Cuộc đời thật hạnh phúc
Chương 1 : Mạnh đề (1)
Tối tháng chín, cơn mưa mùa thu vừa tạnh khiến không khí có phần lạnh lẽo. Bầu trời đen thẫm như mực tàu, hệt như một bức màn che sân khấu lộng lẫy, xa xa là khu giảng đường với đèn đuốc sáng trưng, nổi bật trong màn đêm, từng ô cửa kính phản chiếu ánh đèn, nhìn từ xa chúng hệt như những viên đá lấp lánh được đính trên bức màn che sân khấu lộng lẫy kia, rực rỡ và xinh đẹp, hệt như một sợi dây chuyền ngọc trai. Hơi ẩm thổi vào một phòng học nằm ở đuôi cầu thang tầng ba, hòa quyện một cách kỳ diệu với hơi thở của hơn hai trăm con người; trong phòng học hơi ồn bởi tiếng nói, tiếng hít thở, tiếng giở sách sột soạt đã kết hợp thành hương vị và bầu không khí cơ bản nhất của một lớp học.
Phòng học lớn có sức chứa ba trăm người gần như đã chật kín, đầu người nối tiếp nhau tựa như không thể tìm ra một khoảng không. Đối với giờ học tự chọn có tên là “Thường thức văn học hiện đại” này mà nói, sĩ số sinh viên lên lớp quá cao này cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
So với các sinh viên đang nhiệt huyết dâng trào bên cạnh, cô nữ sinh Mạnh Đề khoa Toán năm thứ tư lại vô cùng bình thản nằm bò lên bàn một cách uể oải. Tuy là học kỳ mới mới vừa bắt đầu được hai tuần nhưng với một người chăm chỉ như cô dĩ nhiên sẽ không cảm thấy khoảng thời gian này nhàn hạ, đêm qua sau khi đã làm xong bài tập, cô quyết định mở quyển tiểu thuyết mới mua ra đọc, một loáng đã ba tiếng trôi qua, đến tận hai giờ sáng mới ngủ. Đương nhiên không cần nói nhiều cũng biết, cả ngày hôm nay cô đều gà gật buồn ngủ, chịu đựng cả ngày trời cứ tưởng sẽ được về ngủ bù nào ngờ lại bị cô bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Hy Như sống chết kéo đến học giờ tự chọn.
Cô ấy dùng ánh mắt “Con người của cậu đúng thật khiến người ta điên lên” nhìn cô, sau đó vỗ nhẹ má cô, dùng giọng nói tuy nghiêm khắc nhưng chỉ có người bên cạnh mới nghe thấy mắng mỏ cô: “Ngủ gì mà ngủ! Dậy mau! Không phải bình thường cậu luôn rất chăm chỉ sao!”
Mạnh Đề vẫn gác đầu lên cánh tay, chỉ nghiêng mặt sang bên phải chín mươi độ, ỉu xìu nói: “Không phải người ta vẫn đi học sao? Phá hỏng giấc mơ đẹp của người khác là hành vi vô đạo đức. Thầy giáo vào lớp thì gọi tớ dậy…”
Cánh tay của Vương Hy Như từ trạng thái quấn quanh cổ bạn chuyển sang véo má bạn, dùng lực thật mạnh đẩy đầu cô vuông góc với bảng đen, hướng thẳng lên bục giảng rồi nói tiếp: “Vào lớp rồi! Cũng đã điểm danh xong hết rồi. Trên bục giảng có một ông thầy giáo đẹp trai nhường kia mà cậu vẫn còn ngủ được. Thầy ấy lườm cậu thế mà một chút cảm giác cậu cũng không có sao? Đúng là hết nói nổi!”
Thời gian đúng là trôi nhanh như ngựa phi, cô mới vừa úp xuống mặt bàn ngủ có vài phút, ấy vậy mà đã vào lớp mất rồi. Mạnh Đề hơi dụi mắt, lập tức ngồi thẳng lưng, tư thế được thay đổi sang kiểu “tiêu chuẩn ngồi nghiêm chỉnh nhất”. Tuy nói đây chỉ là môn học tự chọn râu ria không quan trọng, nhưng dù sao căn phòng này cũng là giảng đường bậc thang, ngồi ở vị trí bàn thứ năm trung tâm lớp học mà ngủ gật đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Chịu sự ảnh hưởng khá mạnh mẽ của hai chữ “gia giáo”, quan điểm “tôn sư trọng đạo” đã ngấm vào xương tủy, Mạnh Đề học tập các môn học trong trường đại học với một thái độ cực kỳ đặc biệt: nếu không thể đến lớp thì thôi, nhưng đã ngồi trong giảng đường thì sẽ chăm chú nghe giảng.
Không quá bất ngờ khi trước bàn giáo viên là một người mặc áo trắng quần đen, ngũ quan như tạc, dáng người cao ráo, cân đối giống như một anh chàng siêu mẫu trẻ tuổi nào đó đang đứng thẳng, anh đứng rất thẳng, giọng nói trầm trầm cuốn hút đọc như đã thuộc làu làu:
“Dựa theo quan điểm của các nhà nghiên cứu văn học hiện đại, những năm hai mươi của thế kỷ hai mươi là giai đoạn phát triển nhất. Khi trào lưu Văn hóa mới xuất hiện, các tập truyện ngắn của Lỗ Tấn là “Gào thét”, “Bàng hoàng” và tập thơ “Nữ thần” của Quách Mạt Nhược được xuất bản. Những tác phẩm này trở thành nền móng của nền văn học hiện đại, và Lỗ Tấn, Quách Mạt Nhược đã trở thành người đặt nền móng cho văn học hiện đại…”
Anh cầm trong tay một quyển sách giáo khoa rất dày, hai phần ba thời gian nhìn sách, còn lại một phần ba thời gian là nhìn xuống lớp học, Mạnh Đề đan tay trước mặt, cô thấy khi anh nhìn xuống dưới, con ngươi trong veo của anh cũng sẽ lướt đi trên người cô, sâu thẳm như biển cả, ánh sáng hiện lên khi chuyển điểm nhìn lộ ra một vẻ gì đó thật tinh tường, nhưng lại tế nhị đến mức không thấy dấu vết, tựa như có một ảo giác rằng trong mắt anh chỉ có một mình mình mà thôi.
“Tớ cá là thầy ấy đang nhìn cậu.” Vương Hy Như nhân cơ hội thì thào, “Chính là ánh mắt này, khi cậu ngủ gật thầy đã nhìn cậu mấy lần đấy. Có lẽ là giảng viên trẻ tuổi, da mặt mỏng nên mới không gọi cậu dậy.”
“Sao bây giờ cậu mới gọi tớ dậy?”
Vương Hy Như xoa xoa cằm, “Tớ huých cậu hai lần mà cậu có chịu dậy đâu.”
Mạnh Đề thực ra đã miễn dịch với những người đẹp trai xinh gái từ lâu nhưng dù có kiềm chế mức nào đi nữa thì vẻ ngạc nhiên vẫn bất giác lộ ra. Nghiêng đầu sang thì thầm hỏi: “Thầy ấy tên gì vậy? Trong khoa Văn còn có một ông thầy như này ư? Sao trước đây tớ chưa từng gặp nhỉ?”
Lúc đang nói, cô thấy ông thầy xoay người đi, cầm phấn viết lên bảng hai cái tên vừa được nhắc tới. Dáng người anh dong dỏng cao, vai rất rộng, áo sơmi được sơvin gọn gàng, đôi chân dài thẳng tắp. Mạnh Đề vừa nhìn bóng lưng anh vừa nghĩ, vẻ ngoài quá đẹp đúng là một tội ác tày trời!
“Thầy ấy vừa mới học xong tiến sĩ, mới đến trường mình, đương nhiên cũng là lần đầu tiên bước vào lớp “Thường thức văn học hiện đại” này. “ Vương Hy Như chỉ chỉ một góc bảng đen, “Xem ra cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, trên bảng không phải đều có hết sao, thầy giáo Triệu, Triệu Sơ Niên, nhìn kỹ đi.”
Trên bảng quả nhiên là có tên của anh, số điện thoại văn phòng, địa chỉ email. Mạnh Đề nhìn những chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ trên bảng với vẻ ngưỡng mộ. Người viết được những con chữ này chắc chắn phải tập luyện thường xuyên, hơn nữa phải tập luyện trong rất nhiều năm thì chữ viết mới mang hơi hướm Latinh nhiều thế này được, mạch lạc, thoải mái, nét viết khá bay bổng, chữ số Latinh và chữ cái tiếng Anh cũng rất đẹp. Có điều với một thầy giáo dạy môn tự chọn mà nói, những thông tin mà thầy công khai đến cho sinh viên thế này là quá nhiều. Với môn học tự chọn không đặt cao vấn đề nặng nhẹ này, điều mọi người quan tâm chỉ là câu hỏi trong đề thi mà thôi.
Tiết học đã bắt đầu được mười phút, Mạnh Đề bắt đầu đả thông tư tưởng nghe thầy giảng bài. Nhưng chất lượng bài giảng của anh trái ngược hoàn toàn với bề ngoài xuất sắc, cơ bản chỉ là đọc từng câu từng chữ hệt như trong sách giáo khoa mà thôi, ngay cả nhấn nhá đơn giản nhất cũng không có, khô khan y như bản chất của Văn học hiện đại. Nếu không phải trong âm điệu cuốn hút kia còn có lực hấp dẫn tương đối lớn thì có lẽ hơn nửa số sinh viên có trong lớp học đã ngủ gục hết rồi.
Môn học kiểu như Văn học này, người thích tất nhiên sẽ quan tâm, dùng cả linh hồn mình để bay bổng theo nó, nhưng với người không thích, dù truyền dạy cách nào cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Khó lắm mới chống cự được hơn một tiếng đồng hồ, thấy đã gần đến giờ tan học, Mạnh Đề mới phấn chấn hơn một chút.
Triệu Sơ Niên đảo mắt một vòng quanh phòng học rồi đi tới đứng sau bàn giáo viên, trước bảng đen liền buông sách giáo khoa trong tay xuống, cầm một tờ giấy gì đó trên mặt bàn lên, nhìn từ độ dày và nét chữ mờ mờ thì có thể đoán đó là danh sách lớp. Động tác này của anh khiến tất cả các bạn trong lớp đều giật mình thon thót, bởi vì thông thường, mọi giáo viên đều điểm danh đầu giờ, còn cách làm của người này lại trái ngược hoàn toàn.
Một nữ sinh nào đó ngồi trước cô giơ tay lên cao, hỏi to: “Thầy ơi, thầy định điểm danh ạ?”
“Đúng vậy.”
Trong phòng rộn lên những tiếng xì xào nho nhỏ, Triệu Sơ Niên bèn nở một nụ cười như gió xuân thổi trên nhành cây, hóa giải những tiếng bàn tán bên dưới. Anh uốn cong những ngón tay thon dài của mình lại, gõ xuống mặt bàn, đó là ý bảo mọi người hãy trật tự, khoan thai cất lời: “Tôi điểm danh không phải để trừng phạt những bạn bỏ tiết hay đến muộn mà chỉ đơn thuần là muốn làm quen với các bạn mà thôi. Theo quan điểm của tôi, tôi rất cần phải làm quen với tất cả các bạn. Xem qua danh sách, các bạn hầu hết đều là sinh viên ngành tự nhiên, không thích môn thường thức văn học này, tôi có thể hiểu được. Hơn nữa môn học tự chọn này cũng không quan trọng gì, cuối kỳ còn được thi đề mở cơ mà, chỉ cần mọi người biết giở sách là có thể qua môn, cho nên không cần lo lắng nhiều.”
Vương Hy Như lắc đầu, thở dài đầy cảm khái: “Nếu như thầy giáo dạy toán tự chọn cũng được thế này thì thích quá!”
“Những thầy cô dễ tính hơn thầy này đâu phải không có?” Mạnh Đề mỉm cười, nghiêng đầu nhìn lên người đang đứng trên bục giảng kia.
Thời gian rất vừa vặn, điểm danh xong thì cũng là lúc chuông báo tan học reo lên. Vương Hy Như trở về phòng thí nghiệm tiếp tục bận rộn với đống số liệu mà cô nàng bận rộn mãi cũng không xong, Mạnh Đề cảm thấy vẫn chưa muộn, cho nên ở lại phòng tự học thêm chút nữa mới về, do đó cô ngồi nguyên tại chỗ, đổi sách giáo khoa trên bàn từ “Thường thức văn học hiện đại” sang sách chuyên ngành Toán học.
Dù gì thì cũng mới khai giảng, bài tập không cần làm gấp, sinh viên học giờ tự chọn này đại đa số đều là sinh viên năm hai, dĩ nhiên cũng không có ý định ở lại tự học tiếp, hai trăm người như cồn được đun sôi chạy ào ra ngoài, phòng học nhanh chóng vắng đi hơn một nửa, chỉ còn lại mấy sinh viên nữ vây quanh Triệu Sơ Niên hỏi đông hỏi tây. Những cô gái trẻ mười tám mười chín tuổi vui vẻ, thoải mái, gương mặt ai cũng đáng yêu như thể có thể véo ra nước, trong mắt là vẻ chờ đợi long lanh, hỏi hết câu này đến câu khác, lòng ngưỡng mộ, si mê không hề che đậy, bộc trực đến mức khiến Mạnh Đề tự ti.
Triệu Sơ Niên dạy không hay nhưng đối phó với những cô nữ sinh nhiệt tình này cũng khá khôn khéo. Ung dung, đúng mực, có tiến có lui, đồng thời không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chắc là đã quen với những tình huống này nên kho kinh nghiệm cũng dồi dào, phong phú lắm. Một người hỏi, “Thầy Triệu, lúc nào cũng có thể hỏi thầy chứ ạ?” Anh trả lời “Tất cả những vấn đề của môn học này lúc nào cũng có thể hỏi được.”, hỏi “Thầy Triệu, thầy có thường xuyên check mail không?” Anh trả lời “Có xem, nhưng tôi chỉ trả lời những câu hỏi có liên quan đến môn học mà thôi.” Đánh Thái Cực đánh đến mức xuất thần, đúng là câu nào cũng có liên quan đến môn học thật, điều này khiến cô nghi ngờ không biết có phải anh ta chiếm được bí kíp của Trương Tam Phong không?
Mạnh Đề thi thoảng ngẩng lên nhìn họ, đúng lúc nghe đến câu hỏi “Thầy Triệu, thầy có bạn gái chưa?” thì cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cười sằng sặc, úp mặt xuống bàn, cười đến hai vai run lên. Điệu cười dữ dội ấy khiến cô không nghe rõ được câu trả lời của Triệu Sơ Niên, cười chán đến lúc ngẩng đầu lên thì thời điểm đặc sắc nhất dĩ nhiên đã bị bỏ lỡ, chỉ thấy đám nữ sinh đó quẹt miệng, mặt là vẻ nuối tiếc, sau đó buồn bã rời khỏi phòng học.
Xem ra, vị thầy giáo Triệu này chắc chắn đã có bạn gái rồi. Mấy cô nữ sinh buồn bã thành bộ dạng kia cơ mà, trông cũng đáng thương phết. Suy nghĩ thương cảm này vừa trôi qua trong đầu thì cô trông thấy Triệu Sơ Niên thở phào nhẹ nhõm một cái, phủi phủi bụi phấn trên tay, rồi phủi trên quần áo đến mức không còn một hạt bụi nào nữa mới ngẩng lên nhìn về phía cô, sau đó tiến đến.
Mạnh Đề trợn mắt, vô thức quay đầu nhìn lại phía sau mình, cô phải nhìn xem dưới mình có ai thân quen với Triệu Sơ Niên hay không, dĩ nhiên là ngoài các hàng ghế trống ra, cô không phát hiện thêm được điều gì; ngạc nhiên quay đầu lại, Triệu Sơ Niên đã tiến đến gần cô, hai tay chống lên mặt bàn gần đó, dùng ngữ khí như ban nãy hỏi chuyện cô: “Em là Mạnh Đề?”
“Vâng. Đúng ạ.” Mạnh Đề ngạc nhiên trừng hai mắt, “Thầy Triệu, thầy tìm em có việc ạ?”
Đại não cô vận hành với tốc độ cực nhanh, nghĩ xem rốt cuộc là lúc nào cô đã khiến cho người thầy giáo trẻ tuổi, đẹp trai này chú ý đến… không lẽ hành vi ngủ trong giờ học của cô đã khiến anh bất mãn? Vương Hy Như nói anh đã liếc cô mấy lần liền. Có điều thoạt nhìn, anh có vẻ là người thấu tình đạt lý, sẽ không “có thù tất báo” đến mức này chứ?
Triệu Sơ Niên cúi đầu, lặng lẽ giở giở quyển sách trên bàn Mạnh Đề, nụ cười trên môi đậm hơn vài phần: “Lúc điểm danh ban nãy mới phát hiện ra, em và một bạn học khoa Toán nữa là hai sinh viên năm thứ tư duy nhất đăng ký môn tự chọn này, tôi hơi bất ngờ. Vừa nãy thấy em hết giờ rồi vẫn chưa về nên tới hỏi chuyện em.”
Chuyện này thực sự là mối hận trong lòng Mạnh Đề, mỗi khi nhắc tới chỉ hận không thể “rửa mặt bằng nước mắt”. Học đến năm thứ tư mới bất ngờ phát hiện ra học phần tự chọn của mình vẫn chưa đủ số điểm cần thiết, đó quả thực là sự sỉ nhục quá lớn đối với học lực giỏi và sự chăm chỉ, chịu khó trước nay của cô.
Giọng nói cô khô khốc, xoắn xuýt nhoẻn miệng cười: “Thực ra là học phần tự chọn của em vẫn chưa đủ điểm, bạn em chỉ đến học cùng em mà thôi. Nếu em học sớm hơn thì tốt quá.”
“Hóa ra là vậy.” Triệu Sơ Niên gật nhẹ đầu, ra vẻ đã hiểu rồi, Mạnh Đề cảm thấy chính mình có thể nhìn ra một chút tiếc nuối và thất vọng từ mắt anh.
Kiểu biểu cảm này từ nhỏ đến lớn Mạnh Đề nhìn thấy không ít, bình thường, các thầy cô sẽ có vẻ mặt này khi… khó lắm mới phát hiện được một nhân tài có thể bồi dưỡng thế mà cuối cùng lại nhận ra đó chỉ là đồ gỗ mục không thể điêu khắc mà thôi, khó tránh khỏi không cam tâm.
Cuối cùng Triệu Sơ Niên nói: “Thảo nào em vừa vào lớp đã ngủ gục.”
“Em xin lỗi! Em biết thầy phải vất vả soạn bài trước khi lên lớp.” Thì ra thầy ấy nhớ kỹ, Mạnh Đề khốn quẫn đến mức chân tay luống cuống, định đứng lên nhưng không gian trong bàn học quả thực quá chật hẹp, vừa nhấp nhổm thì chân đã đạp phải thanh ngang lại dập mông xuống ghế, vẻ mặt cô cũng đầy vẻ luống cuống: “Lần sau em sẽ không thế nữa! Lúc đó em không biết đã vào lớp… Em thực sự xin lỗi ạ.”
“Không sao đâu. Em cứ ngồi xuống.” Triệu Sơ Niên lặng lẽ nhấc chân, tiến gần về phía cô hơn.
Nhìn từ xa thì cảm thấy Triệu Sơ Niên này khá cao, cứ nghĩ anh nhất định phải cao hơn mét tám; đến gần mới phát hiện thầy tuyệt đối không ngừng lại ở chiều cao này, Mạnh Đề hầu như toàn phải ngẩng lên nhìn thầy. Anh cúi đầu, ánh sáng của đèn nê ông chiếu xuống dường như chia đôi khuôn mặt anh thành hai nửa, một sáng một tối, ngũ quan sắc nét có màu đậm hơn chút nữa, giống như nhân vật trong tranh vậy. Ánh sáng bị kìm hãm trong mắt anh khiến lòng người rung rinh.
Nghĩ tới việc thầy giáo đứng học sinh ngồi hình như là hơi vô lễ, nhưng nếu mời thầy ngồi xuống hoặc bản thân đứng lên thì hơi gượng ép, cũng không tốt lắm; trong đầu cô đang diễn ra một cuộc chiến khốc liệt, vài giây sau, Triệu Sơ Niên nhìn thấy cô học trò này đang chăm chú nhìn mình, dường như muốn hỏi “Phải làm sao bây giờ?”, anh nói: “Sao thế?”
Mạnh Đề hơi xấu hổ, nghĩ đến việc tự dưng lại nhìn thầy giáo chằm chằm, không chớp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đúng là quá thất lễ, vội vàng nói: “Không… Không sao ạ.” Đến nói cũng bị nói lắp.
Nụ cười Triệu Sơ Niên đậm hơn chút nữa nói: “Tuy em bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải chọn môn này nhưng theo tôi nghĩ học văn cũng rất hay mà.”
“Em có nói là không hay đâu ạ, thực ra là…” tâm trạng Mạnh Đề thả lỏng hơn, nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời: “Tuy em học khoa Toán nhưng điểm số môn Văn cũng không tệ, không hẳn đã thua kém những bạn học khoa Văn đâu.”
“Thật à?” Triệu Sơ Niên nhoẻn miệng cười, phảng phất như phát hiện ra một khối châu báu hiếm thấy, tâm trạng vui vẻ không hề che giấu: “Mạnh Đề, có giấy bút không em?”
Mạnh Đề cuống quýt đưa vội cây bút máy trong tay mình cho Triệu Sơ Niên, lại xé một tờ giấy trắng từ quyển vở ghi chép của mình đặt lên bàn.
Thời đại này, quả thật không có nhiều sinh viên dùng bút máy, Triệu Sơ Niên cầm chắc cây bút dài nhỏ trong tay, phần cầm bút có đệm êm, trên bút vẫn còn độ ấm của thân nhiệt, anh vô thức ghì chặt bút hơn, khom người xuống, viết tên, địa chỉ email, số điện thoại di động của mình lên giấy.
Triệu Sơ Niên trả bút lại cho cô: “Tuy chỉ là môn tự chọn không quan trọng nhưng nếu có thắc mắc gì về bài học, lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”
Nhớ tới chuẩn mực lên lớp của thầy, Mạnh Đề mím môi không để mình bật cười: “Vâng. Được ạ.”
Tay Triệu Sơ Niên đặt lên mặt bàn, không định rời đi, nhẹ nhàng hỏi: “Dựa vào phép lịch sự tối thiểu, số di động của em là bao nhiêu? Có thể cho tôi biết được không?”
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà cô đã giật mình thon thót rất nhiều lần, thế mà anh vẫn thản nhiên như không thế kia. Thật không hổ là dân Văn, muốn một số điện thoại mà cũng phải mở lời lịch sự như thế. Mạnh Đề cúi đầu cười khẽ, lặp lại động tác ban nãy của anh, cũng ghi lại số điện thoại cho anh.
Triệu Sơ Niên lấy số xong, đứng thẳng lưng, mỉm cười: “Vậy chúng ta gặp lại ở buổi học sau.”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
48 chương
25 chương
40 chương
34 chương
12 chương
64 chương
7 chương