Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 190 : càng sớm càng tốt

Đã gả đi 4 đứa con gái thế nên vừa nghe hơi là bà Thái đón được ý tứ của bà Chu ngay. Bởi vì con gái đến tuổi cập kê lại không muốn gả con xa cho nên trong thôn này có bao nhiêu nam thanh niên bà Thái đều để ý hết, trong đó Chu Đông cũng đã lọt vào danh sách của bà. Bà Chu uyển chuyển như vô tình lại như hữu ý đánh tiếng rồi di dời qua mấy chuyện phiếm khác sau đó cáo từ ra về. Bà Thái vội vã đi tìm chồng bàn bạc vấn đề này. Bà Thái: “Ông này, ông nói xem sao bên Chu gia lại tìm tôi nói chuyện này nhỉ?” Ông Thái: “Chu Đông với nhà Chu Thanh Bách đi lại thân thiết. Chắc bên đó đang có ý suy xét giúp Chu Đông đây mà. Xét theo gia cảnh nhà ta nếu nó làm rể ắt hẳn sẽ nhận được sự giúp đỡ từ phía nhà vợ. uhm…nếu vậy cũng tốt, không sợ nó khi dễ Bát Muội, Tôi thấy mối này được.” Bà Thái cười: “Tất nhiên nó không dám khi dễ Bát Muội nhà ta rồi, nhưng mà ngộ nhỡ sau này có chuyện gì lại chẳng có ai giúp đỡ.” Ông Thái: “Đều sống trong cùng 1 thôn, bà còn muốn giúp đỡ cái gì? Bát Muội từ nhỏ tới lớn tính tình hiền lành, nhu mì, chỉ cần Chu Đông không ức hiếp con bé là được. Những cái khác đều không quan trọng.” Cái trò mai mối, sợ nhất một bên nhiệt tình nhào vào còn một bên né tránh, nhưng nếu cả 2 bên đều vừa ý, anh tình tôi nguyện thì tiến độ còn nhanh hơn tên bắn. Lần này may mắn rơi vào trường hợp sau, mới qua 2 ngày, bà Thái đã kiếm bà Chu ngỏ ý tìm thời gian thích hợp tạo cơ hội cho 2 đứa trẻ vào thành chơi. Bà Chu cười: “Nhà tôi có xe đạp đấy, nếu hai đứa nó muốn thì cứ bảo sang mà mượn. Nhưng không biết Chu Đông có biết chạy xe đạp không nữa.” Bà Thái tươi cười rạng rỡ: “Được thế thì còn gì bằng. Nếu việc này thành, nhất định không thế thiếu một phong bao lì xì cảm tạ bà em đâu!” Bà Chu ít tuổi hơn bà Thái nhưng cái này là tiền lì xì cho bà mai, là chuyện tốt cho nên bà Chu không cự tuyệt. Trao đổi xong bà Chu lập tức đem tin cấp báo cho Lâm Thanh Hoà. Lâm Thanh Hoà liền dắt xe sang nhà Chu Đông. Đúng là Chu Đông không biết chạy xe đạp thật nhưng thanh niên trai tráng tập xe đạp mấy hồi. Nửa ngày là Chu Đông có thể điều khiển vững vàng rồi. Đáng lẽ ngay ngày hôm sau là có thể chở nàng lên trấn chơi nhưng Chu Đông sợ mình đi chưa quen, lỡ đâu quăng ngã con gái nhà người ta thì mất hết điểm. Thế nên chàng ta cẩn thận luyện tập thêm một ngày cho chắc cú. Ngày hôm sau nữa, đôi trai gái lén lút ra khỏi thôn. Đi hẹn hò! Thần thần bí bí, không một ai biết không một ai hay. Trước khi toàn thể tiến vào vụ xuân, ông bà Thái tuyên bố chuẩn bị gả Thái Bái Muội cho Chu Đông. Trời đất ơi, gì vậy nè ???…tin tức nổ cái bụp, mọi người trong thôn ngây ngẩn hết cả ra, anh hỏi tôi, tôi hỏi anh, không một ai biết hai đứa nó qua lại hẹn hò từ khi nào, cả hai nhà đều kín như bưng, một tí tiếng gió cũng không để lọt làm đoàn người chả kịp hóng hớt, tới hôm nay mới hay tin thì đã là tin thông báo hỷ sự. Tất cả đều chung một thái độ : kinh ngạc! Kinh ngạc qua đi, vài gia đình vốn đang có ý tăm tia Thái Bát Muội bắt đầu chuyển qua mắng chửi Chu Đông không ra gì. Nào là tâm cơ, nào là trèo cao, rồi thì lù khà lù khù vác cái lu mà chạy, bình thường tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà đùng một cái thần không biết quỷ không hay câu mất Thái Bát Muội. Thái gia là một gia đình có nề nếp gia phong, thanh danh trong sạch, mấy người con trai toàn là những người giỏi giang, không hổ danh là một đại gia tộc danh tiếng lẫy lừng đứng hàng số 1 số 2 trong thôn. Ai mà cưới được Thái Bát Muội, sau này có chuyện gì tha hồ mà cậy nhờ, không phải sao? Vậy mà chưa kịp tranh thủ cho con trai nhà mình đã bị thằng tiểu tử Chu Đông này nẫng tay trên mất. Thật là tức chết mà! Bên cạnh đó, cũng có một số người nói ông bà Thái gừng càng già càng cay, cố tình lựa một chàng rể thân cô thế cô, như vậy mới không dám hiếp đáp con gái cưng nhà ông bà. Những lời ong tiếng ve xung quanh không hề ảnh hưởng tí nào tới chuyện vui của hai nhà. Hôn lễ của Chu Đông và Thái Bát Muội được tổ chức vào một ngày đẹp trời, trước khi bắt đầu cày bừa vụ xuân. Không làm lớn, chỉ cần đãi hai bàn, mời các vị bô lão tới minh chứng và chúc phúc cho đôi trẻ là được. Nhà Lâm Thanh Hoà chỉ có một mình Chu Thanh Bách sang uống rượu mừng. Mặc dù cả hai anh em Chu Đông Chu Tây đều đến tận nhà mời nhiệt tình nhưng cô khéo léo từ chối bởi mỗi nhà một người đi đại diện là đủ rồi. Việc thành, Chu Đông đặc biệt tạ lễ bà Chu bằng một bao lì xì và một con gà. Bà Chu cười ha hả nhận lễ mai mối, đây là chuyện vui nên nhận, nên nhận! Hiện tại cuộc sống của hai anh em Chu Đông Chu Tây đã tốt hơn trước kia rất nhiều, không còn cảnh đói khổ bần hàn như trước đây nữa, bây giờ lại đón được một nàng dâu hiền vào cửa, tương lai chắc chắn sẽ ngày một tươi sáng hơn. Mùa xuân muôn hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc cũng là mùa của lứa đôi, mùa của mật ngọt yêu thương. Lâm Thanh Hoà chưa kịp hít thở cái lãng mạn của mùa xuân đã phải vội vã với cả đống công việc, vì 20 tháng giêng cô đã phải quay lại đi dạy rồi. Được cái ông chồng nhà cô rất thương vợ, xung phong nhận nhiệm vụ nấu cơm nhưng ngặt một nỗi bảo anh đi bắt con thỏ hay đánh con gà rừng còn được chứ để anh chuẩn bị cơm nước thì nghe chừng hơi làm khó anh. Bởi vì Chu Thanh Bách chỉ biết duy nhất một món đó chính là gói sủi cảo. Thành ra mọi việc vẫn như cũ, bà Chu hỗ trợ sơ chế trước, tan tầm Lâm Thanh Hoà sẽ về nấu món mặn. Cuối cùng cũng đợi được tới ngày khai xuân, là ngày tốt để bắt đầu gieo trồng. Hậu viện nhà cô trồng rất nhiều rau, dưa, củ, quả. Toàn bộ rau ăn vụ hè đều trông cậy cả vào mảnh vườn con con này đấy. Nhà Chu Hiểu Cúc bắt đầu khởi công xây dựng. Thật là không phải lúc, mọi người bắt đầu cầy bừa vụ xuân, vội gần chết, ai có thời gian rảnh để mà qua hỗ trợ? Cũng biết là như thế nhưng ngặt một nỗi Chu Hiểu Cúc không đợi nổi nữa rồi, một hai phải làm ngay, cho dù không ai rảnh rỗi hay không đúng lúc thì cô nhất định phải xây nhà ngay lập tức. Được cái thanh danh và nhân duyên của Chu Hiểu Cúc ở trong thôn không tồi, thấy cô kiên trì quá mọi người cũng thương cho nên chấp nhận vất vả hơn một tí, mỗi ngày sau khi xuống công đều tập trung lại phụ giúp nửa giờ tới một giờ đồng hồ. Hôm nay, chồng Chu Hiểu Cúc ghé nhà, mục đích là nhờ Chu Thanh Bách hỗ trợ kiếm ngói. Nhưng Chu Thanh Bách đã đi làm, Lâm Thanh Hoà đi dạy, Tiểu Tô Thành chạy đi chơi với Tam Oa, chẳng có ai ở nhà, chỉ có mình bà Chu với Tiểu Tô Tốn ở nhà thôi. Bà Chu bực mình: “Hai đứa thật là biết lựa thời gian, ngay lúc ngày mùa đăng đăng đê đê thì giở ra xây nhà với chẳng xây cửa. Ai rảnh đâu mà đi kiếm này kiếm nọ cho mấy người. Không lẽ phải xin nghỉ một ngày công chắc?” Dượng hai hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: “Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không gây rắc rối cho Thanh Bách nữa.” Mối quan hệ của hai vợ chồng nhà Chu Hiểu Cúc với bên nhà chồng thực sự rất kém, đừng nói Chu Hiểu Cúc mà ngay cả chồng cô cũng thế. Cho nên mặc dù biết mười mươi khởi công xây dựng lúc này là khó trong khó nhưng hai người vẫn kiên trì, chỉ mong sao thoát khỏi cái nhà đó càng nhanh càng tốt. Căn nhà không lớn lắm chỉ nhỏ nhỏ thôi. Từ khi tuyết ngừng rơi là đã bắt đầu xây dựng, tới bây giờ đã hoàn thiện được phân nửa rồi. Nếu không phải đụng trúng ngay vụ mùa thì có khi chỉ mất một tháng là hoàn tất. Bà Chu chẹp miệng rồi nói: “Anh cứ về trước đi, lát Thanh Bách đi làm về tôi sẽ nói lại.” Dượng hai liền chào mẹ vợ ra về trước. Tan tầm, Chu Thanh Bách xuống công về tới nhà, nghe mẹ kể lại việc anh rể sang kiếm, Chu Thanh Bách bó tay: “Làm cái gì mà nhịn không được phải làm ngay lúc mùa màng bận bịu thế này không biết, cứ tưởng mượn tiền trước rồi thư thư mới xây chứ?!” Lâm Thanh Hoà lại nghĩ khác: “Đánh nhau trở mặt rồi, làm gì mà nhịn được nữa. Không dọn ra ngay mà cứ chần chừ ở đó có khi lần tới chẳng còn đánh tay không đâu mà xách dao cũng không biết chừng.” Chu Thanh Bách nhíu mày rồi nói: “Hôm nay với mai thì không được rồi, để ngày kia đi, ngày kia con đi mua phân bón với nông dược cho đại đội rồi tiện thể lấy cho nhà anh chị ấy 1 xe.” Bà Chu gật đầu: “Ờ được rồi, để nó qua đây rồi mẹ bảo lại với nó.” Ngày hôm sau, dượng hai lại chạy sang, bà Chu thuật lại đúng như những gì Chu Thanh Bách nói. Nghe được Chu Thanh Bách nhận lời giúp đỡ, dượng hai vui vẻ ra mặt, anh nói: “Thật là làm phiền Thanh Bách quá.” Bà Chu: “Người một nhà phiền cái gì mà phiền. Thôi dọn được ra là tốt rồi, sau này yên ổn sinh hoạt không phải lo nghĩ gì nữa. Cha mẹ anh bên đó bất công đến vô pháp vô thiên, dọn sớm ngày nào hay ngày đó."