Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 71 : Cô vợ nhỏ ý chí sắt đá

Cậu ba Lâm biết chị mình vẫn còn đang nóng nên chỉ biết thở dài chẳng nói thêm được câu nào nữa. Nếu em trai đã tới đây đương nhiên phải giữ lại ăn bữa cơm, không thể để nó bụng rỗng quay về được. Cơm trưa đơn giản thôi, thịt heo hầm miến, thịt khô xào dưa muối, mộc nhĩ trộn, món chính là màn thầu bột mì tinh. Thấy Lâm Thanh Hoà đang xào rau trong bếp, cậu ba Lâm hoảng hốt: “Chị, sao chị làm nhiều đồ ăn ngon thế, để lại cho mấy đứa Đại Oa có cái mà ăn.” Lâm Thanh Hoà: “Cậu không tới thì nhà chị cũng ăn như này, chị của cậu không bằng trước kia nhưng chưa tới nỗi chết đói. Cậu cứ yên tâm ăn đi, chị cam tâm tình nguyện làm cho cậu, nhưng đám người Lâm gia thì đừng hòng, về đó cậu cũng đừng nói gì chuyện nhà chị.” Cậu ba Lâm không tin, quay qua hỏi Đại Oa. Đại Oa: “Đúng vậy, ngày nào nhà cháu cũng ăn như thế hết.” Nhị Oa gật đầu: “Toàn đồ ăn ngon.” Cậu ba Lâm thầm nghĩ nào là thịt heo, miến lại còn thịt khô, bánh bột mì tinh, không ngon sao được. Bữa cơm này cậu ba Lâm ăn tới mỹ mãn. Trước khi tới đây thì lo lắng khôn nguôi, nhưng khi ra về đã yên tâm hơn nhiều. Chị Thanh Hoà tuy rằng không thể so sánh với trước đây nhưng cuộc sống hiện tại không tồi, anh rể cũng là người có khả năng, nhất định cuộc sống của chị ấy sẽ ngày một tốt hơn thôi. Chu Thanh Bách: “Cậu ba cũng là người biết suy nghĩ.” Lâm Thanh Hoà: “Cả nhà họ Lâm được mỗi mình cậu ấy.” Chu Thanh Bách nhìn cô: “Còn em nữa.” Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ tôi không phải người nhà họ Lâm nha, người thật cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Nhưng những lời này chỉ để trong lòng, không nói ra ngoài được. Người ta hay nói hết mồng ba là hết Tết, mồng năm không khí bắt đầu phai nhạt dần, mồng bảy Chu Hiểu Mai đi huyện thành để mồng tám chính thức đi làm. Lâm Thanh Hoà để các con ở nhà cho Chu Thanh Bách chăm nom, cô lấy xe đạp chở Chu Hiểu Mai đi huyện thành, thực chất là cô muốn kiếm cái cớ đi ra ngoài một mình đặng âm thầm lấy ra chút đồ vật. Hai chị em thay phiên nhau chở, chứ một người đạp tới huyện thành chắc tắc thở. Lần này đi Chu Hiểu Mai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc vẫy tay tạm biệt Lâm Thanh Hoà, cô còn cười tươi rói. Đúng lúc một người đồng nghiệp đi tới, hỏi: “Ai thế, họ hàng trong thành à?” Chu Hiểu Mai: “Là chị dâu tôi, chị dâu tư.” Đồng nghiệp: “Chị dâu cô xinh thật đấy, thoạt nhìn tôi còn tưởng gái thành phố.” Chu Hiểu Mai: “Chị tư tôi tuy không phải người thành phố, nhưng ở vùng tôi chị ấy là người xinh đẹp nhất. Anh tư tôi có phúc lắm luôn.” Người đồng nghiệp bật cười rồi làm mặt quỷ: “À, cô với người ấy dự định khi nào kết hôn?” Chu Hiểu Mai cố gắng kiềm chế: “Chắc chia tay thôi, tôi không dám trèo cao, nhà tôi hộ khẩu nông thôn.” Lời này là chị tư dạy, chiếu theo tính tình của cô thì còn lâu mới nói mấy lời như vậy. Không ngờ vừa nói xong, ánh mắt đồng nghiệp tức khắc thay đổi: “Nông thôn thì có làm sao, nông thôn mới không phải lo ăn lo uống.” “Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi trèo cao không nổi, cái kẹp tóc này cô đưa cho anh ấy giúp tôi.” Chu Hiểu Mai vừa nói vừa lấy một cái kẹp tóc ra. Nữ đồng nghiệp mở to mắt: “Wow, cái kẹp tóc này đẹp quá!” “Cô thích thì bảo anh ta tặng cho cô đi.” Chu Hiểu Mai dứt lời liền quay người đi thẳng về kí túc xá. Người đồng nghiệp đỏ bừng mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng trách tôi cướp bạn trai cô, là do cô không cần trước.” Chưa tới ba ngày sau, Chu Hiểu Mai liền thấy bạn trai cũ ăn cơm cùng cô đồng nghiệp hôm bữa, hai người họ tình tứ quấn quýt không rời. Một người đồng nghiệp khác đem chuyện này kể với cô, Chu Hiểu Mai vẫn như cũ nói là mình không xứng với người ta. Cô - Chu Hiểu Mai tuy rằng có đôi khi không hiểu chuyện, nhưng mà sức của mình đến đâu cô vẫn biết rõ. Việc này khiến không ít đồng nghiệp bất bình thay cô, đồng thời càng thêm tôn trọng cô, cảm thấy cô là người bạn tốt đáng kết giao, không giống người nào đó, trước mặt thì chị chị em em, sau lưng đoạt mất bạn trai người ta, đúng là vô liêm sỉ! Những chuyện lùm xùm xung quanh Chu Hiểu Mai mặc kệ hết. Nhưng cũng nhờ đó mà danh tiếng và đức hạnh của cô càng truyền càng xa, bỗng chốc trở thành đối tượng được nhiều người theo đuổi. Đúng như người xưa thường nói tái ông mất ngựa. Bất quá Chu Hiểu Mai không vội, cô nhất nhất nghe theo lời chị tư, cẩn thận suy xét, vậy mà không một đối tượng nào đáp ứng được yêu cầu. Người thì phải nặng gánh nuôi cả nhà, người thì xấu quá, người thì nhà cửa bé tin hin. Tóm lại là không duyệt được ai. Cuối cùng Chu Hiểu Mai đành tiếp tục kiếp độc thân, nhưng cô vẫn rất tin tưởng những gì chị tư đã nói, cô chính là độc thân hoàng kim, là sự lựa chọn tốt nhất. Cô không phải cái gọi là gái lứa lỡ thì, rõ ràng là cô không cần người khác, chứ không phải người khác không cần cô, chỉ cần cô muốn thì đàn ông xếp hàng cả một con phố chờ cô lựa chọn. Trên thực tế đích xác là như vậy. Gia thế trong sạch, anh em đông, hơn nữa điều kiện kinh tế không tồi, cưới Chu Hiểu Mai về chắc chắn sẽ không phải lo lắng việc chu cấp cho nhà vợ. Biết đâu còn nhận lại được sự giúp đỡ từ bên vợ ấy chứ. Có không ít gia đình lấy vợ nông thôn, cứ sau ngày phân lương cha mẹ vợ đều sẽ gửi tới một ít lương thực. Mặt khác Chu Hiểu Mai lại có thu nhập riêng, đúng thật là không còn mối nào tốt hơn. Cho nên nói độc thân hoàng kim cũng không hẳn quá mức thổi phồng. Tuy nhiên Chu Hiểu Mai không cậy vào đó mà làm cao. Tất cả mọi chuyện trên huyện thành Lâm Thanh Hoà đều nắm được bởi vì kể từ sau khi chia tay bạn trai mỗi tháng Chu Hiểu Mai đều về nhà từ một tới hai lần tìm chị tư tâm sự. Chớp mắt đã tới tháng ba, vạn vật như được khoác lên mình một sinh mạng mới. Lâm Thanh Hoà: “Anh đi hỏi xung quanh xem nhà nào bán gà con không, mình mua mấy con về nuôi.” Chu Thanh Bách: “Nhân khẩu nhà mình là năm người, nhiều nhất nuôi được ba con.” Bây giờ Lâm Thanh Hoà mới chợt nhớ thời đại này vẫn còn hạn chế số lượng gia súc gia cầm. Lâm Thanh Hoà: “Anh cứ bắt sáu con đi, gà con dễ bị chết non lắm.” Nếu không chết thì giết thịt hầm ăn bổi bổ cơ thể càng tốt. Chu Thanh Bách không phản đối. Vì người khác cũng thường nuôi nhiều gấp đôi phòng ngừa nửa đường chết mất. Cho nên không ai có ý kiến gì với việc Chu Thanh Bách mua sáu con gà con. Nhưng nếu nuôi lớn cả sáu con gà thì chết chắc. Phải chấp hành tư tưởng xã hội chủ nghĩa, tuyệt đối bài trừ tư bản chủ nghĩa. Nuôi vượt quá số gà cho phép sẽ bị khép tội. Đúng là khó khăn đủ đường. Lâm Thanh Hoà nhìn hai con heo béo tròn trùng trục trong chuồng, nói: “Đợi tới khi xuất chuồng, hai con heo này của nhà mình cũng phải xấp xỉ 200 cân ấy nhỉ.” Chu Thanh Bách gật đầu: “Cỡ đó.” Lâm Thanh Hoà gọi to: “Nhị Oa, đi cắt rau dại với mẹ.” Chỉ kêu Nhị Oa nhưng làm sao thiếu cái đuôi Tam Oa được. Ba mẹ con địu cái sọt đi ra cửa. Chu Thanh Bách dõi mắt theo bóng lưng vợ con, nét mặt nhu hoà nhưng lại bất chợt thở dài. Tình huống giằng co này tới khi nào mới chấm dứt đây. Nếu anh vẫn tiếp tục ngăn cản việc buôn bán thì cô ấy nhất quyết không cho anh lại gần. Xem ra cô vợ nhỏ nhà anh ý chí sắt đá ra phết đấy, không đùa được đâu. !