sẽ tốt thôi, mình bảo đảm với cậu, mình nhất định sẽ dạy được cậu.” “Còn có mình, còn có mình.” Nghênh Niệm thay đổi dáng ngồi, rõ ràng người hung dữ là cô ấy, đến lúc này lại xoa mặt Trịnh Ngâm Ngâm, giọng điệu như dỗ con nít: “Không đau không đau nha, Ngâm Ngâm của chúng ta rất thông minh.” Tán gẫu vài câu, Chu Yểu và Nghênh Niệm hiếm khi nhắc đến những khó khăn trong học tập của mình, cho dù thông minh cũng sẽ gặp được chuyện khó, nói tới nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống. Đề tài này qua đi, mấy người họ lại tiếp tục làm bài. So với lúc trước hoàn toàn không có tiến triển, Trịnh Ngâm Ngâm vặn não giờ đã hiểu lờ mờ, có thể nghe hiểu một chút. Lúc ăn trái cây nói chuyện phiếm, Nghênh Niệm hỏi: “Này, Yêu Yêu, cậu và Trần Hứa Trạch là hàng xóm, nếu cậu ấy gặp bài nào không làm được, có từng tìm đến cậu hỏi cách làm không?” “Hỏi mình?” Chu Yểu rõ ràng là sửng sốt. Nghênh Niệm lại không biết nội tình trong đó: “Đúng vậy, thành tích của cậu so với cậu ta tốt hơn mà, nếu cậu ta mà không biết làm… Hừ, thật muốn nhìn xem cái cảnh tượng kia, cũng không biết lúc cậu ta nhờ cậu sẽ có vẻ mặt gì.” Trước kia cô ấy và Trần Hứa Trạch không thân, ai cũng chướng mắt ai, Trần Hứa Trạch cảm thấy cô ấy ngu ngốc, cô ấy lại ghét cái mặt người chết dọa người giữa ban ngày của Trần Hứa Trạch, cho dù có Giang Gia Thụ ở giữa hai người, học cùng trường mấy năm, hai người họ vẫn chưa chưa giao tiếp với nhau lần nào, cũng không nói được nửa câu. Nếu có thể thấy Trần Hứa Trạch ăn mệt, ngẫm lại thật đúng là rất tốt đẹp. Không biết Chu Yểu nhớ đến cái gì đó, cô không nhịn cười: “Cậu ấy à, chưa bao giờ nhờ người khác.” “Hả?” Nghênh Niệm ăn trái cây, không tin: “Không thể nào. Vậy lúc các cậu còn rất nhỏ, ví dụ như năm hai (lớp 2)… năm nhất (lớp 1) tiểu học, lúc này mà không làm được bài tập, không phải luôn bị người lớn bắt đi hỏi mấy đứa trẻ nhà hàng xóm sao?” “Chưa từng có.” Chu Yểu nói: “Trần Hứa Trạch làm việc chưa bao giờ cần người khác hỗ trợ, cậu ấy học bài, thậm chí là làm chuyện khác, cũng không cần qua tay người khác. Hơn nữa lớn như vậy rồi, mình chưa từng thấy có bài nào mà cậu ấy không giải được.” “Mình không tin!” Nghênh Niệm nói: “Lỡ như cậu ấy gặp rồi mà không nói thì sao, nếu cậu ấy học lớp một, đột nhiên tâm huyết dâng trào làm toán cao cấp, mình không tin cái này cậu ấy cũng có thể làm?” Chu Yểu nói: “Nếu là loại tình huống này, cậu ấy sẽ tự mình đi mua sách, bắt đầu nghiên cứu từ nền tảng, cậu ấy tình nguyện tốn rất nhiều thời gian vào chuyện đó, cũng sẽ không vì lấy được đáp án mà trực tiếp đi nhờ người khác.” Nghênh Niệm không còn gì để nói: “Đúng là tính cách kỳ quặc muốn chết, bớt việc thì không làm, còn muốn lãng phí thời gian như vậy.” Chu Yểu cười không nói, ví dụ vừa rồi của Nghênh Niệm cũng rất kỳ quặc mà, Trần Hứa Trạch đang học lớp một, đi nghiên cứu toán cao cấp làm gì? Nghênh Niệm liên tục lải nhải nói gì đó, đề tài này lại làm dấy lên hồi ức của Chu Yểu. Trước kia lúc cô gặp bài tập không biết làm, bố Chu hoặc mẹ Chu thường xuyên mang cô đến nhà họ Trần. Bố mẹ Trần Hứa Trạch không ở nhà, người ngồi trước cửa hoặc ở phòng khách xem TV, từ trước đến nay luôn là ông bà nội của Trần Hứa Trạch. Hai người họ rất thích cô, mỗi lần đến, sẽ không giống những ông bà cụ trọng nam khinh nữ khác, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô. Trái lại, hai người rất nhiệt tình rửa trái cây cho cô, lúc vui vẻ còn ôm cô, nói: “Xem Yêu Yêu của chúng ta có nặng hơn không nào”. Bà nội Trần làm bánh dày rất ngon, mỗi lần gặp, bà sẽ làm cả một mâm đầy, để Chu Yểu và Trần Hứa Trạch vừa làm bài tập vừa ăn. Chỉ là ăn còn chưa đủ, lúc về còn gắp một chén đầy ắp, để Chu Yểu cầm về ăn. Chu Yểu nhớ lúc Trần Hứa Trạch chỉ bài cho cô, vẫn ít nói như bình thường, chỉ nhìn chằm chằm vào đề, đặc biệt là lúc thấy cô viết sai, mày sẽ nhăn lại. “Chỗ này…” Cậu dùng ngòi bút chỉ vào, nhẹ nhàng gõ một cái: “Làm lại.” Đôi khi cô mờ mịt, không biết vấn đề nằm ở đâu, cậu ấy sẽ không nói gì, viết lại cho cô một lần nữa. Lúc mà tâm tình cậu không tốt, ngay cả viết lại cậu cũng lười, chỉ nhìn cô, khiến cô tự giác xóa đi, tính toán lại từ đầu đến cuối. Ngoại trừ Chu Yểu, mấy đứa trẻ con xung quanh đến tìm Trần Hứa Trạch nhờ cậu chỉ bài, phần lớn là khóc lóc rời đi, càng lúc càng nhiều, khóc lóc chán rồi không dám tới nữa. Chỉ có cô, từ năm nhất tiểu học đến năm nhất sơ trung, kể cả khi cậu lạnh mặt hay khi đôi mắt cậu đỏ lên, từ lúc cảm nhận được cái ôm có hương cam của cô, hành vi cử chỉ của cậu, từ đông cứng dần trở nên mềm mại. Cái ôm năm đó có lẽ đã thay đổi rất nhiều điểm mấu chốt giữa hai người họ. Thật ra trong lòng Chu Yểu hiểu rõ, ngày ấy ở phòng bệnh, đôi mắt Trần Hứa Trạch đỏ ửng, cũng từ đó cậu lập tức thay đổi. Cho đến bây giờ, Trần Hứa Trạch hiện tại và Trần Hứa Trạch trước kia giống như hai con người khác nhau. Khi còn nhỏ, hai người họ thường trèo lên sườn núi, ban đầu cô không dám, sợ ngã xuống, Trần Hứa Trạch lại “soạt soạt soạt” trèo lên, không kiên nhẫn sẽ đưa tay cho cô: “Nhanh lên đi! Mình kéo cậu, sẽ không ngã đâu!” Vì thế cô tin, mỗi khi sợ hãi thì chờ cậu đưa tay, mạnh mẽ kéo cô lên. Cho đến lúc cô có thể dựa vào sức mình trèo lên sườn núi nhỏ kia, cậu vẫn đưa tay với cô, nhưng phương hướng lại không còn tương đồng như trước. Ngày đó, cô không chờ được cậu kéo mình, trái lại còn bị cậu mạnh mẽ đẩy ra. Nghênh Niệm thường xuyên nói: “Mình chưa từng thấy Trần Hứa Trạch đối xử với ai tốt như thế, thật đấy. Tuy rằng mình thường xuyên mắng chửi cậu ấy, cậu ấy thoạt nhìn cũng lạnh nhạt, nhưng có rất nhiều chuyện biểu hiện rất rõ ràng, cậu ấy đối xử với cậu bất đồng, Yêu Yêu.” Bất đồng. Đương nhiên là cô biết. Nhưng điều cô không biết, là sự bất đồng này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào. Và vì sao. ... Ngày hôm sau trời mưa lớn, Chu Yểu không mang dù, chỗ giáo vụ có hàng chuyển phát nhanh của cô, quyển sách cô đặt đã được giao đến rồi, mượn ô một bạn học ra ngoài lấy, gió quá lớn thổi lật ô, lúc sau cô phải dầm mưa quay về, nửa người đã ướt đẫm. Một bạn học hỏi han: “Không sao chứ Chu Yểu, cậu…” “Hắt xì!” Không đợi bạn học đó hỏi xong, cô đã lúng túng ngượng ngùng hắt xì. Cô trả ô cho bạn học đó, nói xin lỗi rồi hứa sẽ mua cái mới trả cho đối phương, đối phương lại ra sức từ chối. Chu Yểu cởi áo khoác đồng phục, dùng lớp trong lau qua người, sau đó phủ áo lên đùi. Hai tiết đầu không có gì, đến tiết thứ ba, gương mặt Chu Yểu ửng đỏ, mơ màng bắt đầu khép mí mắt, đầu cũng nặng dần về phía mặt bàn. Nữ sinh bên cạnh sờ vào đỉnh đầu cô: “A, nóng quá!” Mấy nữ sinh khác cõng cô đến phòng y tế, cô y tế đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vừa thấy, là bị sốt. “Để em ấy nằm trên giường trước đi, cô truyền nước, cho em ấy uống thuốc. Bạn nào ở gần nhà cô bé này? Ở lại xem chừng chốc lát, qua hai tiếng mà chưa chuyển biến tốt thì đưa cô bé đến bệnh viện.” Mấy nữ sinh đưa Chu Yểu đến đều nhìn nhau, họ rất bằng lòng ở lại chăm sóc cô, nhưng… người ở gần nhà Chu Yểu, có thể liên hệ người nhà… Ai cũng biết là ai. ... Trần Hứa Trạch ngồi ở chỗ mình đọc sách, người không quen cậu, sợ là còn tưởng rằng cậu đang xem bí tịch (sách quý) Cửu Âm Bạch Cốt Trảo gì đó, nhưng trên thực tế, cậu chỉ đang xem quyển sách ôn tập mới nhất mà thôi. Một nam sinh đứng ở cửa, do dự rất lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm “cốc cốc” gõ cửa lớp họ. “Trần… Trần Hứa Trạch…” Một câu này, khiến cho cả lớp yên ắng lại. Đám Giang Gia Thụ đang đùa giỡn cũng nhìn sang, tràn đầy hứng thú, những người khác cũng mang vẻ mặt xem náo nhiệt. Chỉ có chính chủ bị gọi tên, vẫn mặt mày thong dong, nhìn thoáng qua, cũng không biết là có nhìn thấy cậu ta hay chưa. Nam sinh nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói: “Cậu… Ừm… Cô y tế nói, muốn cậu xuống trông coi một bạn học, ở gần thì tiện đưa bạn ấy về nhà.” Trần Hứa Trạch giở một trang sách, không hé răng, không hề hứng thú. Giây tiếp theo, dường như là nhớ đến chuyện gì đó, Trần Hứa Trạch đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nghe nam sinh kia nói: “Bạn học kia nhà ở rất gần cậu… Chu Yểu, Chu Yểu cậu ấy bị ngất xỉu vì sốt, giờ đang ở phòng…” Còn chưa dứt lời, chỉ thấy quyển “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” trên bàn bị quét qua rơi xuống đất, bóng người trên ghế ngồi đã như một cơn lốc, nhanh chóng xông ra ngoài. _____________ [1] Cửu âm bạch cốt trảo: là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong bộ sách Cửu âm chân kinh, bộ võ công tối thượng trong bộ tiểu thuyết võ hiệp Xạ điêu tam bộ khúc (Anh hùng xạ điêu, Thần điêu hiệp lữ, Ỷ thiên đồ long ký) của nhà văn Kim Dung. Nổi danh nhất với môn võ công này là Mai Siêu Phong, biệt hiệu Thiết Thi, y thị là trong 6 đệ tử đầu tiên của Đông Tà đảo chủ Đào Hoa Hoàng Dược Sư. (Nguồn: Tương Dương Thành)