Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 211 : Bị đánh

Lâm Thanh Hoà thoa xong rượu thuốc, ngẩng đầu lên thấy chồng đang nhìn mình chăm chú, cô ngây ra vài giây rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn.” Chu Thanh Bách: “Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” “Hừ.” Lâm Thanh Hoà nhếch khoé miệng: “Không chú ý cũng không sao, nếu anh xảy ra chuyện gì bất trắc thì đừng hòng bắt em thủ tiết, em sẽ lập tức dắt con anh đi tái giá, để ba đứa con trai của anh kêu người đàn ông khác là cha.” Chu Thanh Bách tối sầm mặt. Lâm Thanh Hoà trực tiếp xoay người rời đi không thèm đếm xỉa. Chu Thanh Bách vô cùng bất đắc dĩ, cô vợ nhỏ này của anh đúng là lời gì cũng dám nói, mấy lời như tái giá này nọ đâu thể phát ngôn lung tung được, lại còn cố tình nói trước mặt anh nữa chứ. Anh ngồi đần mặt ra, tưởng tượng tới hình ảnh vợ anh thành vợ người đàn ông khác, con trai anh thành con người đàn ông khác, không được, nhất quyết không thể để thằng khác tự dưng nhảy vào chiếm tiện nghi được. Chu Thanh Bách mím môi quyết tâm phải bảo vệ cơ thể này thật tốt, vợ đẹp là của mình, con ngoan cũng là của mình, nhất định là như thế đi! Lâm Thanh Hoà đi ra kiểm tra thân thể Đại Oa. Đại Oa nói: “Con không sao, mẹ không cần phải lo lắng cho con, con với cậu út không hề đụng tới một đầu ngón tay, tất cả từ đầu tới cuối một mình cha xử hết.” Mãi cho tới tận bây giờ, khi nhắc tới chuyện này, giọng Đại Oa vẫn không giấu được sự kích động. Cha quá mạnh, thân thủ quá phi phàm, làm nó hâm mộ rớt tròng mắt, nó cũng muốn được uy phong như thế, nhất định phải bảo cha dạy cho mình mới được. Lâm Thanh Hoà không hề hay biết chuyện này, Đại Oa ngầm tìm cha xin học, Chu Thanh Bách không có ý kiến, con muốn học thì cha dạy, chuyện nhỏ! Thế là từ sau ngày hôm đó, Đại Oa bắt đầu theo cha học võ. Và cũng kể từ ngày đó, lượng cơm Đại Oa ăn ngày một nhiều, thậm chí bắt đầu có chiều hướng nhiều hơn cha nó… Haizz, Lâm Thanh Hoà cảm thấy thật may mắn, may mà gia đình còn có đồng ra đồng vào chứ nếu không chả nuôi nổi cả hạm đội này, hai thằng nhóc phía sau cũng đang đuổi theo sát nút rồi, oimeoi… Thịt heo rừng ăn đến cuối tháng Giêng là hết. Đáng lẽ ra Giêng thời tiết phải ấm áp mới phải, thế mà năm nay vẫn rét ơi là rét, thậm chí còn chưa nhìn thấy chiều hướng ấm dần lên. Không biết ông trời còn muốn kéo dài mùa đông tới khi nào nữa. Tiết trời kiểu này thể nào cũng ảnh hướng tới cày bừa vụ xuân cho xem. Sáng nay, Lâm Thanh Hoà xin nghỉ một buổi để đi lên thành bán nốt chỗ thịt heo tích cóp trong vòng nửa tháng. Lương thực này nọ cô đã tiêu thụ hết từ hôm 15 rồi. Chả là ngày Rằm tháng Giêng, vợ chồng cô cho các con vào thành du xuân chụp ảnh cho nên cô tiện thể đi bán luôn. Thế là đã tới năm 75 rồi đấy, nhìn chung không khí vẫn còn gắt gao nhưng đã dễ thở hơn mấy năm trước rất nhiều. Lâm Thanh Hoà và chị Mai hợp tác vài năm, tới bây giờ cả hai đều đã là tay lão luyện cho nên chưa phạm phải bất cứ sai lầm đáng tiếc nào. Hôm nọ Lâm Thanh Hoà mới thanh toán tiền cho chị Mai, tính ra nửa tháng chị ấy lời 30 đồng, từ con số này có thể thấy được nhu cầu thị trường thịt lớn tới mức nào. Bán hết hàng, cô lấy từ trong không gian hai cái rổ để đi mua trứng gà. Tốc độ tiêu thụ trứng gà nhà cô nhanh chóng mặt, lần nào đi chợ đen giao dịch cô cũng phải mua mà vẫn có hôm bị thiếu. Dạo quanh chợ một vòng, gia vị trong nhà vẫn còn đủ chưa cần bổ sung thêm, Lâm Thanh Hoà chỉ mua vài món đồ dùng học tập cho các con rồi đạp xe về nhà. Một tuần sau, thời tiết bắt đầu nắng ấm dần lên, thế nhưng mới qua 2 ngày, không khí lạnh lại tràn về. “Trời ơi, chuyện này là sao?” Các vị bô lão trong làng bắt đầu lo lắng phát sầu, tầm này mà còn lạnh như thế thì cây trồng năm nay tiêu rồi. Mãi cho tới trung tuần tháng 2, gió lạnh mới thực sự kéo đi, nắng ấm tràn về, đội sản xuất hô hào cùng nhau xuất công. So với năm rồi, vụ xuân năm nay chậm mười ngày, vì thế nếu không muốn năm nay gặm vỏ cây thì phải phải nhanh tay cày bừa đi thôi. Ngày đầu tiên tới trường sau kì nghỉ đông, Đại Oa lên văn phòng thầy hiệu trưởng, làm một bài khảo sát do nhóm giáo viên ban Sơ nhi trực tiếp ra đề. Kết quả rất cao, mỗi bài thi đều đạt 90 điểm trở lên. Toàn bộ giáo viên trong trường đều kinh ngạc, cô giáo Lâm lợi hại tới mức này á? Mọi người tranh nhau hỏi cô Lâm đã dạy Đại Oa bằng cách nào, có sử dụng phương pháp giáo dục đặc biệt nào không…??? Lâm Thanh Hoà chỉ tỏ vẻ tất cả là do con trai hiểu chuyện, muốn san sẻ gánh nặng với cha mẹ cho nên tự thân nỗ lực. Học phí không đắt nhưng mỗi học kỳ cũng tốn trên dưới 10 đồng, đối với gia đình nông dân, số tiền này không phải là nhỏ. Vượt qua bài khảo sát, Đại Oa thành công nhảy cóc 2 kỳ: học kỳ 2 Sơ nhất và học kỳ 1 Sơ nhị, cũng có nghĩa là tiết kiệm 20 đồng cho cha mẹ. 20 đồng này đủ cho nó uống sữa bò tươi một thời gian. Mùa xuân, trạm cung ứng sữa bò đã hoạt động trở lại, Đại Oa lại tiếp tục duy trì mỗi ngày uống hai chai. Mới đầu các giáo viên còn tưởng Đại Oa ít cũng phải 13-14 tuổi, hôm nay hỏi ra mới biết nó mới lên 11. Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc. Cô giáo Hứa hỏi Lâm Thanh Hoà: “Em có bí quyết gì không?” Lâm Thanh Hoà cười: “Không có bí quyết gì, ngày em cho nó ăn 3 bữa như mọi người thôi, chẳng qua mỗi buổi sáng nó uống thêm 2 chai sữa bò tươi.” Một giáo viên khác hỏi: “Giá cả chắc không rẻ đâu nhỉ?” Lâm Thanh Hoà: “Vâng, đúng là không rẻ nhưng đây là khoảng thời gian hoàng kim để phát triển chiều cao của trẻ. Chỉ có mấy năm cho nên tranh thủ tẩm bổ, em đang mong sau này nó trưởng thành có thể cao giống như cha nó.” Mấy lần Chu Thanh Bách đưa đón Lâm Thanh Hoà cho nên mọi người đều đã nhìn thấy, không phải chỉ cao thường đâu mà là rất cao. Một số cô giáo đã kết hôn sinh con, nghe được lời này của Lâm Thanh Hoà thì bắt đầu suy nghĩ. Lâm Thanh Hoà không nói thêm nhiều bởi cô biết đối với việc nuôi dạy con trẻ, mỗi người có một biện pháp riêng, hơn nữa cách cô đang áp dụng là mang từ thời tương lai tới, có nói ra mọi người cũng không thế tiếp thu, khoảng cách niên đại là một rào cản vô cùng lớn. Trong mắt cô, một tháng bỏ ra 10 đồng tiền cho các con ăn vặt, uống sữa bò tươi thuần thiên nhiên không pha chất bảo quản là quá hời. Nhưng đối với phần lớn gia đình, 10 đồng không phải là con số nhỏ, nếu tiết kiệm một chút thì từng ấy đủ cho một gia đình 3 người trong thành sống trong vòng một tháng. Vóc dáng cao lớn cho nên Đại Oa rất dễ hoà nhập với bạn học cộng thêm khả năng bắt nhịp của thằng nhóc này rất nhanh, chẳng mấy chốc mà nó đã thích nghi được với nhịp độ học tập của ban Sơ nhị, thậm chí còn rất vững vàng. Từ bây giờ, Đại Oa chỉ cần nghiêm túc thu nạp kiến thức, yên trí bước từng bước chậm mà chắc là được, không cần học đuổi nhảy lớp nữa. Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà vẫn chú ý bồi dưỡng thêm, thường xuyên ra đề nâng cao cho nó rèn luyện. Đại Oa đã quay lại với nhịp sống sinh hoạt bình thường, sau giờ học sẽ đi đánh cỏ heo đổi công điểm. Vì thế Tam Oa được xổng trại, tan học một cái là quăng cặp sách đó, chạy đi chơi tít mù. Tiểu Tô Thành với Tiểu Tô Tốn đã được cha chở về quê nhờ bà Chu trông nom, nhưng chỉ có mỗi Tiểu Tô Tốn bám bà thôi, chứ còn Tiểu Tô Thành đã là đệ tử ruột của Tam Oa, hai anh em dính nhau như hình với bóng. Cả ngày nó chỉ ngóng chờ giây phút anh Tam Oa tan trường để hai anh em đi quậy khắp cùng trời cuối đất. Ngày tháng cứ thế bình đạm trôi qua, bỗng một hôm, Chu Hiểu Cúc khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, mặt mũi trầy trụa, rõ ràng đây là vết bị người ta cào. Bà Chu sầm mặt, sốt ruột hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Chu Hiểu Cúc: “Mẹ ơi, mẹ phải qua nhà họ Hoàng đòi lại công bằng cho con.” Nhà họ Hoàng chính là nhà chồng Chu Hiểu Cúc. Hôm nay, người làm Chu Hiểu Cúc bị thương chính là mẹ chồng và bà chị dâu cả. Hai người này hợp lực ra sức đánh cô, ngoài ra còn có chị dâu bên nhà bà chị cả sang phụ hoạ. Lúc này, tất cả mọi người đang làm việc ngoài ruộng, Chu Đại Ni hộc tốc chạy ra đồng báo tin, ngay lập tức 4 anh em Chu Thanh Bách quăng cuốc trở về nhà. Bà Chu còn kêu thêm mấy người đàn bà nổi tiếng đanh đá trong thôn. Tập hợp đầy đủ lực lượng, tất cả lên đường, thẳng tiến tới nhà họ Hoàng tính sổ!