Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 139 : Dựa hơi chồng

Hôm nay cậu ba Lâm sang chơi, Chu Thanh Bách có nghe nói. Lâm Thanh Hoà: “Ngày mai em lại phải về bên đó một chuyến.” Chu Thanh Bách: “Anh đi cùng với em.” Lâm Thanh Hoà hơi bất ngờ sau đó bật cười: “Không cần. Có anh đi theo em sẽ không phát huy được hết phong độ.” Chu Thanh Bách không hiểu, anh dùng ánh mắt hỏi lời này của cô là có ý gì? “Tóm lại anh cứ ở yên cho em. Đây là chuyện Lâm gia, chỉ có em mới có thể giải quyết được.” Chu Thanh Bách dặn dò: “Đừng gây lớn chuyện, hứa với anh tự bảo vệ bản thân cho thật tốt” Lâm Thanh Hoà tươi cười rạng rỡ: “Trong lòng em chỉ có anh và các con. Nếu có ai dám xáo trộn mái ấm này, em sẽ không nương tay.” Nói là làm, sáng hôm sau, ăn cơm xong, Lâm Thanh Hoà đi thẳng tới Lâm gia. Bà Lâm vừa thu thập xong đồ đạc, đang chuẩn bị đi giáo huấn đứa con gái bất hiếu thì có người tới. “Ai đây? Tưởng khách quý nào hoá ra cô ba nhà này? Sao, về rồi à? Còn tưởng sẽ không bao giờ chịu bước vào cửa nhà mẹ đẻ….” “BANG!” Lâm Thanh Hoà dựng xe đạp, đĩnh đạc bước vào trong nhà, đi tới trước mặt bà chị dâu hai đang buông lời châm chọc, giáng một cái tát thật kêu… Tĩnh lặng…. Cả người bị đánh và người chứng kiến bao gồm ông bà Lâm, vợ chồng anh cả Lâm, anh hai Lâm, vợ chồng cậu ba Lâm đều chết sững! Không một ai tin vào mắt mình cũng không một ai kịp phản ứng vì trên cơ bản họ không ngờ cô út đã lâu không về nhà mẹ đẻ vừa về đã tặng chị dâu hai một cái bạt tai. “Mày đánh tao?" Chị hai Lâm là người phản ứng đầu tiên, chị ta bụm mặt, mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hoà hét lên: “Con tiện nhân này, mày dám đánh tao, tao phải đánh chết mày, phải đánh chết mày!” Vừa nói vừa sấn sổ lao thẳng tới trước mặt Lâm Thanh Hoà. Lâm Thanh Hoà không chút sợ hãi, lắc nhẹ người dễ dàng tránh né được bộ móng vuốt của chị ta đang chuẩn bị chụp xuống. Cô lật tay túm tóc đối phương, sau đó quăng qua vai, chị ta bay lên rồi nện thẳng xuống mặt đất. “BỊCH !” “AI UI….” chị hai Lâm kêu lên. Một chiêu cực kỳ gọn ghẽ và mãnh mẽ, chị hai Lâm bị quăng sang một bên như quăng một bao cát, còn Lâm Thanh Hoà chẳng hề hấn gì, thậm chí góc áo cũng không nhăn. Chiêu này chị hai Chu đã được hưởng qua, phải nói là bách chiến bách thắng. Toàn bộ Lâm gia sợ mất mật. Lâm Thanh Hoà bước tới chỗ chị ta ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống: “Việc của Lâm Thanh Hoà tôi mà một Lý Thuý Hoa như cô dám nói ra nói vào? Chưa nếm đau nên chưa biết tính tình của tôi thế nào, có phải không?” Chị hai Lâm chưa đứng dậy được, vẫn nằm im trên mặt đất, vừa kêu đau vừa chửi chồng: “Anh chết rồi hả? Ôi giời ơi, người ta đánh vợ anh mà anh chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn thôi hả, anh đi chết đi?” Lâm Thanh Hoà quét mắt về phía anh hai Lâm, lạnh lẽo nói: “Đây là mâu thuẫn đàn bà. Nếu anh hai đây dám đụng vào tôi dù chỉ là một đầu ngón tay thì chồng tôi cũng sẽ không do dự đánh gãy chân chó của anh. Nếu anh không tin, thì cứ việc thử. Mời!” Lúc này anh hai Lâm đã hoàn hồn, sắc mặt thâm trầm ác độc, đang định thượng cẳng chân hạ cẳng tay thì bị một câu của Lâm Thanh Hoà chặn đứng, anh ta chần chừ không dám động thủ. Đùa à, Chu Thanh Bách là ai? Là quân nhân xuất ngũ đấy, thân thủ phi phàm. Mười người như anh ta cũng chẳng xứng làm đối thủ. Chỉ cần nhìn động tác nhanh gọn chuẩn xác của Lâm Thanh Hòa vừa rồi là đủ hiểu, đòn này nhất định Chu Thanh Bách dạy. Chị hai Lâm tức giận tới mức hai mắt đỏ sọc: “Đồ đàn ông chết tiệt, anh để tôi bị đánh oan đánh uổng như thế này hả? Khốn nạn!” Lâm Thanh Hoà: “Đây là chị đang ép chồng chị tự huỷ chân chó của anh ta? Thật là một người vợ độc ác. Anh hai, bà vợ như này anh giữ làm gì? Ly hôn quách đi cho rồi. Kiếm vợ thì kiếm người tốt tốt chút, đừng có kiếm kẻ suốt ngày chỉ biết gây rối, cả cái Lâm gia náo loạn hết lên đều do một tay cô ta gây ra.” Anh hai Lâm tức điên: “Ranh con chùi đít chưa sạch, mày dám về đây lên mặt dạy bảo ai, hả?” Lâm Thanh Hoà: “Anh hai, nói chuyện tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, đừng phun ra mấy lời bẩn thỉu. Anh có tin hay không, anh nói ra cái gì tôi sẽ cho anh ăn cái đấy đấy?” Anh hai Lâm tức muốn nổ phổi. Ở nông thôn mọi người hay truyền tai nhau một câu, đó là “Trẻ con dám ra ngoài đánh nhau là ỷ vào cha mẹ, đàn bà dám kiêu ngạo là dựa hơi chồng.” Cô dám huyênh hoang không để ai vào mắt chính là cậy có chồng là Chu Thanh Bách, không phải sao? Nhưng mà không thể phủ nhận, anh ta rất sợ người em rể này, mặt mày lúc nào cũng lạnh như băng. Chị hai Lâm thấy tình hình không ổn, lão chồng đã bị rơi vào thế yếu, đành quay qua cha mẹ chồng: “Cha, mẹ, chẳng lẽ hai người cũng để im cho cô con gái đã gả ra bên ngoài quay về bắt nạt con dâu Lâm gia? Lý gia nhà tôi còn chưa có chết đâu!” Tận bây giờ bà Lâm mới hồi phục tinh thần, ngón tay run run chỉ vào Lâm Thanh Hoà: “Đại nghịch bất đạo, loạn rồi, loạn rồi!” Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ai da, bà mẹ quý hoá, già cả rồi không nên tức giận, không tốt cho sức khoẻ, chẳng may trúng gió thì khổ. Hai cô con dâu này của bà, xem chừng không nguyện ý hầu hạ mẹ chồng đâu.” Bà Lâm trừng lớn cặp mắt: “Mày dám nói năng như thế với tao? Tao là mẹ mày đấy. Mày không để mẹ mày vào mắt hả?” Lâm Thanh Hoà nói thẳng: “Đương nhiên là có chứ. Cha và mẹ làm sao con quên được. Nào nào, hai người cho con tiền đi. Học phí sang năm của Đại Oa còn chưa thu xếp đủ đây này. Hôm nay tiện thể qua đây, hai ông bà ít nhiều cũng cho một khoản chứ hả? Trước đây con mang về cho hai ông bà không ít mà, phải không?” Ông Lâm trầm giọng quát: “Mày còn có mặt mũi quay về Lâm gia đòi tiền?” Ông cũng rất sợ chồng Lâm Thanh Hoà, mỗi lần gặp mặt nó rất ít cười ít nói, gương mặt luôn nghiêm nghị. Đặc biệt ông biết, chàng rể này không có ấn tượng tốt về Lâm gia. Lâm Thanh Hoà nói năng đúng lý đúng tình: “Sao con lại không có mặt mũi về đây đòi tiền? Cha này, cha có tuổi rồi nên bị đãng trí à? Tổng cộng con mang về cái nhà này bao nhiêu tiền chẳng lẽ ông không phải là người rõ ràng nhất. Đồ ăn nuốt xuống bụng rồi có thể quên nhưng đồ vật thì vẫn còn rành rành ra kia kìa. Nói đâu xa, chăn nệm trên giường đất kia chính là do một tay con thu gom bông đưa về đây. Bây giờ con về đây lấy lại tiền của mình thôi mà, không được à?” Chị cả Lâm ôm bụng cười ha hả nói: “Cô em chồng nói lời này thật là chọc cho người ta cười chết, haha, chị dâu hai của cô ngày hôm qua đi vào thành gặp cô mua biết bao nhiêu là đồ, còn có cả sữa bột đắt đỏ, vậy mà vẫn già mồm kêu không có tiền?” Lâm Thanh Hoà: “Chị cả thật là khéo ăn khéo nói, chỉ một câu đã đẩy chị hai ra chịu tội.” Chị cả Lâm cứng đờ mặt, lúng túng: “Cô, cô đừng giở trò châm ngòi ly gián.” Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Àh, có châm ngòi hay không trong lòng chị hiểu rõ. Mấy thứ ngày hôm qua không phải của tôi, con cái nhà tôi lớn hết cả rồi còn uống sữa bột làm gì. Cô út nhà họ Chu gả vào thành, cô ấy gửi con trai mới sinh về quê cho mẹ chồng tôi chăm giúp. Hiểu cả chưa? Ngu xuẩn!” Vừa nói cô vừa liếc về phía Lý Thuý Hoa. Lý Thuý Hoa nào biết nội tình lại là như vậy. Chắc chắn Lâm Thanh Hoà không dám nói dối vì chuyện này chỉ cần đi hỏi là biết ngay. Cô ta khẽ cắn môi: “Ừ thì cứ cho là sữa bột không phải của nhà cô nhưng còn những thứ khác thì sao. Có tiền mua biết bao nhiêu đồ mà không biết hiếu kính cha mẹ ruột mình à?” Lâm Thanh Hoà cười chế nhạo: “Lâm gia quả nhiên không quan tâm tới đứa con gái này. Cha mẹ chồng đã ăn chung với nhà chúng tôi từ lâu rồi, hai ông bà muốn ăn cái gì, sai tôi đi mua cái gì tất nhiên tôi phải phục vụ chứ. Nếu ai có ý kiến mời sang Chu gia chất vấn.” “Cô em chồng thật là hiếu thuận, hầu hạ cha mẹ chồng tốt như vậy…” mà không thèm đếm xỉa gì tới cha mẹ ruột.