Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 116 : Chu đại oa đi huyện thành

Màn đêm dần buông xuống, bầu trời thăm thẳm, lấp lánh ánh sao. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng căn nhà luôn rộn rã tiếng cười. Mấy thằng nhóc càng lớn càng tinh ranh, rất khó đối phó, nhất là chớ coi chúng là trẻ con mà lừa gạt, không dễ đâu nha! Dưới mái ấm bình đạm này, có một người chồng luôn trìu mến gọi “vợ à…”, có ba thằng con trai lúc nào cũng ríu rít gọi “mẹ ơi…", Lâm Thanh Hoà mỉm cười bằng lòng với duyên kì ngộ ông trời ban tặng. Hơn 7 giờ tối, cô đi ra giếng lấy chè lên. Đậu xanh được nấu chín nhừ, đánh với đường sao cho sền sệt, vị ngọt thanh, ngâm dưới nước giếng tới khi mát lạnh, là món khoái khẩu của ba nhóc con. Ngày hè nóng bức, mỗi ngày Lâm Thanh Hoà đều nấu một nồi. Nói một nồi thì nghe có vẻ hơi lớn, chứ thật tình chia ra mỗi người chỉ được một chén. Ít nhiều không quan trọng mà quan trọng là đỡ háo, mát mẻ từ trong ra ngoài. Tới giờ đi ngủ, Lâm Thanh Hoà vào phòng giăng mùng. Mặc dù ba thằng nhóc con rất bài xích, kêu la oai oái là nực nội nhưng cũng phải chịu, còn hơn để cho muỗi làm xơi tái nguyên đêm. Phòng bên này, hai vợ chồng cũng phải giăng mùng ngủ. Tuy nhiên có một vấn đề to đùng đó là thân nhiệt của ông chồng yêu dấu này quá lớn, lúc nào cũng nóng hầm hập như cái lò lửa. Mùa đông, Lâm Thanh Hoà thích nhất là làm ổ trong lòng anh tìm hơi ấm. Nhưng mà mùa hè thì lại là một phương diện hoàn toàn khác, hỡi ôi, chỉ một câu thôi nóng chảy mỡ. Cô toàn tranh thủ nhích xa được tí nào hay tí ấy nhưng nào có người cho cô toại nguyện, cứ rục rịch chút xíu là bị phát hiện liền. Mỗi lúc như thế Chu Thanh Bách cực kỳ không vui, nhất quyết không thuận theo ý vợ Lâm Thanh Hoà phát hiện ra một điều, người đàn ông này bên ngoài trầm tính, ít nói thậm chí hơi lạnh lùng nhưng kì thực là một người cực kỳ dính vợ. Ví dụ lúc ngủ, anh cứ một hai bắt cô phải gối đầu lên tay anh nhưng cô không quen, nằm kiểu đó cấn lắm, không tài nào mà ngủ được với lại điều quan trọng nhất là NÓNG ! Đang nằm yên thì bỗng nhiên cảm thấy người phía sau dần dần áp sát, Lâm Thanh Hoà nhăn nhó: “Nực quá…” Chu Thanh Bách với tay lấy cái quạt nhẹ nhàng quạt cho vợ nhưng nhất định vợ phải gối lên tay anh, vì đơn giản là anh thích thế. “Vợ à, chờ thế cục bên ngoài ổn định, anh sẽ dắt em ra ngoài chơi.” Lâm Thanh Hoà buồn ngủ díp cả mắt, buột miệng nói thầm: “Còn lâu lắm.” Năm nay mới là năm 71, tận năm 77 quốc gia mới khôi phục thi đại học. 7 năm, 7 năm lận á, chờ dài cả cổ. Chu Thanh Bách không đáp lời, đều tay phe phẩy quạt cho vợ. Như chợt nhớ ra cái gì, Lâm Thanh Hoà nhỏm dậy, hào hứng nói: “Thanh Bách, anh có lấy được thư giới thiệu đi Bắc Kinh không?” Chu Thanh Bách nhướng mày: “Em muốn đi Bắc Kinh?” Lâm Thanh Hoà đảo mắt, nói: “Em muốn thăm quan thủ đô.”……mới lạ, thời này mấy thứ giá trị toàn bị coi là rác, tranh thủ đi nhặt nhạnh, sau này có mà giàu to. Chu Thanh Bách: “Ừ, để xem tình hình năm nay thế nào.” Lâm Thanh Hoà cười tít mắt, ôm cổ ông chồng ngọt ngào thổ lộ: “Thanh Bách, anh thật tốt.” Anh không nói rõ ràng nhưng cô thừa hiểu đây là anh đã ngầm đồng ý. Chu Thanh Bách bật cười hỏi: “Thế vợ định báo đáp anh thế nào?” “Vợ chồng với nhau mà còn đòi báo đáp?” Chu Thanh Bách nhìn xoáy vào mắt cô, cặp mắt đen tuyền sâu hun hút. Rồi, tới rồi…Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười: “Anh không mệt hả?” Chu Thanh Bách thần thanh khí sảng đáp: “Không mệt.” Bác tài, tới bến luôn… Đêm nay, Chu Thanh Bách giống như được bơm máu gà, say mê mở ra một chân trời mới. Lâm Thanh Hoà thì ảo não, ông tướng nhà mình hôm nay làm sao không biết, cứ một hai đòi trải nghiệm tư thế mới, bầm hết cả hai đầu gối rồi, huhu… Làm sao bầm? Cái này khó miêu tả a, khụ khụ… Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà đưa Nhị Oa, Tam Oa tất nhiên không thể thiếu Đại Oa lên huyện thành. Tam Oa ngồi ở ghế nhỏ phía trước, Đại Oa với Nhị Oa ôm nhau ngồi ở yên sau. Vị trí đạp xe thuộc về Lâm Thanh Hoà, cô thở hồng hộc, mệt muốn xỉu. Đây là giữa đường gặp mấy con dốc, Đại Oa với Nhị Oa phải nhảy xuống đi bộ rồi đấy, bằng không thì bốn mẹ con có mà lạc trôi. Tới huyện thành, mua cho ba đứa mỗi đứa một que kem, vẫn theo quy tắc cũ, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trông nhau, trông xe, chờ mẹ. Chu Đại Oa vừa liếm kem vừa hỏi: “Mẹ đi qua đó làm gì đấy?” Nhị Oa với Tam Oa đã thành thói quen nên không tò mò, Nhị Oa lắc đầu: “Không biết.” Tam Oa nhắc lại: “Đợi mẹ.” Chu Đại Oa liếc mắt một cái, không hỏi thêm gì nữa, đúng là con nít con nôi, chẳng biết gì. Buôn bán chợ đen cũng rất căng thẳng, hai lần bị kiểm tra đột xuất, hú hồn hú vía, cũng may Lâm Thanh Hoà sở hữu không gian riêng nên lần nào cũng trót lọt. Tuy nhiên, điều này nhắc nhở cô phải càng thêm cẩn trọng, quy tắc cũng như quy định của thời này cực kỳ gắt gao, làm gì cũng phải chú ý khiêm tốn hết mức có thể, không được phép phô trương. Nếu chẳng may gặp bất trắc, dù chỉ là một lần thì ngay lập tức dừng hẳn việc buôn bán. Cô đã móc tay lập lời thề với ông xã rồi. Thế nên nhất định phải hết sức cẩn thận, vất vả lắm mới tìm được con đường kiếm tiền, một tháng chỉ phải đi lên huyện thành có hai, ba lần thôi mà lợi nhuận ngang với lương công nhận nhà máy. Ai có phiếu thịt thì cô thu phiếu thịt, ai không có thì bán giá cao. Cô rất thông minh, ngay từ ban đầu đã khoanh vùng được đối tượng khách hàng là những bà lão lớn tuổi. Đây toàn là những vị đã trải qua sóng to gió lớn nên biết cái gì nên nói cái gì không, sẽ không sợ họ lỡ miệng tiết lộ, vì nếu chuyện vỡ lở, không những không được lời mà còn liên luỵ bản thân. Cho nên nhìn chung những người này đều ngại gặp rắc rối không đâu, chỉ cần mua được miếng thịt bồi dưỡng cho đám cháu trai cháu gái ở nhà là tốt rồi. Khoảng nửa giờ sau, Lâm Thanh Hoà đã bán hết thịt heo, cô quay lại chỗ cũ nhìn thấy Tô Đại Lâm đang dừng xe cạnh mấy đứa trẻ. Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà tiến tới, Tô Đại Lâm mới nhẹ nhàng thở ra: “Chị…chị tư.” Đang đi trên đường thì anh ta nhìn thấy mấy thằng cháu trai bên vợ nên đã dừng xe lại hỏi chuyện mấy đứa. Lâm Thanh Hoà cười chào: “Dượng út đi ngang qua đây à?” Tô Đại Lâm: “Đi…đi ngang qua.” Lâm Thanh Hoà trừng mắt với mấy thằng nhóc con: “Mới vừa ăn kem xong lại còn đòi dượng út mua thêm?” Tô Đại Lâm vội vàng giải thích: “Không…không…có gì. Chỉ chỉ…mấy que que…kem..thôi.” Lâm Thanh Hoà: “Đã cảm ơn dượng chưa?” Ba thằng nhóc đồng thanh: “Cám ơn dượng út.” Lâm Thanh Hoà với Tô Đại Lâm trao đổi về tình hình mấy bà bầu, Chu Hiểu Mai đã mang thai hơn bảy tháng, sắp sinh rồi. Chị ba Chu cũng vậy. Nói vài câu, Tô Đại Lâm cáo biệt đi trước. Anh ta vừa đạp xe đi khỏi, Lâm Thanh Hoà nghiêm mặt xử lý ba thằng nhóc bên cạnh. “Biết mình sai ở đâu không?” Chu Nhị Oa lươn lẹo: “Chúng con đâu có đòi đâu, tại dượng tự mua tới chứ bộ, không ăn thì bỏ phí à.” Chu Đại Oa thẳng thắn nhận sai: “Sẽ không có lần sau ạ, con hứa.” Chu Tam Oa mờ mịt: “Không ăn được?” Lâm Thanh Hoà đanh mặt: “Nếu có người lạ đưa cho các con một que kem cực kỳ ngon, các con cũng sẽ ăn?” Chu Đại Oa: “Đương nhiên là không ạ.” Chu Nhị Oa: “Đúng thế, không thể tuỳ tiện nhận đồ từ người mình không quen biết.” Chu Tam Oa: “Không ăn!” Lâm Thanh Hoà hừ lạnh, tạm bỏ qua cho mấy đứa.